BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ cười khổ gật đầu: - Là thật!

- Ủa, vì sao vậy?

Lý Kỳ thở dài: - Còn không phải vì tại hạ đã bán bí phương cho viên ngoại đó sao. Sau khi Ngô đại thúc biết chuyện này, vì lo lắng mà không dám tiếp tục làm chao để bán.

Ý của câu này, không thể nghi ngờ là nói cho Thái Mẫn Đức nghe, Ngô Phúc Vinh đã bị ngươi dọa sợ.

Thái Mẫn Đức âm thầm đắc ý, bề ngoài lại lộ vẻ lo lắng:

- Vậy Ngô chưởng quầy có trách công tử không?

Lý Kỳ quắt miệng, nhún vai không đáp, coi như là chấp nhận.

- Nếu là như vậy, Thái mỗ đã khiến công tử phải phiền não rồi. Thái mỗ thực sự có lỗi. Thái Mẫn Đức giả mù sa mưa chắp tay nói.

Lý Kỳ cố nặn ra vẻ tươi cười, đáp lại: - Viên ngoại nói quá lời. Là tôi thẹn với Ngô đại thúc trước. Chú ấy trách vài câu là đúng.

Thái Mẫn Đức thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng càng vui vẻ. Giả vờ thở dài:

- Túy Tiên Cư đã đóng cửa không buôn bán, không biết sau này công tử có tính toán gì không?

Lý Kỳ vừa nghe, liền biết Thái Mẫn Đức muốn lôi kéo mình tới Phỉ Thúy Hiên.

Ánh mắt của lão hồ ly này đúng là cay độc. Mình đã an phận như vậy rồi, y vẫn để mắt tới mình. Nếu không phải mình đã hợp tác với Túy Tiên Cư, nói không chừng đã khiến y làm cho cảm động mà tới quán y làm.

Chẳng qua hiện tại y chú ý mình như vậy, đối với mình, không phải là một chuyện tốt.

Lý Kỳ âm thầm tự định giá một phen, bỗng linh cơ vừa động. Liền ra vẻ rung đùi đắc ý, lại không mở miệng. Làm bộ có lời khó nói.

Thái Mẫn Đức thấy vậy, trong lòng rất nghi hoặc, hỏi: - Vì sao công tử thở dài?

Lý Kỳ lại thở dài một tiếng, đáp: - Cả đời này chỉ sợ tại hạ không thể thoát khỏi Túy Tiên Cư.

Thái Mẫn Đức kinh hãi, vội hỏi: - Sao Lý công tử lại nói như vậy?

Lý Kỳ không đáp, mà hỏi ngược lại: - Đúng rồi, tại hạ vừa vặn có một chuyện, muốn thỉnh giáo viên ngoại.

Thái Mẫn Đức kinh ngạc: - À, chuyện gì?

- Nghe nói viên ngoại đã từng đưa ra giá tiền bốn nghìn xâu để mua Túy Tiên Cư. Không biết có thật hay không?

Thái Mẫn Đức khẽ giật mình: - Vì sao công tử bỗng nhiên hỏi việc này?

Lý Kỳ ôm quyền nói: - Mong viên ngoại trả lời tại hạ trước. Đến khi tại hạ chắc chắn thì sẽ giải thích rõ ràng cho viên ngoại.

"Việc này đã sớm không phải là bí mật gì, mình nói cho hắn biết cũng không sao". Thái Mẫn Đức nhíu mày, âm thầm tính toán, mới gật đầu: - Không sai, đúng vậy.

Lý Kỳ nghe xong, thở phào một tiếng, biểu lộ rất khoa trương, nhỏ giọng nói thầm: - Xem ra Ngô đại thúc không lừa gạt mình.

Thái Mẫn Đức càng nghe càng hồ đồ, vội hỏi: - Lý công tử, rốt cuộc là chuyện gì?

Lý Kỳ thở dài: - Viên ngoại có điều không biết. Ngày ấy sau khi Thái quản gia mang tiền tới, một mực đến hiện tại, tại hạ vẫn chưa nhìn qua số tiền kia.

Thái Mẫn Đức hít một hơi khí lạnh: - Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Lý Kỳ lắc đầu, thở dài:

- Là Ngô đại thúc đã mượn toàn bộ số tiền đó.

- A?

Thái Mẫn Đức kinh hô một tiếng, cánh tay run lên, thiếu chút nữa làm đổ chén trà trước mặt.

Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm cười trộm. Xem lão tử lừa chết ngươi đây.

Thái Mẫn Đức vội hỏi: - Cậu đã cho lão già ấy mượn hết tiền?

Lý Kỳ gật đầu, thở dài: - Ngô đại thúc có ơn cứu mạng tại hạ. Tại hạ sao có thể không biết xấu hổ cự tuyệt chú ấy.

Thái Mẫn Đức kêu lên: - Lý công tử, cậu thật hồ đồ. Sao cậu có thể cho lão già ấy mượn hết tiền. Hiện tại tình hình của Túy Tiên Cư thế nào, không phải là cậu không biết. Đến lúc đó lão già ấy không trả được nợ, thì cậu biết làm sao?

Lý Kỳ đáp: - Mới đầu tại hạ cũng có chút băn khoăn. Nhưng về sau Tần phu nhân cũng ra mặt. Phu nhân nói, giá trị của Túy Tiên Cư ít nhất cũng phải bốn nghìn xâu. Còn nói viên ngoại rất muốn mua Túy Tiên Cư. Cho nên bảo tại hạ không cần phải lo lắng không đòi được tiền. Hơn nữa phu nhân còn viết cho tại hạ giấy nợ.

- Thì ra là thế, thảo nào vừa nãy công tử lại hỏi như vậy.

Thái Mẫn Đức cau mày, thử hỏi: - Vậy Lý công tử có biết vì sao bọn họ lại mượn cậu nhiều tiền như vậy không?

Lý Kỳ gật đầu: - Tại hạ biết chứ.

- Vì sao? Thái Mẫn Đức vội hỏi.

Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, y liền phát giác không ổn, lập tức bổ sung: - Thái mỗ chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Nếu công tử thấy không tiện, không trả lời cũng không sao.

Lý Kỳ thấy vẻ lo lắng của y, cố nhịn cười, thản nhiên nói:

- Thực ra cho dù tại hại không nói việc này, viên ngoại sớm muộn gì cũng biết. Cho nên nói luôn cũng được.

Thái Mẫn Đức mừng rỡ, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ không vội nói, mà bưng chén trà lên uống một hớp. Hắn cố ý khiến lão hồ ly sốt ruột. Sau khi đặt chén trà xuống, mới nghiêng đầu tới, nhỏ giọng: - Tại hạ nghe Ngô đại thúc nói, phu nhân muốn đích thân ra mặt quản lý Túy Tiên Cư.

- Cái gì?

Thái Mẫn Đức kinh hãi, vội hỏi: - Chuyện đó có thật không?

- Đương nhiên là thật, tại hạ đâu dám lừa dối viên ngoại. Lý Kỳ gật đầu đáp.

Thái Mẫn Đức nhíu mày lắc đầu: - Không có khả năng. Ta nghe nói Tần phu nhân là người rất ít khi lộ diện. Ngay cả cửa chính cũng rất ít đi ra. Sao có thể ra mặt quản lý Túy Tiên Cư được.

Lý Kỳ thở dài: - Bởi vì phu nhân đã từng mơ một giấc mơ.

- Mơ?

Lý Kỳ gật đầu: - Đúng vậy. Tại hạ có nghe nha hoàn của phu nhân nói. Vài ngày trước đó, phu nhân mơ thấy người chồng đã quá cố. Trong giấc mơ, ngài ấy muốn nàng giúp mình quản lý tốt Túy Tiên Cư. Cho nên phu nhân mới muốn ra mặt quản lý Túy Tiên Cư.

- Thì ra là như vậy. Thái Mẫn Đức híp mắt.

Lý Kỳ vừa lo lắng, vừa buồn bực, nói tiếp: - Viên ngoại nói xem, một nữ tử như phu nhân, biết gì về buôn bán cơ chứ. Đây không phải là ném tiền xuống sông sao? Còn có, cái gì mơ với mộng, đều là hư ảo không có thật. Ai mà tin được. Nếu không phải vì Ngô đại thúc, tại hạ thực không muốn cho nàng vay tiền.

Lý Kỳ một khi đã nói dối, đúng là mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Có thể sánh ngang với vua màn ảnh.

Thái Mẫn Đức nghe xong, trong lòng liền thoải mái. Y đúng là không để Tần phu nhân vào mắt. Y tin rằng, cho dù Tần phu nhân có thực sự ra mặt. Chỉ dựa vào 1500 xâu tiền kia mà muốn đối đầu với y. Cho dù y không làm gì, Túy Tiên Cư cũng không qua được ba tháng. Chỉ là y không nói huỵch toẹt với Lý Kỳ, mà hỏi: - Vậy quý điếm tính toán khi nào khai trương?

"Đồ mồ hôi! Thấy vậy lão hồ ly này đã coi mình thành người một nhà. Muốn hỏi gì thì hỏi, không chút cố kỵ "

Lý Kỳ lắc đầu đáp: - Điều này thì tại hạ không biết. Tại hạ chỉ là một đầu bếp, bọn họ sao có thể nói những chuyện đó cho tại hạ nghe được.

Thái Mẫn Đức gật đầu, trong lòng không còn lo lắng nữa, cười ha ha:

- Lý công tử đừng nghĩ nhiều. Ta nghe nói lúc còn trẻ Tần phu nhân đã là một đại tài nữ. Tin rằng nàng chắc chắn có biện pháp trả lại tiền cho công tử.

Y vốn đang tính toán thu thập Túy Tiên Cư. Hiện tại đối phương đã đưa tới tận cửa, y vui vẻ còn không kip. Lúc này y rất hy vọng Túy Tiên Cư có thể khai trương sớm một chút. Chỉ cần Túy Tiên Cư còn buôn bán ở khu vực này, chẳng phải mặc cho y vân vê sao. Nếu Túy Tiên Cư cứ đóng cửa giống như bây giờ, y lại vô kế khả thi.

- Hy vọng là như thế! Lý Kỳ lắc đầu thở dài, ánh mắt thoáng hiện tinh quang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi