Trải qua đại hội thi đấu túc cầu một năm, cuối cùng cũng có khoảng thời gian như hôm nay, hưng phấn, kích động, vui mừng đi qua, thứ còn lại chỉ có thất lạc. Những người hâm mộ túc cầu kia cũng càng thêm hy vọng đại hội thi đấu toàn quốc có thể nhanh chóng diễn ra.
Bất kể như thế nào, đây cũng là một lần được nếm trải sự thành công.
Nhưng mà, ngoài chiếc cúp ra, mỗi một cầu thủ tham gia trận chung kết, thậm chí có thể nói là mỗi một nhân viên làm việc đều nhận được một phần thưởng hậu hĩnh. Nhưng, số tiền này lại không phải là do Liên minh túc cầu bỏ ra, mà là cá nhân Cao Cầu, Lý Kỳ bỏ ra.
Bởi vì Lý Kỳ không muốn để mấy xã túc cầu này sống dựa vào Liên minh túc cầu. Hắn hy vọng có thể để mỗi xã túc cầu là một thương xí độc lập. Đây cũng là đại sự hàng đầu mà Liên minh túc cầu sang năm phải đối mặt, thu hút thương nhân đầu tư thế nào, thống nhất quy hoạch đãi ngộ cầu thủ thế nào, giám sát đấu giả thế nào, tất thảy mọi thứ, nói tóm lại, sang năm Cao Cầu sẽ rất bận rộn.
Lúc này, Cao Cầu thực hiện lời hứa nhận huynh đệ họ Trương là đồ đệ, hơn nữa còn bao luôn Túy Tiên Cư mở tiệc chiêu đãi Tề Vân xã và đội Hoàng Gia. Hồng gia là nhà đại thắng của trận đấu lần này, cũng có đi có lại, bao rượu cấp cho cầu thủ hai bên chúc mừng.
Không chỉ có như thế, những người thắng độ cũng mời khách khắp nơi. Đây đúng là một đêm cuồng hoan, Biện Kinh lại nghênh tiếp một đợt tiêu xài cao ngất ngưởng.
Hai ngày trôi qua, nhưng trận đại chiến sút phạt đền kia vẫn là chủ đề thảo luận của mọi người. Hơn nữa, thời tuần san Đại Tống Thời Đại cũng liên tiếp đăng bài hai ngày, lượng tiêu thụ cũng tăng lên gấp bội.
Mùa đông giá lạnh này, ánh mặt trời hiển nhiên lại càng quan trọng, tuy rằng nó chẳng đem đến cho người ta một chút ấm áp nào. Trên con đường Mã Hành phồn hoa, người đi hối hả, ngựa xe như nước, thật là náo nhiệt.
Một vị đại hán mình mặc áo bông da dê, đầu đội mũ bông từ đông bắc hướng nam, chậm rãi bước đi trên đường. Bên cạnh y còn có một con chó lớn, thường há cái miệng lớn dính máu, dọa người đi đường sợ tới mức phải đi vòng xa ra, lại nghe vị đại hán kia hết lên:
- Bán chó, bán chó.
Nhưng mà chỉ bằng bộ dạng của con chó lớn này, người bên cạnh cũng chẳng dám tới gần, hỏi han lại càng không cần phải nói. Nửa ngày trôi qua, vẫn không có một người tiến lên.
Nhưng gã đàn ông kia không chút phật lòng, khép hờ mắt, và còn rao lên:
- Bán chó, bán chó.
Đi tới gần Đông Dương Lâu, đột nhiên phía trước đi tới một đám người, chính là Vương Tuyên Ân đang buồn rầu. Mặc dù số tiền đó đối với bọn họ mà nói thì chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng rất rõ ràng, bọn họ lại bị Lý Kỳ đùa bỡn rồi. Điều này khiến bọn họ còn đau khổ hơn cả chuyện thua tiền, mặt đầy sát khí, đi trên đường, nhìn giống như là hai con hổ, khiến người khác phải tránh xa, sức uy hiếp còn mạnh hơn con chó lớn kia vài phần.
Nhưng vị đại hán kia dường như không biết Vương Tuyên Ân, đi thẳng lên phía trước, cũng không có ý định nhường đường.
- Ay, thằng nhãi nhà ngươi có phải không mở mắt không hả, chó ngoan không cản đường.
Một công tử bên cạnh Vương Tuyên Ân thấy vị đại hán này có vẻ không hiểu biết, chỉ vào đại hán kia chửi như tát nước vào mặt.
- Uông uông uông! Ô ô ô…!
Vị đại hán kia còn chưa lên tiếng, con chó bên cạnh y đã nhảy lên sủa lớn, lòng trung thành đáng khen đó.
Công tử kia đối mặt với con chó lớn này, trong lòng sợ hãi, lùi lại một bước theo bản năng, nuốt nước bọt, đâu dám lên tiếng nữa.
- Vượng Tài, lui xuống.
Vị đại hán kia đột nhiên trừng mắt, trầm giọng quát.
Con chó kia dường như nghe hiểu tiếng người, ngoan ngoãn lùi lại đến bên cạnh chủ nhân.
Vị đại hán kia khom người về phía Vương Tuyên Ân, nói:
- Rất xin lỗi, gia khuyển quấy nhiễu các vị công tử, tiểu nhân thay nó xin lỗi các vị, xin lỗi, xin lỗi.
Y nói xong liền đi vòng qua bên cạnh, hô:
- Bán chó, bán chó.
Con chó này thật kỳ lạ.
Vương Tuyên Ân nghiêng đầu nhìn con chó lớn kia có vẻ thích thú. Thấy con chó vẫn còn trợn mắt nhìn vị công tử hồi nãy, không khỏi bật cười hề hề. Con chó này đúng là cũng có chút thú vị, giơ tay lên nói:
- Tên bán chó, đợi đã.
Người kia quay người lại, yếu ớt nói:
- Tiểu quan nhân, còn có việc gì sao?
Vương Tuyên Ân đi tới, hỏi:
- Ngươi bán con chó này bao nhiêu tiền?
Người kia nói:
- Không trả giá, một trăm quan.
Một người phía sau Vương Tuyên Ân hừ nói:
- Một trăm quan? Ngươi tưởng con chó này của ngươi là thần cẩu hả, làm gì có cái lý này.
Người kia nói:
- Quan nhân có điều không biết, con chó này của tôi rất thông thái, nói là thần cẩu, cũng không phải là quá, nếu không phải trong nhà thiếu tiền, tôi thật sự không nỡ đem bán cho người khác.
- Hả?
Vương Tuyên Ân càng thêm hứng thú, nói:
- Vậy ngươi lại nói thử xem con chó này có thần pháp thế nào.
Người đàn ông kia hướng bàn tay to về phía con chó.
Con chó kia lập tức dựng móng vuốt lên, cái đuôi lớn vẫy qua vẫy lại, khiến người ta cảm thấy thích thú.
- Thú vị, thú vị.
Vương Tuyên Ân cười hắc một tiếng, có phần cảm thấy hứng thú nói:
- Còn nữa không?
Người kia lại nói:
- Đứng lên.
Con chó nghe xong, lập tức nâng lên chân trước, cái lưỡi liếm láp, mắt lưng tròng nhìn chủ nhân.
Người đàn ông lại ngồi chồm hổm xuống, giơ một bàn tay ra, nói:
- Nhảy.
Vừa dứt lời, con chó kia liền nhảy tới.
- Hay hay hay.
Vương Tuyên Ân vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói.
Người đàn ông đứng dậy nói tiếp:
- Con chó này của tôi không chỉ thông thái, mà còn có thể tìm đồ vật và bảo vệ chủ.
- Tìm vật hộ chủ?
Vương Tuyên Ân nói:
- Bảo vệ chủ thì ta đã từng thấy rôi, nhưng tìm đồ vật là ý gì?
Người kia nói:
- Đó là có thể giúp đỡ tìm kiếm vật bị mất.
- Ta đây không tin.
Người đàn ông lấy từ trong ngực ra một quả bóng nhỏ màu đỏ, tùy ý hướng quăng sang bên cạnh, con chó kia lập tức vọt tới, nhảy dựng lên, dùng miệng ngậm chặt quả bóng nhỏ màu đỏ trên không trung.
- Lợi hại, lợi hại.
Một trận kinh hô. Bên cạnh cũng có mấy người đi đường dừng lại xem.
- Đây là một chút kỹ xảo mà thôi.
Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, nói:
- Quan nhân có thể lấy trên người một vật, giấu đi trong phạm vi bán kính một trăm bước, không cần đến thời gian uống một chén trà, chó của tôi đã có thể tìm về được.
- Cái này hay.
Vương Tuyên Ân đảo mắt lòng vòng, liếc nhìn chung quanh, bỗng nhiên thần thần bí bí đi về phía sau.
Người kia cũng không lén nhìn.
Qua một lúc lâu, Vương Tuyên Ân đi tới, nói:
- Được rồi, đi tìm đi.
Người đàn ông gật gật đầu, nói:
- Tiểu quan nhân chớ sợ.
Sau khi buộc một cái kim dự phòng, y lại dẫn chó đi vòng quanh bên cạnh Vương Tuyên Ân một hồi, rồi sau đó còn nói nhỏ vài câu bên tai con chó, sau đó liền vỗ vỗ lưng con chó, nói:
- Đi thôi.
Con chó kia lại ngửi ngửi chân Vương Tuyên Ân, sau đó từ từ đi tìm mùi, một lát sau, mọi người đều nhìn theo nó, nhìn thấy nó đi tới một án thịt ở bên đường.
Vương Tuyên Ân không khỏi kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Đây thật đúng là một thần cẩu à.
Con chó kia đột nhiên chuyển tới phía dưới án thịt, còn dọa chủ nhân của án thịt một phen hoảng sợ. Nếu không phải Vương Tuyên Ân ở đây, thế nào ông ta cũng không thể đi đâu được, sợ là con chó này ăn vụng thịt của ông ta.
- Uông uông uông.
Đột nhiên, con chó kia sủa lớn vài tiếng.
Người đàn ông kia cười nói:
- Tìm được rồi.