BẮC TỐNG PHONG LƯU

Vương Phủ rốt cuộc cũng phải nếm mùi tiền mất tật mang, ban đầu lão muốn lợi dụng việc kiến thiết kinh tế của Lý Kỳ để lấy lòng Tống Huy Tông, kéo trọng trách kiến thiết kinh tế về mình, nhân tiện trả thù việc nước Kim coi rẻ lão. Nhưng lão không ngờ là không những không thành công, ngược lại còn bị Lý Kỳ chơi lại cho một vố, ngay cả Quân Khí Giám cũng mất luôn. 

Thực ra ở thời kì đầu Bắc Tống, việc chế tạo vũ khí đều do Tam Ty (3 chức quan: Tư Mã, Tư Không, Tư Đồ) quản lí, chứ không có một cơ quan đặc biệt nào phụ trách. Mãi cho đến cải cách Vương An Thạch, mới quay lại áp dụng chế độ cũ nhà Đường, thành lập Quân Khí Giám, nhưng sau khi Vương An Thạch bị bãi chức, Tam Ty không việc gì là không nhúng tay vào, lại một lần nữa kiểm soát trong tay Quân Khí Giám.Tuy vậy, lần này Lý Kỳ lại một lần nữa đoạt lại Quân Khí Giám từ tay Tam Ty, hơn nữa chiêu này còn nhanh, ác và chuẩn, chính thức cắt đứt mối quan hệ dùng dằng loạn xạ giữa Quân Khí Giám với thế giới bên ngoài. Đến nay có thể nói Quân Khí Giám đã thực sự rơi vào tay Lý Kỳ. 

Lúc trước Vương Phủ, Bạch Thì Trung bọn họ đều nghĩ rằng Lý Kỳ muốn động thủ, thì cũng kiếm cớ răn đe, công kích những kẻ được lợi từ Quân Khí Giám, đây là biện pháp mà quan mới nhận chức nhất quán thực hiện, nhưng không nghĩ rằng Lý Kỳ lại dùng đến cái chiêu rút củi đáy nồi này, hắn căn bản không quan tâm đến những thứ khác, mục tiêu rõ ràng chỉ là Quân Khí Giám. 

Lý Kỳ hiểu rõ rằng cái thứ tham quan thì nhổ rồi lại mọc, căn bản ngăn chặn không được, nhổ cũng chẳng hết, vớ vẩn còn dính bọ chét đầy người, đó gọi là chỉ trị ngọn chứ không trị gốc. Thế là hắn không quan tâm đám người kia là thứ quan tham gì, cứ đoạt cái quyền lực từ Quân Khí Giám về đã rồi tính tiếp, trị tận gốc rễ, hơn nữa cũng không gây ra sóng to gió lớn. Những người đó bây giờ muốn phản đối cũng không dám đứng ra, có trời mới biết Lý Kỳ có lần theo manh mối rồi lôi toàn bộ cả đống ra không. Làm thế chẳng khác nào chĩa mặt vào nòng súng. 

Sau khi buổi triều sớm kết thúc, Vương Phủ là người đầu tiên đi ra ngoài, điệu bộ vội vã, có thể thấy lão tức tối không chịu nổi, cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại. 

Cùng lúc đó, Cao Cầu và Bạch Thì Trung liếc mắt nhìn Lý Kỳ, vừa cười gượng vừa lắc đầu. Đoạn sóng vai đi ra. 

Lý Kỳ vừa ra khỏi đại điện, Tần Cối đột nhiên đuổi tới, cười nịnh bợ nói: - Những lập luận vừa rồi của đại nhân quả là vô cùng đặc sắc, hạ quan cũng học hỏi được không ít.Lý Kỳ cười ha ha nói: - Đâu có, đâu có, ta và Vương Tướng cũng chỉ đều lo cho Đại Tống, chỉ là ý kiến khác nhau mà thôi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. 

Tần Cối bỗng nghiêm mặt lại nói: - Đại nhân nghĩ thế nào không có nghĩa là Vương Tướng cũng nghĩ như vậy. 

Lý Kỳ "ồ" một tiếng, nói: - Ý ngươi là Vương Tướng vì việc này sẽ trả thù ta? 

Tần Cối cũng chẳng giấu giếm nữa, gật đầu nói: - Hạ quan có nghe con người Vương Tướng này lòng dạ hẹp hòi, ông ta quyết sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.Lý Kỳ nhếch mép, hỏi: - Vậy theo ngươi thì nên làm thế nào? 

Tần Cối lòng nổi dã tâm, nói: - Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng hạ thủ trước là hơn. 

Cũng đúng đó, nói về thủ đoạn, Tần Cối bỏ xa Thái Kinh và Vương Phủ, để y đối phó với Vương Phủ cũng là một lựa chọn không tồi, ông mày ngồi làm ngư ông đắc lợi. Lý Kỳ cười nửa miệng nói: - Ngươi phải hiểu rõ rằng, đối thủ lần này là Vương Phủ đó. 

Tần Cối chắp tay nói: - Hạ quan đã quyết tâm thề chết đi theo đại nhân, đương nhiên không hề nao núng.- Tốt lắm, tốt lắm. Lý Kỳ cười ha ha, nói: - Đúng rồi, ngươi muốn gia nhập Quân Khí Giám chứ? 

Trong mắt Tần Cối lóe lên một vẻ vui sướng, vội nói: - Có thể làm tùy tùng theo gót đại nhân, ấy là phúc phần của hạ quan vậy. 

Tiên sư mày. Thằng nhãi này nịnh hót còn giỏi hơn cả mình. Lý Kỳ cười nói: - Vậy được, chiều nay ngươi đi với ta một chuyến đến Quân Khí Giám. 

- Tuân mệnh. 

Sau khi từ Hoàng Cung về, Lý Kỳ và Tần Cối đến Túy Tiên Cư ăn cơm trưa, rồi đi thẳng đến Quân Khí Giám. Kể từ khi nhậm chức, đây cũng là lần đầu Lý Kỳ tới đây. 

- Tiểu nhân tham kiến Giám Sự. 

Hai tên gác cổng thấy Lý Kỳ tới vội vàng hành lễ. 

Lý Kỳ hỏi: - Ngưu giáo đầu đã tới chưa? 

Tên bên trái nói: - Bẩm đại nhân, Ngưu giáo đầu đã tới được một khắc rồi ạ. 

Lý Kỳ "ừ" một tiếng, cùng với Tần Cối đi vào trong.Khi chưa vào đến đại sảnh, đã nghe thấy từ bên trong truyền ra những tiếng rì rầm to nhỏ. Đi đến trước cửa, chỉ thấy bên trong chật kín người, ít cũng phải 4,5 chục, không còn một chỗ ngồi, những người phía sau cơ bản đều phải đứng cả. 

Thực ra hôm qua Lý Kỳ đã có dặn dòa trước, lệnh cho tất cả những quan lại trong kinh thành trực thuộc sự quản lí của Quân Khí Giám trưa hôm nay phải có mặt đầy đủ tại đây. 

- Hạ quan bái kiến Giám Sự. 

Những người đó thấy Lý Kỳ đi vào, vội im lặng, chắp tay đồng thanh hành lễ. 

Lý Kỳ liếc mắt nhìn đám người một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Ngưu Cao. Ngưu Cao vội tiến về phía trước, nói nhỏ:- Bộ Soái, tất cả đã đến đủ rồi ạ. 

Lý Kỳ khẽ hắng giọng, chẳng nói chẳng rằng, tiến lên phía trước, ngồi vào ghế chính giữa. Tần Cối cũng thật khôn ranh, y không ngồi cạnh Lý Kỳ, mà chọn đứng cạnh, nom bộ có vẻ trung thành hơn Ngưu Cao đáng kể. 

Mọi người đến nay vẫn chưa biết những việc phát sinh trên triều, thấy Lý Kỳ mặt không cảm xúc, kẻ nào kẻ nấy trong lòng bất an, thấp thỏm lo sợ, đứng không được, ngồi cũng không xong. 

Lý Kỳ uống một hớp trà, thấy mọi người vẫn đang đứng vậy, đoạn phẩy tay, nói: - Còn đứng đó làm gì, ngồi cả đi. 

Mọi người lúc này mới lục tục ngồi xuống, nhưng cứ như ngồi trên đống lửa vậy.Lý Kỳ hẵng giọng một tiếng, thản nhiên nói: - Thời gian qua, do bản quan còn có nhiều việc quan trọng phải xử lí, vì vậy không thể đến đây, hi vọng các vị bỏ quá cho. 

Mọi người đồng thanh nói: - Không dám, không dám. 

Lý Kỳ mỉm cười, bỗng quay về phía Ngưu Cao gật gật đầu. Ngưu Cao chợt lôi từ trong người ra một tờ giấy, đọc to: - Đọc đến tên ai, mời người đó đứng dậy. 

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. 

- Trương Văn.Ngưu Cao mặc kệ tất cả, cầm tờ giấy cất giọng đọc luôn. 

Một hồi chẳng có lời đáp. 

Ngưu Cao trầm giọng hỏi: - Trương Văn có đây không? 

Một người bỗng nhiên đứng dậy, ấp úng nói: - Có tôi, có tôi. Ánh mắt lộ rõ vẻ trốn tránh. 

- Lưu Hữu Dân. 

- Có.Chỉ trong chốc lát, hơn 20 người đã đứng dậy. Cả quá trình đó, Lý Kỳ chỉ cúi đầu uống trà, không thèm ngước mắt lên nhìn một lần nào, cho đến khi Ngưu Cao đọc xong, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn một lượt những người đang đứng, thản nhiên nói: - Những người vừa đọc tới tên, từ hôm nay trở đi không còn là người của Quân Khí Giám nữa. 

Chỉ một câu nói đơn giản vô tình vậy cũng đủ làm những người đang đứng sợ đến gục cả xuống, kẻ nào kẻ đó nghệt ra như phỗng. 

Lý Kỳ nhướn mày, tay chỉ về phía cửa, nói: - Các ngươi bây giờ có thể đi rồi. 

Cái người tên là Lưu Hữu Dân bỗng kêu lên:- Giám Sự, hạ quan tự hỏi không phạm lỗi gì, hà cớ bị đuổi. Kính xin Giám Sự cho chúng tôi một lời giải thích. 

Lý Kỳ giương mày lên, nói: - Giải thích? Lời của ta chính là lời giải thích, ta bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, ai bảo bộ dạng ngươi trông con mẹ nó đáng khinh vậy, bản quan nhìn ngứa mắt. Thế được chưa? 

- Chúng ta đều là mệnh quan triều đình, ngươi không có quyền làm vậy. Một người chen vào. 

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Các ngươi đi ra ngoài mà hỏi xem ta có quyền hay không, bây giờ thì phiền các người mau mau cút ra, bọn ta còn phải bàn công sự.- Giám Sự mà không đưa ra một lời giải thích, chúng tôi không phục. 

- Không phục. Chúng tôi không phục. 

Mẹ kiếp. Cứ nghĩ cái câu "rượu mừng không uống, muốn uống rượu phạt" chỉ là một câu chê cười, nào ngờ có loại người đó thật. Lý Kỳ lắc lắc đầu, cất giọng: - Người đâu. 

Uỵch uỵch uỵch. 

Trong chốc lát, một đám binh sĩ chạy vào, ước chừng khoảng ba chục tên. 

Lý Kỳ thản nhiên nói: - Ném lũ người này ra ngoài cho ta.- Tuân mệnh. 

- Các ngươi dám, ai ô, ai ô, buông ra, buông ra. 

Đám binh sĩ này đều là cấm quân của Long Vệ Quân. Kẻ nào kẻ đó đều cao 1 mét 8 trở lên, to cao dị thường. Những tên tiểu quan lại kia nằm trong tay bọn chúng cứ như con gà con, cựa quậy không nổi. 

- Ngươi lạm dụng quyền hạn, tàn hại trung thần, ta nhất định phải kiện ngươi lên Hoàng Thượng, ngươi hãy đợi đấy. 

Trung thần? Mẹ kiếp. Lý Kỳ không nhịn được cười, nói: - Bạt tai cái thằng "trung thần" kia 10 cái cho bản quan.Lời vừa dứt là những tiếng bộp bộp bộp liên hồi vang bên tai. 

Lần này thì không ai còn dám hé răng nữa. 

Sau khi quẳng những người kia ra ngoài, Lý Kỳ đứng dậy, đi tới giữa sảnh, nhìn về phía đám quan lại đang run lẩy bẩy, cười nói: - Các vị đừng sợ. 

Chúng ta có thể không sợ được sao. 

Lời nói của Lý Kỳ cũng đủ làm cho vài người sợ hết hồn, thầm nghĩ người này tuổi tác mặc dù không nhiều nhưng khủng khiếp quá, chưa hết một tuần hương đã tống cổ hơn 20 quan viên khỏi Quân Khí Giám, không hiểu là kiểu làm việc gì nữa.Lý Kỳ thấy bọn họ ngày càng run rẩy, không nhịn được cười, lắc đầu nói: - Những kẻ vừa rồi bị đuổi ra, đều là những con sâu làm rầu nồi canh trong Quân Khí Giám, đương nhiên, ta cũng không dám chắc những người còn lại ở đây đều lí lịch trong sạch cả. Chỉ có điều, bản quan ta chuyện cũ bỏ qua, những việc trước đây coi như xong, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải cẩn thận hơn, chớ có giẫm vào vết xe đổ của bọn họ. 

Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp: - Có thể các ngươi đều đang nghĩ, bọn người kia đều là mệnh quan triều đình, bản quan dựa vào đâu mà chỉ một câu nói tống cổ họ ra ngoài. Đó là bởi, từ hôm nay trở đi, Quân Khí Giám sẽ trở thành một nha môn độc lập, do Hoàng Thượng trực tiếp nắm giữ, người khác không có quyền can dự. À, suýt thì quên không nói với các ngươi, trong một khoảng thời gian dài sắp tới đây, bổng lộc của các ngươi đều tạm thời do bản quan phát, công việc cụ thể thế nào, lát ta sẽ phát cáo thị, các ngươi tự đọc mà tìm hiểu. Bây giờ, các ngươi biết tại sao bản quan có quyền tống cổ bọn kia rồi chứ. 

Đám người trợn mắt chết lặng nhìn Lý Kỳ, bọn họ bây giờ đã hiểu, thì ra bầu trời Quân Khí Giám đã đổi thay, đoạn một mực nơm nớp lo sợ. 

Lý Kỳ không thèm để ý tâm trạng bọn họ, nói tiếp: - Mang lên đây. 

Lời vừa dứt, một binh sĩ ôm 1 túi vải bố đi vào, đoạn dốc ngược túi xuống, chỉ nghe thấy leng keng vài tiếng, vài bộ vũ khí rơi ra. 

Lý Kỳ chỉ đống binh khí dưới chân, nói: - Đống rác rưởi này đều được chế tác ra dưới sự giám sát của Quân Khí Giám chúng ta, rất tiếc phải nói với mọi người rằng, chẳng có cái nào đạt chuẩn cả. Nhiệm vụ của Quân Khí Giám chúng ta là giám sát việc sản xuất vũ khí. Trong xưởng phát hiện ra vũ khí không đạt chuẩn, thì đó là lỗi của người thợ, còn một khi vũ khí không đạt chuẩn lọt vào quân doanh, thì đó là lỗi của các ngươi. Hiển nhiên là, trong 1 năm nay, các ngươi đều không hoàn thành nhiệm vụ. Nguyên nhân thì ta không nói nhiều nữa, ta cũng không truy cứu. Nhưng từ nay trở đi, ta không hi vọng sẽ lại thấy tình trạng này xuất hiện trong Quân Khí Giám nữa, bằng không, các ngươi phải trả giá xứng đáng. Quân Khí Giám chúng ta phải đảm bảo mọi vũ khí sản xuất ra đều phải đạt chuẩn, đó là yêu cầu cơ bản nhất. Nếu như điều tối thiểu đó cũng không làm được, thì ta không thể tìm ra lí do để Quân Khí Giám tiếp tục tồn tại nữa. Ngoài ra, quá trình là để chấp hành, kết quả là để nhìn nhận. Bản quan không có thời gian để từng giờ từng phút giám sát các ngươi chấp hành công vụ. Nhưng nếu kết quả không làm ta hài lòng, thì chớ có trách ta không tình nghĩa. Nghe rõ cả chưa?- Hạ quan rõ rồi ạ. Cả đám người đồng thanh đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi