Tần phu nhân nghe thấy vậy, liền nổi trận lôi đình. Rồi lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Liền trợn to đôi mắt, căm tức chỉ Lý Kỳ, chỉ nói được một chữ Ngươi liền không nói được nữa.
Ngô Phúc Vinh thì càng đờ ra kinh hãi. Nhất thời sững sỡ, không biết phải làm sao.
- Lớn mật! Ngươi là thứ gì mà dám nhục mạ phu nhân?
Lúc này, Tiểu Đào bỗng nhảy ra, chỉ vào Lý Kỳ, mắng.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Nha hoàn ngươi cũng không biết lớn nhỏ gì cả. Dám mở miệng chửi ta. Các ngươi đừng quên, từ lúc bắt đầu, ta vẫn cường điệu, ta là người hợp tác với phu nhân. Cũng không phải là người hầu người hạ cho phu nhân. Còn có, những lời ta vừa nói là lời nói thật, sao lại bảo là nhục mạ?
Lời của Lý Kỳ khiến cho Tiểu Đào bị sặc tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng không thể phản bác được.
- Lý Kỳ, cậu rốt cuộc muốn làm gì vậy? Ngô Phúc Vinh hồi phục tinh thần, liền tức giận tới dựng râu trợn mắt, gọi thẳng tên Lý Kỳ.
Từ ngày đầu tiên ông ta làm việc cho Túy Tiên Cư. Ông ta đã coi mình là người của Tần gia. Mặc kệ Lý Kỳ có mục đích ra sao. Ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Kỳ nhục mạ Tần phu nhân như vậy.
Lý Kỳ hướng Ngô Phúc Vinh, nhún vai cười đáp: - Ngô đại thúc, rõ ràng vừa rồi phu nhân nói muốn cháu nói thẳng, nên cháu mới nói thẳng đấy chứ.
- Cậu
Ngô Phúc Vinh bị Lý Kỳ làm cho tức giận không nói lên lời, liền hướng Tần phu nhân, thở dài: - Phu nhân, tất cả chuyện này đều do lão hủ mà ra. Là do lão hủ tiến cử một tên lang tâm cẩu phế cho Tần phủ. Hiện tại lão hủ lập tức đuổi tiểu tử này ra khỏi Tần phủ.
- Chậm đã!
Tần phu nhân duỗi cánh tay ngọc, áp chế lửa giận trong lòng, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý công tử, nếu ngươi muốn lưu lại, ta tự nhiên là hoan nghênh. Nếu ngươi một lòng muốn đi, dựa vào một tờ giấy ta sao có thể ước thúc được ngươi. Ngươi cần gì phải khi dễ ta như vậy.
Nói tới đây, Tần phu nhân bỗng nhướn mày, lạnh lùng nói: - Dù Tần gia của ta không còn hưng thịnh như ngày xưa. Nhưng cũng không mặc cho người khác khi dễ. Hôm nay nếu như không nói cho rõ ràng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.
Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.
Tám chữ này, ở thời cổ đại, có thể coi là lời chửi ác độc nhất!
Một người coi trinh tiết còn quan trọng hơn hết thảy như Tần phu nhân, tám chữ đó càng như tám con dao sắc bén đâm vào tim của nàng. Cho nên hiện tại nàng thực sự tức giận.
Lý Kỳ biết rõ. Với hậu trường phía sau của Tần phu nhân, nếu muốn đối phó với một tên tiểu tử vô danh như hắn, chỉ là chuyện cỏn con.
Tuy nhiên, nếu lời đã nói ra, Lý Kỳ cũng không tính toán lùi bước. Huống hồ hắn làm như vậy toàn bộ là vì Tần phu nhân. Nên hắn tiến lên một bước, dáng vẻ hùng hồn đáp: - Hừ! Tôi sợ một khi tôi nói rõ ràng, phu nhân càng khó tha thứ cho tôi.
Tần phu nhân sao có thể không biết trò mèo của hắn, khẽ nói: - Nếu như ngươi nói hợp lý, ta tự nhiên sẽ không trách tội ngươi. Nhưng nếu ngươi cố ý khi dễ ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Vậy thì tốt, tại hạ sẽ nói thật lòng, mong phu nhân chớ trách.
Lý Kỳ vái chào, sau đó đứng thẳng người, sục sôi nói: - Lệnh phu lúc lâm chung đã phó tách Túy Tiên Cư cho phu nhân. Phu nhân chẳng những không suy nghĩ biện pháp chấn hưng Túy Tiên Cư. Ngược lại cả ngày trốn trong nhà buồn rầu. Làm cho Túy Tiên Cư luân lạc tới tình trạng như bây giờ. Đây là bất trung.
- Túy Tiên Cư chính là tổ tiên của Tần gia xây dựng lên. Mà lúc trước phu nhân lại muốn bán Túy Tiên Cư cho người khác. Đây là bất hiếu.
- Ngô đại thúc và Chu sư phó luôn vì Tần gia, hao tâm tổn sức quản lý Túy Tiên Cư. Giờ hai người đã già rồi, vẫn phải vì Tần gia bôn ba khắp nơi. Phu nhân chẳng những không thông cảm cho bọn họ, thay bọn họ giảm bớt áp lực, mà còn làm nặng thêm. Ném toàn bộ cục diện rối rắm cho bọn họ. Đây là bất nhân.
- Còn có, lúc trước phu nhân từng đáp ứng tại hạ. Không nói chuyện hợp đồng cho bất kỳ ai. Nhưng phu nhân lại lén lút kể chuyện này cho Bạch nương tử. Đây chính là bất nghĩa.
- Xin hỏi phu nhân, Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, Lý Kỳ tôi có nói sai chỗ nào không?
- Bịch!
Lý Kỳ vừa dứt lời, Tần phu nhân như mất đi ba hồn bảy vía, ngồi vật xuống ghế. Sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay nắm chặt cái khăn thơm. Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt. Môi son run run, giống như đang thì thào tự nói.
Lý Kỳ nhìn thấy vậy, tuy có yêu tiếc. Nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ mới nói vậy. Hắn biết những tư tưởng phong kiến mang lại cho phụ nữ thời này nhiều đau khổ như thế nào. Hôm nay nếu không mắng tỉnh Tần phu nhân. Thì một nữ nhân gần như hoàn mỹ như nàng sẽ bị hủy hoại.
- Đủ rồi, đừng nói nữa! Ngô Phúc Vinh thấy bộ dáng đó của Tần phu nhân, trong lòng chấn động, liền nổi giận gầm lên một tiếng.
Ai ngờ Lý Kỳ chẳng nghe lời ông ta, ngược lại thay đổi đầu mâu, chỉ thẳng về phía Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, cháu kính chú nên mới không nói gì chú. Nếu như không phải chú ngu trung, mọi chuyện đều dồn lên người mình, phu nhân sao có thể biến thành như vậy. Chú chắc biết Tào đại nương bán bánh bao ở trước cửa Túy Tiên Cư chứ? Thím ấy không phải là một quả phụ đó sao? Nhưng Tào đại nương ngày ngày vẫn ra ngoài bán hàng. Khách hàng phần lớn là nam nhân, nhưng có nghe thấy ai nói ra nói vào chưa? Thanh giả tự thanh, nếu phu nhân không thẹn với lòng, thì việc gì phải sợ thế giới bên ngoài? Nói cho cùng, cái gì gọi là quả phụ, cái gì gọi là trinh tiết, chẳng qua là do phu nhân lấy cớ cho mình mà thôi. (Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng)
Lý Kỳ càng nói càng tức giận, hừ một tiếng, nói tiếp: - Phu nhân vốn xuất thân phú quý, từ lúc sinh ra tới bây giờ không phải lo lắng củi gạo dầu muối. Nếu như Tào đại nương cũng như phu nhân, thì sợ đã sớm chết đói đầu đường rồi.
- CậuSao cậu có thể so sánh phu nhân với Tào đại nương được? Ngô Phúc Vinh phản bác.
Lý Kỳ cười lạnh: - Vì sao không thể so sánh? Hai người đều là nữ nhân, lại đều là quả phụ. Vì sao người kia có thể sống vui vẻ hàng ngày. Mà phu nhân phải trốn trong nhà cao cửa rộng này, cửa chính cũng không dám ra, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt?
- Cậu
Bàn về miệng lưỡi, Ngô Phúc Vinh sao có thể là đối thủ của Lý Kỳ. Nói ba xạo vài câu liền khiến ông ta ả khẩu không phản bác được.
Lý Kỳ không để ý tới ông ta. Hôm nay hắn tới đây, mục đích không phải là cãi cọ với ông ta. Quan trọng nhất vẫn là vị Tần phu nhân thiên tư quốc sắc ngồi trên ghế kia.
Lẽ nào mình thực sự sai lầm rồi?
Tần phu nhân ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy mờ mịt. Nàng không muốn nghe. Nhưng mỗi câu mỗi chữ của Lý Kỳ cứ lọt vào tai của nàng, tạo thành những tiếng vọng trong đầu. Nhất là chúng đều có lý, khiến nàng không phản bác được. Nhớ tới cảnh trượng phu của mình lúc lâm chung, một cảm giác đau đớn lan tới toàn thân, khiến nàng rất thống khổ.
Qua một lúc lâu, Tần phu nhân mới vô lực phất tay, khẽ thở dài: - Mọi người đều đi xuống đi, ta mệt rồi. Dứt lời, lại hướng Tiểu Đào nói: - Tiểu Đào, ngươi cũng đi xuống đi.
- Phu nhân!
Từ lần Tần lão gia qua đời, đây là lần đầu tiên Tiểu Đào thấy Tần phu nhân đau thương như vậy.
Tần phu nhân nhướn mày, thương tâm nói: - Lẽ nào đến ngươi cũng không nghe lời của ta.
- Nô tỳ!
Tiểu Đào sắc mặt ảm đạm, quay đầu trừng Lý Kỳ một cái, mới rất không tình nguyện đi ra.
Ngô Phúc Vinh cũng nhắm mắt thở dài, xoay người chuẩn bị đi. Bỗng nhìn thấy Lý Kỳ vẫn cười tủm tỉm đứng đó, liền cả giận nói: - Cậu còn đứng đấy làm gì?
Lý Kỳ cười hì hì đáp: - Phu nhân còn chưa trả lời cháu, cháu sao dám rời đi.
- Trả lời cái gì. Ngô Phúc Vinh khó hiểu.