BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lâm triều kết thúc, kế tiếp là đến lúc chia tiền lãi.

Lý Kỳ cùng với Tống Huy Tông đi tản bộ trong Long Đình Viên. Tống Huy Tông mặt mày hớn hở, cười nói:

- Lý Kỳ, tiếp theo ngươi định làm gì?

Ngụ ý là, đơn giản chính là hỏi Lý Kỳ định dùng số tiền này như thế nào. Bởi vì dù sao ông ta cũng là Hoàng thượng, chỉ có thể để Lý Kỳ giúp ông ta bảo quản số tiền này. Cho nên ông ta buộc phải biết số tiền này sẽ được dùng như thế nào. Dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu.

Lý Kỳ người này tự nhiên hiểu được trong lòng của Tống Huy Tông, nghiêm mặt nói:- Hoàng thượng, trong hai trăm vạn quan này, trong đó có cả phí tổn, chính là Quân Khí Giám chúng ta nợ quốc gia, cho nên một phần tiền này phải ngay lập tức đổi thành vũ khí, bổ sung vào kho quân khí, về phần trong một trăm vạn quan kiếm được, vi thần dự định rút ra năm mươi vạn quan mở rộng thêm Quân Khí Giám.

- Năm mươi vạn quan? Tống Huy Tông nghe xong lòng đau như cắt, nói:

- Cần nhiều tiền như vậy sao?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hoàng thượng, Quân Khí Giám chúng ta bây giờ tiếp nhận nhiều đơn đặt hàng như vậy, mở rộng là điều phải làm, vi thần dự định xây dựng thêm ba Quân khí viện quy mô tương đương ở kinh thành tại phía nam phủ Giang Ninh, Kiến Châu và phía tây bắc phủ Phượng Tường. như vậy vận chuyển vũ khí đến các quốc gia kháccũng thêm thuận tiện, hơn nữa còn có thể kịp thời cung ứng quân bị vật tư cho quân đội Đại Tống ta. Còn nữa, chúng ta không phải làm một vụ mua bán, những thứ này đều thuộc tài sản cố định, rất nhanh có thể kiếm trở về, đến lúc đó chỉ thấy tiền vàng của các quốc gia khác không ngừng chảy vào Đại Tống chúng ta.

Tống Huy Tông gật đầu qua loa, nói:

- Ừ, người nói rất có lý.

Lý Kỳ bèn rèn sắt khi còn nóng nói:

- Không chỉ như thế, vi thần còn tính xây dựng một xưởng đóng thuyền lớn nhất thế giới ở Phúc Châu.

- Xưởng đóng thuyền lớn nhất?

Tống Huy Tông kinh hô.Lý Kỳ gật đầu nói: 

- Hoàng thượng, người làm ăn nói chuyện làm ăn, những thứ như cung nỏ hay gì đó quá nhỏ, phí tổn lại tính được, chúng ta đều biết, khách cũng biết, vậy thì không thể đứng giữa giành món lời kếch sù.

Như thế mà còn không gọi là món lời kếch sù? Tống Huy Tông làm làm hoàng đế, mà long tâm vẫn không chịu được, hỏi vội:

- Vậy cái gì mới được gọi là món lời kếch sù? Ngược lại trẫm muốn nghe xem cao kiến của ngươi.

- Thuyền ạ!

Lý Kỳ ha ha nói:

- Hoàng thường, ngoại trừ cung nỏ ra, kỹ thuật chế tạo thuyền của Đại Tốngchúng ta đã đạt tới tỉnh cao, không có gì sánh bằng, đây chính là tiền, nhưng trước tiên bệ hạ phải đưa kĩ thuật chuyển đổi thành tiền, hiện giờ trên đại lục chiến tranh đang nổi lên bốn phía, không có một nơi nào có thể sống yên ổn. Nhưng có thể đoán được là, sau này đường biển chắc chắn sẽ phát triển, hơn nữa sẽ còn với tốc độ rất nhanh chóng, nếu chúng ta có thể đi đầu, phát triển mạnh mẽ buôn bán trên biển, như vậy thì thuyền không thể thiếu được, trước tiên chúng ta không tính đến thuyền chiến, chỉ tính đến thuyền hàng bình thường cũng cung không đủ cầu rồi, hơn nữa thuyền lớn như vậy, ai biết được phí tổn sẽ là bao nhiêu, đến lúc đó là bao nhiêu, còn không phải chúng ta tự nói tự tính sao.

Tống Huy Tông nghe xong hít mạnh một hơi khí lạnh, ngẩn ngơ trong giây lát, bỗng nhiên ha ha nói:

- Ngươi nói không sai, kỹ thuật chế tạo thuyền của chúng ta, đích thật không ai bằng. Chỉ cần nói đến chiếc thuyền tầng kia của trẫm, sứ giả nước ngoài nhìn thấyđều khen quá tinh xảo, quá đẹp. Ha ha, tốt tốt tốt. Ngươi ngay lập tức đi làm, trẫm chắc chắn ủng hộ ngươi.

- Tuân mệnh. Lý Kỳ ôm quyền nói, nghĩ thầm rằng, người thành công vĩ đại, chính là phải giỏi lừa dối.

Thật ra Lý Kỳ vẫn luôn cho rằng, đối với tình trạng thiếu ngựa của Đại Tống mà nói, hải chiến có lẽ thật sự cũng là một con đường thoát hiểm, dù sao gót sắt của Kim quốc cũng không thể chạy trên biển được.

Tống Huy Tông cười ha ha, chợt nhớ tới điều gì, nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, hôm qua nghe Hoàn nhi nói, sở dĩ ngươi muốn hợp tác với Đại Lý, mà có một ý khác?Không thể nào, Thái tử này thế nào mà không giữ bí mật vậy, bát tự còn chưa lật lên, tên tiểu tử nhà ngươi đã bẩm báo với Hoàng thượng, ngươi bảo ta làm sao đi lừa được đây. Lý Kỳ trầm ngâm trong giây lát, chợt nói:

- Hoàng thượng, sự tồn tại của Đại Lý và Nam Ngô, từ trước tới giờ vẫn luôn là tai họa ngầm cúa chúng ta, không thể lưu lại được ạ.

Tống Huy Tông nhướng mày, thở dài:


- Đại Lý tạm thời không nói đến, Nam Ngô thì thật sự rất kinh khủng, chỉ có điềuôi.Đại Tống chúng ta mỗi lần xuất binh đều không tấn công được mà phải lui về. Nói đến đây, ông ta liếc mắt một cái, nói:

- Ngươi có cách gì không?

Lý Kỳ nói:

- Tạm thời thì chưa có đối sách cụ thể, nhưng vi thần cho rằng, đối phó vớiNam Ngô, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, đánh lâu dài với chúng ta không có lợi, nhưng tình hình trước mắt, căn bản không cho phép chúng ta làm như vậy, cho nên vi thần mới nghĩ trước tiên nên bồi dưỡng Đoàn Chính Nghiêm, giúp y đoạt lại quyền lực trong tay Cao thị, sau đó lợi dụng Đại Lý làm tiêu hao Nam Ngô, bọn chúng làm lá chắn phía trước, chúng ta ở phía sau ủng hộ phía sau, từ đó, chúng ta có thể ném đá giấu tay, một khi thời cơ đến, chúng ta có thể xuất binh, cùng Đại Lý hai mặt tấn công, hoàn toàn tiêu diệt Nam Ngô.

Tống Huy Tông nghe xong, trầm ngâm nói:

- Vậy Đại Lý thì sao?

Lý Kỳ nói:

- Đến lúc đó Nam Ngô không còn, Đại Lý cùng không khác là bao, hơn nữa Đoàn thị cai quản đất nước không tốt lắm, là một quốc vương, ngay cả mấy chục vạnquan cũng không lấy ra được, còn không bằng để Hoàng thượng giúp bọn họ cai quản.

Câu chém gió này không nghi ngờ gì đã lấy được lòng. Tống Huy Tông ngay lập tức long nhan vui mừng, bật cười ha ha, nhưng cũng không trực tiếp đáp lại, chỉ nói:

- Vậy ngươi đã có kế hoạch rồi?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Vi thần cũng là ngẫu nhiên nghĩ ra, tạm thời chưa có kế hoạch cụ thế, hơn nữa việc này không gấp được, phải đi từng bước từng bước một.

Tống Huy Tông gật đầu, hai mắt đột nhiên lóe sáng, trong nháy mắt, ông a trở nên càng giống một vị Hoàng đế, chậm rãi nói:

- Hành động này liên quan đến giang sơn xã tắc Đại Tống ta, ngươi phải đểtâm vào.

- Vâng.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, Lý Kỳ vốn muốn trực tiếp đi Quân Khí Giám, nhưng cơ thể mệt mỏi nói cho hắn biết, về nhà nghỉ ngơi một chút mới là hành động sáng suốt.

Tần phủ.

- Đại nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi. Trần đại nương thấy Lý Kỳ trở về, vội ra nghênh đón, vẻ mặt có chút lo lắng.Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Lão thân cũng không biết, ngài vào xem sẽ rõ.

Lý Kỳ sửng sốt, thần bí như vậy? Một bụng hiếu kỳ đi tới tiền sảnh, chỉ thấy bên trong đã ngồi đầy người, toàn là nam nhân, khoảng mười bảy mười tám người, nhỏ nhất ước chừng khoảng hai mươi tuổi, lớn nhất cũng khoảng hơn ba mươi. Ai ai cũng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, liếc mắt nhìn một cái không phải là con nhà quan, thì cũng là con nhà giàu mới nổi, có mấy người còn tao nhã cầm cây quạt không biết lấy ở đâu ra vẻ tinh tướng.

Cái tình huống quái gì đây? Dám phe phẩy quạt trước mặt ta? Lý Kỳ nổi giận, sờ sờ vào giữa eo, hôm nay, quên mất không lấy cây quạt của hoàng thượng ra rồi,nhưng trời lạnh như vậy, ai lấy quạt chứ.

- Lý sư phó (kinh tế sử).

Những người đó đều biết Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ đến, đều đứng dậy chắp tay chào hỏi. Nhưng trong mắt những người này đều mang theo vài phần thù địch, điều này càng khiến cho Lý Kỳ mù mờ không biết chuyện gì.

Lý Kỳ mờ mịt chắp tay hành lễ với mấy người đó.

- Lý Kỳ (Lý đại ca)

Chết tiệt! Sao mấy tên đó cũng đến đây. Lý Kỳ cả người khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn lên, cực kỳ sợ hãi, thấy tứ tiểu công tử đều đến đông đủ. Hắn tự véo mình mộtcái, mồ hôi đổ ròng ròng, hoảng sợ nói:

- Sao các ngươi cũng tới vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi