BẮC TỐNG PHONG LƯU

Vương Phủ bỗng đứng dậy, căm tức nhìn Vương Tuyên Ân, nói:

- Việc này là thật?

- Cực kì chính xác, là chính mồm thằng Cao Nghiêu Khang nói cho con biết. Y nói cái thứ thần khuyển kia thì Lý Kỳ có đầy, còn phát cho mỗi đứa một con. Hơn nữa bọn chúng đều gặp Chúc Mãng ở Tần Phủ, chúng còn chế giễu chúng ta bị qua mặt chẳng biết gì, bị Lý Kỳ giỡn như giỡn khỉ, hài nhi lúc đó trong cơn tức giận mới động thủ với bọn chúng.

Vương Tuyên Ân lệ rơi như mưa, vẻ biết lỗi kể lại.

Vương Phủ rùng mình, vội lùi hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được lắm, ta lúc đầu còn cho rằng tất cả những việc này đều do Thái lão tặc sắp đặt, Lý Kỳ cùng lắm cũng chỉ là thằng đồng lõa. Thì ra tất cả lại do Lý Kỳ gây racả. Hắn mới là chủ mưu. Chả trách năm xưa hắn không cần nghĩ ngợi gì liền tức khắc đồng ý ngay đến đây nấu ăn. Như vậy xem ra hắn đã sớm có âm mưu từ trước. Tuy nhiên, sao hắn có thể biết sự tồn tại của cánh cửa kia nhỉ?

Vương Tuyên Ân nghe xong cũng ngây người ra, trầm tư một hồi lâu, đoạn bỗng nhiên nói:

- Cha, người có còn nhớ buổi tối hôm đó không?

Vương Phủ hỏi lại:

- Tối hôm nào?

- Chính là cái buổi tối mà sứ thần nước Kim đến đó. Tối đó hắn và con đàn bà thối Phong Nghi Nô biến mất ở hậu viện nhà ta, liệu có lẽ nào chính tối hôm đó bọn chúng đã vô tình nhìn thấy chăng?Vương Phủ trợn tròn hai mắt nói:

- Đúng đúng đúng, nhất định là tối hôm đó rồi.

Nói đến đây, lão tức giận đến suýt hộc máu, hai nắm đấm nắm chặt, hận thù nói:

- Lý Kỳ ngươi được lắm, Vương Phủ ta và ngươi thề không đội trời chung, thù này mà không báo, ta thề không làm người nữa.

Vương Tuyên Ân vội nói:

- Cha có thể đem việc này nói cho Ẩn Tướng.

Vương Phủ xua tay nói:

- Chả ích gì nữa rồi, đến nay Ẩn Tướng và tên đầu bếp thối đó đã chung một chiến hào. Huống hồ việc này đã qua từ lâu, cho dù có biết thì gã cũng không vì thế mà lật mặt với tên đầu bếp thối đó đâu.Vương Tuyên Ân giận dữ nói:

- Nhưng cục tức này không sao nuốt nổi, tên đầu bếp đó thật quá ghê tởm, không ngờ hắn có thể giở được mánh khóe bỉ ổi đến thế.

Vương Phủ thở dài một tiếng, nói:

- Việc này đều trách chúng ta lúc đó sơ xuất quá, mới để cho hắn có cơ hội nắm bắt, ôi, nói đi nói lại cũng đều do chúng ta mua dây tự trói mình rồi.

Ánh mắt Vương Tuyên Ân vụt lên một vẻ ác độc, nói: 

- Cha à, chúng ta không thể cho qua như vậy được.

Vương Phủ lắc đầu nói:

- Đến nay tên đầu bếp kia như mặt trời ban trưa, rất được Hoàng Thượng sủng ái, lại có Thái Sư và Thái Tử chống lưng cho hắn. Năm xưa hắn động thủ với VậnVương, Hoàng Thượng cũng chẳng trách phạt gì hắn, với thực lực bây giờ của chúng ta, thì càng không còn gì để nói nữa.

Vương Tuyên Ân trầm tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngước nhìn Vương Phủ, nói:

- Cha, người có còn nhớ mấy năm trước đây người có bố trí một quân cờ ngay bên cạnh Hoàng Thượng chứ?

Vương Phủ sửng sốt nói:

- Ý con là?

Vương Tuyên Ân cười lạnh nói:

- Cha à, chúng ta có thể dùng kế gậy ông đập lưng ông. Cha và Ẩn Tướng tư thông với nhau đã khiến Hoàng Thượng giận dữ như thế, vậy nếu như tên đầu bếp kiavà nữ nhân của Hoàng Thượng thông dâm với nhau thì, cha nghĩ Hoàng Thượng sẽ thế nào

Vương Phủ nghe xong mắt sáng rực lên, trầm ngâm một lát, rồi gật đầu cười nói:

- Khá lắm, khá lắm, cha suýt nữa thì quên việc này. Ta năm xưa sắp đặt quân cờ kia ở đó, vốn chỉ là để tránh xảy ra điều gì sơ xuất, không ngờ là hôm nay lại có chỗ dùng đến, cũng coi như là không uổng phí một phen khổ tâm của ta. Nhưng mà việc này không thể nói được là có thể được đâu.

Vương Tuyên Ân nói:

- Cha nói rất đúng, chúng ta hiện giờ cần chờ đợi cơ hội đến, hi vọng lần này ông trời sẽ giúp chúng ta.Hôm sau. Canh năm vừa điểm. Trời vẫn chưa sáng. Một đội quân tập hợp ở ngoại thành phía nam. Đây chính là đội quân hôm nay khởi hành đi Giang Nam. Với đội hình này, mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ rất bình thường, quan vị cao nhất chính là Tần Cối, nhưng xét về tiềm lực cũng như năng lực, thì lại rất cao cấp, thậm chí có thể nói một đội hình toàn ngôi sao, đủ để thấy Lý Kỳ trọng thị chuyến đi Giang Nam lần này thế nào.

- Giá.

Lúc này, có hai người cưỡi ngựa phi tới, trong chốc lát, đã tới trước mặt đội ngũ.

- Hạ quan tham kiến đại nhân.

Đám Tần Cối vội xuống ngựa hành lễ.Hai người vừa tới chính là Lý Kỳ và Mã Kiều.

Lý Kỳ cũng xuống ngựa, cười ha hả nói:

- Xin lỗi, ta đến muộn.

Dừng lại một lúc, hắn nhìn quanh mọi người một lượt, nói:

- Các vị, lần này đi, nhiệm vụ trọng đại, Hoàng Thượng và văn võ trong triều đều đang nhìn vào chúng ta, vì thế các ngươi nhất định phải cẩn thận và cẩn thận, không được phép sai sót.



- Tuân mệnh.

- Ta tiễn các ngươi một đoạn, chúng ta vừa đi vừa nói.

- Tuân mệnh.Lý Kỳ nháy mắt ra hiệu Tần Cối, Tần Cối lập tức tiến sát lại Lý Kỳ, hai người đi ở vị trí đầu tiên, những người còn lại cũng hiểu ý giữ khoảng cách đi sau một đoạn.

Lý Kỳ lấy từ trong người ra một túi gấm, nói:

- Trong này có một danh sách, là do Chu ngự sử hôm qua mới đưa cho ta. Ngươi giữ lấy, đừng để người khác xem được, những người có tên trong danh sách sẽ có thể giúp đỡ ngươi một tay.

Tần Cối như sớm đã hiểu rõ, nhận lấy túi gấm, cười nói:

- Có danh sách này rồi, hạ quan đảm bảo trong nửa năm nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Cái mà ta cần là không một sai sót nào, nếu như chỉ nhăm nhăm theo đuổi tiếnđộ, có thể sẽ tổn thương tới người vô tội. Ngươi nhất định phải nhớ kĩ, chuyến đi lần này của các ngươi tất cả là để vỗ về lòng dân Giang Nam, để bọn họ lấy lại niềm tin nơi triều đình. Chỉ khi giành được sự ủng hộ của bách tính thì tân pháp của chúng ta mới có thể thi hành được.

Tần Cối cúi đầu nói:

- Đại nhân xin cứ yên tâm, hạ quan biết mình nên làm gì.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Nhưng ngươi cũng chớ cẩn thận quá. Bất luận là quan hay tặc, một khi chứng cứ rõ ràng, kẻ cầm đầu cứ thế mà chém ngay không tha, không cần phải giải lên kinh làm gì. Ta không muốn nhìn thấy bọn chúng kiếm cớ chạy tội. Còn về phía kinh thành, ta sẽ giúp ngươi giải thích. Vì thế ngươi phải nắm cho chắc cái ngưỡng đó, cần giết thì một tên cũng không tha, không cần giết thì một tên cũng không được giết. Tacũng đã dặn dò Trần Đông và Âu Dương, sai bọn họ ghi chép lại tất cả những sự việc xảy ra trên đường, đăng hết lên tuần san Đại Tống Thời Đại, ta muốn bách tính nhìn thấy được quyết tâm chỉnh đốn Giang Nam của chúng ta.

Tần Cối nịnh hót nói:

- Vẫn cứ là đại nhân suy nghĩ chu toàn nhất.

- Những lời này ngươi không cần nói nữa.

Lý Kỳ nói:

- Có câu đã nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi, ngươi cứ theo phương thức làm việc của ngươi mà làm, ta ở kinh thành đợi tin tốt lành của ngươi.

Tần Cối cuối cũng cũng được nghe câu nói này, không nén nổi mừng rỡ, vội nói:

- Nếu như hạ quan không thể hoàn thành nhiệm vụ, nguyện lấy cái chết tạ tội.Lý Kỳ cười, đột nhiên nói khẽ:

- Còn một việc nữa, liên quan đến Thái viên ngoại. Ta cho ông ta vào Thương Vụ Cục, chỉ là để kiến thiết kinh tế Giang Nam, vì thế những việc thuộc phương diện khác, nhất loạt không được nói cho ông ta. 

Tần Cối gật đầu nói:

- Việc này hạ quan biết.

Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên quay lại nói:

- Mã Kiều.

Mã Kiều tiến lên, ngạc nhiên hỏi:

- Việc gì thế?Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Là thế này, ta đã từng đồng ý với ba thầy trò nhà các ngươi, giúp Lỗ Mỹ Mỹ báo thù. Cũng vừa lúc lần này Tần Học Chính vào nam sẽ đi qua Dương Châu, ta sai cậu ta tiện thể tính sổ cái tên Hoàng Tam Nguyên kia luôn.

Mã Kiều sửng sốt, rồi liền sau đó lắc đầu nói:

- Không cần.

Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Lẽ nào ngươi không muốn báo thù?

Mã Kiều đáp:

- Ta năm mơ cũng mơ thấy giúp sư muội báo thù, nhưng ta muốn chính tay ta cầm dao đâm chết kẻ thù, việc này ta nợ cô ấy, là nam nhi sao có thể thất tín.Tần Cối bỗng nhiên chen vào:

- Mã tiểu ca, ngươi có thể kể đầu đuôi câu chuyện cho bản quan không?

Mã Kiều quay đi, nói:

- Ta và ngươi không thân quen, huống hồ đây là việc riêng của sư muội ta, việc gì ta phải kể cho ngươi.

Xấu hổ quá! Tần Cối trong tức khắc trở nên vô cùng khó xử.

Thằng chết tiệt này vẫn cứ đáng ghét vậy nhỉ! Lý Kỳ cười gượng rồi kể sơ lược duyên do sự tình cho Tần Cối nghe.

Tần Cối cau mày nói:

- Nếu đã như vậy, thì Mã tiểu ca khó lòng tận tay đâm kẻ thủ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi