BẮC TỐNG PHONG LƯU

Thái Kinh trợn trắng mắt, chỉ hắn nói: - Ngươithôi, thôi, lão phu cũng lười nói, sau này ngươi bớt làm những chuyện hoang đường như vậy thì được rồi.

Lý Kỳ ha ha nói: - Hạ quan đã nhớ lời dạy bảo của Thái sư. Ánh mắt thoáng lướt qua Thái Du, Thái Thao, nhưng vẻ mặt của hai huynh đệ này hoàn toàn tương phản. Trên mặt Thái Thao mang theo nụ cười đắc ý, mà Thái Du lại tràn ngập phẫn nộ và đố kỵ. Trong lòng không khỏi toát mồ hôi thay cho Thái Kinh. Thực ra đây cũng là băn khoăn trong lòng Lý Kỳ. Vài ngày trước Thái Du thất bại trong gang tấc, bại bởi tay phụ thân gã, không thể thăng làm Tể tướng, mà phụ thân gã lại vô cùng coi trọng kẻ thù của gã, loại người lòng dạ hẹp hòi như gã, sao có thể hiểu dụng ý của phụ thân mình chứ, chỉ biết ghi hận tất cả mọi thứ. Thật ra, bất kể là thời đại nào, chỉ cần là hào môn, trên cơ bản đều sẽ xảy ra tình huống này, càng đừng nói đến siêu cấp đại gia tộc như Thái gia này.

- Hoàng thượng giá lâm!

Một giọng nói the thé đột nhiên vang lên.

Quần thần lập tức quay lại đứng đúng vị trí, chỉ thấy Tống Huy Tông khoác lonn bào tiến vào.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế. Vạn vạn tuế.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Tống Huy Tông ngồi trên long ỷ, xoa tay, thở ra một hơi khí lạnh, cười nói: - Hôm nay thật lạnh mà, chư vị ái khanh đều là rường cột của Đại Tống ta, phai nên bao vệ sức khỏe của mình thật tốt mới được.

- Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm.

Tống Huy Tông cười ha hả, hai tay xoa vào nhau dê sươi ấm, có phần hứng thú nói: - Còn nhớ năm ngoái, một tửu lâu gọi Túy Tiên Cư trên phố Biện Hà thiết kế ra một loại lò sưởi tên là Bích lô để khách nhân sưởi ấm. Loại Bích lô này vừa xuất hiện, ngay lập tức đã nhận được sự ủng hộ khách nhân. Bây giờ Trẫm cũng noi theo, trong mùa đông giá rét này, cũng vì Đại Tống của Trẫm mà mời một tòa "Bích lô" đến, hy vọng có thể mang đến ánh sáng và sự ấm áp cho bách tính Đại Tống ta. Ông ấy là một vị lão giả mà Trẫm vẫn luôn tôn kính vô cùng, cũng vừa là người thầy vừa là người bạn cặng là quân thần của Trẫm, ông ta chính là Thái Thái sư.

Thái Kinh vội đứng ra nóỉ: - Hoàng thượng quá khen, lão thần hổ thẹn không dám nhận, hổ thẹn không dám nhận.

- Ồ, ái khanh không cần khiêm tốn quá. Tống Huy Tông nhấc tay, khẽ cười nói: - Ngày đầu tiên ái khanh vào triều, sức khỏe vẫn tốt chứ.

- Được sự quan tâm của Hoàng thượng, lão thần hết thảy đều mạnh khỏe.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tống Huy Tông cười nói: - Ái khanh tuổi tác đã cao, vốn nên ở nhà an hưởng tuổi già, Trẫm cũng không phải chưa từng nghĩ đến điểm này, nhưng Đại Tống Trẫm cũng không thể thiếu đi trụ cột như ái khanh được. Như vậy đi, Trẫm đặc biệt cho phép ái khanh có thể ngồi kiệu thượng triều, có thể trực tiếp ngồi trước cửa đại điện, ngoài ra... Ông ta vươn tay ra, nói: - Ban tọa.

- Tuân mệnh.

Đây là ân huệ lớn nha, những người còn lại hâm mộ không thôi.

Thái Kinh bỗng nhiên quỳ xuống, chống hai tay xuống đất, nói:

- Hoàng thượng, lão thần vẫn là kẻ mang tội, không dám nhận ân huệ này, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Hành động này của ông ta thật là nằm ngoài dự liệu của quần thần, bởi vì điều này căn bản giống với tác phong của Thái Kinh. Ba lần trước, Thái Kinh đều oai phong lẫm liệt, cực kỳ ngạo mạn. Từ đó có thể thấy, chỉ có thời gian mới có thể làm con người thay đổi, mỗi người khi ở độ tuổi khác nhau thì suy nghĩ cũng khác biệt.

Tống Huy Tông cũng không hiểu ra sao, vội hỏi: - Ái khanh sao lại như vậy?

Thái Kinh quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt nói: - Từng nhận thánh ân, tội thần ba lần làm Tể tướng, nhưng tội thần vì báo thánh ân, sốt ruột lập công, thế nên đã lẫn lộn đầu đuôi, chẳng những không vì quân phân ưu, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què, khiến cho dân gian oán than không ngớt, đồng liêu sợ hãi xa lánh, bách tính xem thần như hổ. Mặc dù Bệ hạ

vẫn tin tưởng tội thần, nhưng tội thần không còn mặt mũi nào lưu lại, thế nên lại ba lần quy ẩn. Có câu quá tam ba bận, tội thần nhiều lần phạm tội không sửa đổi, xét tội đáng giết, nguyện lấy cái chết để tạ thiên hạ, nhưng mỗi khi nghĩ đến thánh ân, trong lòng vô cùng hối hận, sống tạm trên đời, chỉ mong ngày nào đó có thể đáp lại ân tình của Hoàng thượng đối với tội thần, tội thần chết cũng nhắm mắt. Nhưng, lúc này, lần nữa nhận được long ân, tội thần cảm động rơi lệ, lại cảm thấy hổ thẹn, vốn muốn chối từ, nhưng tội thần tự biết thời gian không còn nhiều, tội nghiệt lúc trước phạm phải hãy còn rõ mồn một trước mắt, quẩn quanh trong lòng, đêm không thể say giấc, chỉ mong có thể dùng những năm tháng cuối đời để bù đắp, do đó mới mặt dày tiếp nhận ân sủng, tội thần chỉ mong có thể vì quân phân ưu, vì bách tính thiên hạ phục vụ, kính xin Hoàng thượng tước bỏ hết tất cả bổng lộc của tội thần, tội thần vô cùng cảm kích.

Những lời than thở khóc than này, dạt dào tình cảm, cảm động lòng người, vô cùng xúc động, không thể bảo là không đặc sắc.

Không hổ là Thái Kinh, màn diễn này, thật sự là thỏa thuê vui sướng, trong bi thương có vài phần phóng khoáng, trong phóng khoáng lại lộ ra vài phần cảm động, diễn viên kỳ cựu chính là diễn viên kỳ cựu, cả đời ta cũng theo không kịp nha. Trong lòng Lý Kỳ cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Trong lòng cũng hối hận không thôi, con mẹ nó chứ, mình vậy mà không nghĩ tới điểm này, lão tử đã nhận chức hơn một năm, bổng lộc cũng bị nợ cả một năm rồi, chỉ e chính là nhân viên công vụ không thể tưởng tượng được nhất trong khắp thiên hạ, còn không bằng phóng khoáng một chút, dứt khoát nói không cần, dù sao lão tử cũng không trông cậy vào chút tiền ấy để sống.

Quần thần không khỏi buồn bã rơi lệ, đương nhiên, số người diễn khá nhiều, giống như ông chủ ngươi diễn thuyết trên đài, cho dù kẻ nói tiếng phổ thông không chuẩn như ngươi nghe không hiểu một chữ nào, nhưng lúc vỗ tay, ngươi vẫn phải cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, để bản thân nhìn qua cũng dạt dào cảm xúc.

Tống Huy Tông tràn đầy xúc động, thở dài một tiếng, nói: - Tại sao ái kÊầnh phải khố như vậy. Chuyện trước đây, không phải chỉ mình ngươi sai, Trẫm cũng sai mà.

Thái Kinh nói: - Nếu Hoàng thượng không đáp ứng tội thân, lội thần không còn mặt mũi nào đứng ở đây.

Tống Huy Tông hơi sững sờ, trong lòng không chỉ không trách tội Thái Kinh, ngược lại cảm thấy mình đã không chọn lầm người, gật đầu nói:

- Được được được, Trẫm chuẩn tấu, ái khanh có thế đứng dậy rồi. Ông ta nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho Thái Thao.

- Tội thần khấu tạ hoàng ân.

Thái Thao vội vàng đỡ phụ thân dậy, dù sao Thái Kinh đã hơn bảy mươi rồi, nằm úp sấp lâu như vậy, quả thật quá sức rồi, muốn đứng lên, quả thực không dễ nha, động tác loạng choạng, mọi người nhìn thấy lại càng thổn thức khồng ngừng, mà Tống Huy Tông cũng cảm động vô cùng, vội vã phất tay, hai tiểu thái giám lập tức nâng một cái ghế dựa đệm lông chồn lên.

Thái Kinh vẫn còn muốn diễn tiếp, cự tuyệt ân huệ này, nhưng thân thể xương cốt thật sự không còn khỏe mạnh như năm đó nữa, trước tạ hoàng ân, sau đó chắp tay với quần thần, lúc này mới ngồi xuống, thở dốc một hơi.

Lý Kỳ nhìn thấy cũng lo lắng nha, đây đúng là có lòng nhưng không đủ sức mà, nhưng cũng càng thêm chân thành, chân thật.

Tống Huy Tông ngồi lại trên long ỷ, sắc mặt không đổi hoi: - Chư vị ái khanh có gì thượng tấu. Không ai trả lời.

Hôm nay không giống với ngày xưa, bởi vì là ngày đầu tiên Thái Kinh thượng triều, không ai biết ý của ông ta là gì, tùy tiện thượng tấu, là hành động không sáng suốt.

Thái Kinh tâm sáng như gương, hai tay chống đầu gối đứng lên, khom người nói: - Tội thần có một chuyện phải bẩm báo Hoàng thượng, hơn nữa không thể chậm trễ, bởi vì chuyện liên quan trực tiếp đến danh dự của Hoàng thượng.

Sắc mặt Tống Huy Tông sửng sốt, nói: - Ái khanh mời nói.

- Dạ. Thái Kinh ho khan vài tiếng, nói: - Mấy năm trước, tặc tử Phương Lạp ở Giang Nam làm loạn kỷ cương triều đình ta, mặc dù hiện nay đã bị giết, nhưng vẫn còn dư nghiệt sống sót.

Lý Bang Ngạn nói: - Thái sư, đám dư nghiệt này không đáng nhắc tới, không cần lo lắng.

-Tả tướng nói rất đúng, dư nghiệt Phương Lạp không đáng lo nghĩ, nhưng lại có người giúp đỡ dư nghiệt, cho bọn chúng một lý do để tồn tại, thậm chí vu cáo hãm hại Hoàng thượng, chôn vùi bách tính Giang Nam trong nước sôi lửa bỏng. Thái Kinh nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất bình thản, giống như đang kể chuyện vậy.

Tống Huy Tông nghe được giận dữ, nói: - Kẻ nào to gan như vậy?

Thái Kinh nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này không phải do một người làm, mà là hàng trăm hàng ngàn người, hơn nữa bọn họ đều là quan lại Đại Tống ta, nói ra thật xấu hổ, tội thần cũng ở trong đó.

- Cái gì?

Mọi người cả kinh thất sắc.

Lão già này rốt cuộc đang diễn trò gì vậy. Dù sao Lý Kỳ làm quan không lâu, cũng có vài thứ nhìn không ra.

Thái Kinh than nhẹ một tiếng, nói: - Hết thảy những tội lỗi này đều vì ứng Phụng Cục mà ra.

Lời này vừa dứt, sắc mặt quần thần khẽ lộ chút kỳ quặc, dù sao thì ứng Phụng Cục này dính líu rất nhiều, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng có phần, Thái Kinh vừa lên thì đề cập ngay đến ứng Phụng Cục, điều này khiến cho người ta không thể không phòng nha.

Tống Huy Tông khẽ cau mày nói:

- ứng Phụng Cục?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi