BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:- Sài tiểu quan nhân, sao ngài không hóa trang? Không phải ta đã bảo Chu Hoa đưa cho ngài một bộ rồi sao?

Sài Thông mỉm cười nói:- Hôm nay mọi người tới đây đều hóa trang thành đủ kiểu. Ta không hóa trang, thì chính là hóa trang rồi.

Tư duy của người này còn quái hơn cả Cao nha nội. Nhưng tiếc rằng chỉ có ba tiểu đệ, quá ít. Lý Kỳ âm thầm tiếc nuối, lại hỏi:- Đúng rồi, sao Thiếu Bạch không đi cùng các ngươi?

Cao nha nội thở dài:- Sức khỏe của Phàn bá bá không được tốt, cho nên Thiếu Bạch phải chiếu cố ông ấy, hôm nay không tới được.

Lý Kỳ lắc đầu, thầm nghĩ, xem ra phải rút thời gian tới thăm lão đầu tử kia mới được.

- Hí…

Bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt mọi người. Sau đó Từ Phi từ trên xe ngựa nhảy xuống.

- Lục Lang, sao ngươi không cưỡi ngựa…Ủa? Mắt của ngươi bị sao vậy?Hồng Thiên Cửu nói tới một nửa, bỗng nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Từ Phi. Hiển nhiên là bị người nào đánh.

Vẻ mặt Từ Phi đầy tức giận, khua tay nói:- Đừng nhắc tới nữa, nha nội, Tiểu Cửu, các ngươi phải báo thù cho ta.

Cao nha nội lập tức bày ra tư thế nghĩa mỏng vân thiên:- Lục Lang, ngươi cứ từ từ kể lại, ca ca nhất định báo thù cho ngươi.

Từ Phi ủy khuất nói:- Vừa rồi ta định rủ mọi người đi cùng, nhưng lại bị một đám thư sinh ngăn cản trên đường. Bọn họ thấy ta ăn mặc như vậy, liền đi lên lý luận với ta, bảo ta cởi quần áo ra. Ta tự nhiên không chịu, liền động thủ với bọn họ. Bọn họ nhiều người, ta thế đơn lực bạc. May mà ta chạy nhanh, bằng không chỉ sợ không nhìn thấy được các ngươi.

Không phải chứ, sao đám thư sinh kia lại ngăn cản Lục Lang nhỉ. Chuyện này thật quỷ dị. Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:- Ngươi ăn mặc rất bình thường mà.

- Là ta đã quay về đổi lại.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:- Vậy vừa rồi ngươi hóa trang thành ai?

- Khổng Tử.

Vài người vừa nghe, lập tức minh bạch. Trong mắt đám thư sinh kia, Khổng Thánh Nhân là hình tượng không thể bị xâm phạm. Lục Lang ngươi lại dám hóa trang thành ông ấy, bảo sao không bị đánh. Lý Kỳ vỗ vai Từ Phi, thở dái:- Lục Lang, về chuyện báo thù, ta thấy thôi đi.

Hốc mắt Từ Phi ửng hồng, nhìn sang đám người Cao nha nội, thấy bọn họ nhìn trời nhìn đất, liền biết báo thù vô vọng.

- Lý Kỳ, phiền phức của ngươi tới rồi.Sài Thông bỗng nhìn về phía trước, nói.

Lý Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười nhạt:- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Hơn nữa, ta cũng không sợ Vương nha nội y.

Chỉ thấy Vương nha nội dẫn theo bốn năm hồ bằng cẩu hữu cưỡi ngựa chậm rãi đi về bên này. Bọn họ ăn mặc rất giống nhau, đều là đội mũ cao, đeo tạp dề màu trắng, áo trắng xắn lên, có người cầm theo nồi, có người cầm theo thìa. Rất rõ ràng là bọn họ hóa trang thành đầu bếp. Chính xác mà nói, là hóa trang thành Lý Kỳ. Bởi vì cả kinh thành to như vậy, chỉ có mỗi Lý Kỳ là mặc trang phục đầu bếp kiểu đó.

Cao nha nội tức giận hừ một tiếng:- Thằng nhãi này lại dám tới đây. Bản nha nội quyết không cho phép y vào cửa.

Lý Kỳ cười nói:- Không cần, nha nội, ngài phải nhớ kỹ, chúng ta mở cửa để buôn bán. Tới chỉ có khách nhân chứ không có thù nhân. Chỉ cần y chịu chi tiền, thì y chính là khách hàng của chúng ta.

Lúc nói chuyện, Vương Tuyên Ân đã đi tới trước cửa. Y ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám người Lý Kỳ, cười nói:- Ủa, mọi người đều ở đây à.

Lý Kỳ chắp tay cười nói:- Vương nha nội đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho tiểu điếm.

- Lý Kỳ, ngươi quả nhiên là thú vị.

Vương Tuyên Ân cười ha hả, lập tức nhảy xuống. Những người còn lại cũng nhảy xuống ngựa. Đám mã đồng kia tranh thủ thời gian đi lên buộc ngựa cho bọn họ. Bởi vì đây là lần đầu tiên Vương Tuyên Ân tới, nên y không biết phải cho tiền boa.

Cao nha nội khẽ nói:- Tuyên ân, người khác giúp ngươi buộc ngựa, ngươi phải thưởng cho họ. Mà ngay cả đông chủ như ta cũng không ngoại lệ. Ngươi đường đường là thiếu công tử của Vương tương, chẳng lẽ chút tiền đó cũng không bỏ ra được?

Vương Tuyên Ân sững sờ, sắc mặt hơi xấu hổ. Nhưng y lập tức điều chỉnh lại, cười ha hả:- Ca ca thứ tội, đây là lần đầu tiên tiểu đệ tới, nên không hiểu quy củ.Nói xong, y móc một xâu tiền từ trong ngực ném cho một mã đồng:- Đủ chưa?

- Đủ rồi, đủ rồi, thực ra không cần phải nhiều như vậy.Mã đồng kia cũng là người thành thật.

Vương Tuyên Ân mỉm cười, hướng Lý Kỳ nói:- Lý Kỳ, ngượi thật có chút bản lĩnh. Có thể nghĩ ra được vũ hội thú vị như vậy. Mà ngay cả ta cũng không nhịn được tới tham gia náo nhiệt. Ngươi sẽ không để ý đấy chứ?

Lý Kỳ cười nói:- Đâu có, đâu có, nếu Vương nha nội nguyện ý tới, vậy thì không thể tốt hơn. Ta sao có thể từ chối. Sau này mong Vương nha nội tới nhiều hơn ủng hộ tiểu điếm.

- Có lời này của ngươi, ta sẽ thường xuyên tới.

Vương Tuyên Ân cười ha hả, giang hai tay, cười hỏi:- Lý Kỳ, ngươi thấy ta hóa trang thế nào? Cũng chỉ có ngươi mới có tư cách đưa ra ý kiến.

Lý Kỳ sao không hiểu ý của y, cười hì hì đáp:- Rất đẹp, rất đẹp, có thể thấy nha nội đã tốn không ít tâm tư.

- Ngươi đoán không sai. Lúc trước ta đang băn khoăn giữa đầu bếp và ăn mày. Tuy nhiên cuối cùng vẫn chọn hóa trang thành đầu bếp. Chỉ là ta vẫn cảm thấy mình hóa trang không giống.Vương Tuyên Ân cười ha hả, ý ở ngoài lời, chính là đầu bếp và ăn mày đều là hạng người ti tiện.

Lý Kỳ mỉm cười nói:- Vậy à, thứ cho ta mắt kém, ta lại thấy nha nội hóa trang rất giống. Người khác không biết nhìn vào, nhất định cho rằng nha nội là một vị đầu bếp có trù nghệ tinh thông.

- Ngươi có ý gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nói nha nội của chúng ta giống như một đầu bếp?Một người ở đằng sau Vương Tuyên Ân cả giận nói.

- Ủa, đây chính là ngươi nói, ta không nói như vậy.Lý Kỳ cười hì hì.

Đám người Cao nha nội đều cười lên ha hả.

Người kia cũng phản ứng tới, biết mình nói lỡ, định giải thích thì Vương Tuyên Ân bỗng khoát tay, cười nói:- Nếu thật như lời Lý Kỳ vừa nói. Thì chứng minh ta hóa trang rất giống. Tuy nhiên ta tự cảm thấy vẫn không giống. Các ngươi nói xem, một đầu bếp nho nhỏ, sao có thể cưỡi ngựa đi trên đường được. Ài, chỉ tiếc là lúc đi đường ta mới nghĩ ra được điểm này. Bằng không lúc xuất môn, ta đã cưỡi lừa rồi.

- Lời ấy của nha nội sai rồi, bây giờ đầu bếp đều có thể làm Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã, chúng ta cưỡi ngựa có gì mà không được.Một người nói.

Lại một người phụ họa:- Cũng đúng, đầu bếp thủy chung vẫn là đầu bếp, một vài thói xấu thô bỉ là không thể sửa được. Cho dù có bảo y cưỡi ngựa, y cũng không biết cưỡi, chỉ có thể cưỡi lừa mà thôi.

Đám này muốn chọc giận mình đây mà. Nhưng các ngươi cũng quá coi thường Lý Kỳ ta rồi. Thật là ngây thơ. Khuôn mặt Lý Kỳ thủy chung vẫn bảo trì nụ cười, mặc cho bọn họ nói như thế nào, đều làm như không nghe thấy. Nhưng Cao nha nội lại khó chịu, khẽ nói:- Cho dù các ngươi có hóa trang giống thì thế nào. Đợi tí nữa các ngươi đi vào sẽ biết trong đó có bao nhiêu đầu bếp. Lý Kỳ nói, vũ hội hóa trang này chú ý chính là ý tưởng và sự đặc biệt. Tuyên Ân, ngươi xem trang phục của ca ca xem, ngoại trừ Tiểu Cửu và Tam Lang ra, ngươi có thấy người thứ tư mặc giống vậy chưa?Nói xong, y rất đắc ý bày ra trang phục của mình.

Vương Tuyên Ân đã sớm để ý tới trang phục kỳ lạ của Cao nha nội, hiếu kỳ hỏi:- Ca ca, y phục này là do ngươi tự làm à?

- Tất cả đều là do Lý Kỳ làm cho ta. Ngươi thì khỏi phải nghĩ tới. Không có phần của ngươi đâu.Cao nha nội cười đắc ý.

- Không thể tưởng được ngươi còn có bản lĩnh đó.Vương Tuyên Ân híp mắt nhìn Lý Kỳ, cười nói. Ánh mắt vẫn không nhịn được toát ra một tia ghen ghét. Lý Kỳ cười nói:- Có gì đâu, mời nha nội cùng các vị công tử vào bên trong.

Thực ra những điều muốn nói Vương Tuyên Ân cũng đã nói hết. Nhưng tiếc rằng Lý Kỳ không chút phản ứng. Y mang theo vẻ thất vọng đi vào. Đám người Cao nha nội cũng đi vào. Rất rõ ràng, bọn họ muốn phân cao thấp với Vương Tuyên Ân ở bên trong.

Bạch Thiển Dạ ngồi trong xe, nhìn thấy Vương Tuyên Ân đi vào, mới thởi dài một hơi, Quý Hồng Nô ngồi một bên hỏi:- Thất Nương tỷ, tay Vương nha nội kia chính là địch nhân của Lý đại ca à?

Bạch Thiển Dạ kiêu ngạo đáp:- Y còn không có tư cách đó. Có lẽ đại ca không để y vào mắt.Trong lòng lại bổ sung một câu, địch nhân chính thức của đại ca là cha của y, Vương Phủ.

Màn đêm đã bao phủ hoàn toàn Biện Kinh. Khách nhân tới cũng không sai biệt lắm. Trần A Nam đã đi vào bố trí cho khách. Chỉ có Lý Kỳ là tiếp tục đứng ở ngoài. Từ ánh mắt của hắn, có thể thấy hắn đang chờ người.

Một lát sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt của Lý Kỳ. Khóe miệng của hắn nhếch lên, rốt cuộc đã tới, hy vọng đừng là một thái giám đi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi