BẮC TỐNG PHONG LƯU

Nhờ phúc của đám thôn dân Phượng Tường phủ kia, Lý Kỳ cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảnh hoảng loạn trong Hoàng Cung. Như thế có thể thấy, triều đình nhà Tống trọng thị cái việc này đến thế nào. Dù sao thì Tây Bắc không giống như Giang Nam, bởi vì Tây Bắc là nền móng của Đại Tống vậy, nếu như việc này không giải quyết cho tốt, thì Đại Tống không nghi ngờ gì sẽ đứng trước họa mất nước.

Trên đường, Lý Kỳ trong cuộc nói chuyện với Lương Sư Thành, cũng đã nắm được đại khái, tình hình có thể được rút gọn trong hai chữ, đó là “kì dị“. Đã không biết thì thôi, chứ càng nói càng khó hiểu, thậm chí còn có chút sởn tóc gáy, chỗ nào nghe cũng phát kinh sợ.

Khi còn chưa tới đại điện, từ xa đã nghe thấy từng tiếng tranh cãi truyền tới, Lý Kỳ chỉ thấy nhức cả đầu, thầm nghĩ, hôm nay e rằng khó mà toàn vẹn rút lui rồi. KhiLý Kỳ vào tới đại điện, quần thuần cũng ngừng tranh cãi, nhao nhao quay đầu về phía hắn.

Nhìn ta làm quái gì? Ta đến chỉ là để làm vì thôi. Lý Kỳ coi như không thấy gì, hành lễ nói :

- Vi thần Lý Kỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Tống Huy Tông giờ đây trên mặt toàn một vẻ lo lắng, nói:

- Ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng Thượng!Tống Huy Tông hỏi:

- Ngươi chắc là biết vì sao trẫm chiêu ngươi tới rồi chứ?

Lý Kỳ lắc đầu đáp:

- Bẩm Hoàng Thượng, vi thần không được rõ lắm.

Lương Sư Thành ngạc nhiên nhìn hắn một cái, như muốn nói, ta nói với ngươi như vậy còn chưa rõ ràng sao!

Lý Kỳ đáp lại bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thầm nghĩ, ngươi nói thì cũng đủ rõ ràng rồi, nhưng vấn đề là bản thân toàn bộ sự việc thì chẳng rõ tẹo nào.

Tống Huy Tông phất tay nói:

- Vậy ngươi tạm lui sang một bên nghe đã.- Tuân mệnh!

Lý Kỳ thấy may quá, vội tìm tới một góc kín đáo, nhưng trong đại điện bây giờ lộn xà lộn xộn cả, nên về cơ bản cũng như đứng ở giữa vậy.

Tống Huy Tông khẽ liếc mắt nhìn hắn, rồi thản nhiên nói:

- Vừa nãy nói tới đâu rồi?

Thái Du vội đáp:

- Bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi vi thần nói nên lập tức xuất binh dẹp loạn Phượng Tường, nếu để lâu ngày, đến khi phản tặc lớn mạnh, thì chẳng khác gì nuôi hổ thành họa, sớm đi diệt trừ, mới là thượng sách.

Biết là nhà ngươi sẽ nói vậy mà, thằng nhãi ngươi còn kém xa cha ngươi, trongmắt chỉ có lợi ích của bản thân, một chút đại cục cũng không có. Lý Kỳ biểu thị vẻ khinh bỉ ghê gớm đối với Thái Du.

Rất rõ ràng, Thái Du muốn lập công, dù sao thì từ sau khi y nhậm chức Xu Mật Sứ, chưa từng lập được công trạng nào cả, đem so với Đổng Quán, thì cao thấp quá rõ. Giang Nam vốn là một cơ hội tốt, nhưng do cái kế sách của Tần Cối mà y để vuột mất thời cơ, lần này y nói thế nào cũng không bỏ lỡ.

Cần phải biết rằng điều này liên quan tới Tây Quân, thử hỏi xem có Xu Mật Sứ nào không muốn tạo dựng quan hệ tốt với Tây Quân. Đồng Quán cũng là trở về từ Tây Bắc mà mới có được Thắng Tiệp Quân ngày hôm nay. Thái Du mặc dù không có được cái đầu óc như của Đồng Quán, tài năng quân sự cũng thua xa ông ta, nhưng bắt chước theo thì cũng biết. Y chắc chắn cũng muốn học Đồng Quán, lấy một đội quân từ Tây Bắc, đồng thời còn có thể lập đại công, bất luận ngọn nguồn sự việc nhưthế nào. Chắc chắn là y muốn xuất binh, điều này không có gì phải nghi ngờ.

- Hoàng Thượng, làm vậy tuyệt đối không ổn.

Lúc này, Ngô Mẫn đột nhiên đứng lên, nói:

- Đến nay sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, tri châu Phượng Tường phủ cũng đã nói, địa phương không hề xảy ra phản loạn. Cho nên quyết không thể hành động thiếu cân nhắc. Vi thần cho rằng, việc này có thể liên quan tới nạn đói ở Phượng Tường phủ cuối năm ngoái. Đám thôn dân kia có lẽ không còn gì để ăn, nên mới túng quá làm liều, đi cướp quân lương như vậy.

Lý Kỳ trợn tròn mắt, dịch sang bên cạnh hai bước, tới gần chỗ Cầu ca đang nhắm mắt trầm ngâm, khẽ hỏi:

- Thái Úy, cuối năm ngoái ở Phượng Tường phủ có nạn đói sao?Cao Cầu khẽ hé mắt, thản nhiên nói: 

- Nếu như ngươi không gây ra phiền toái này, thì nghe ít, hỏi ít thôi.

Điển hình phong cách Cầu ca.

Lý Kỳ lập tức đơ cả mặt lại, lại nghe một người khác la ầm lên:

- Ngô Cấp Sự, lời này của ông là ý gì? Năm ngoái triều đình đã trích lương thực đi cứu đói rồi, đủ để bọn họ chịu được tới mùa thu hoạch, sao lại không có gì mà ăn?

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, người vừa nói là một trong ba người đứng đầu Tam Ti - Độ Chi Sử, Lương Tích.

Thái Du hừ một tiếng, nói:

- Độ Chi Sử nói không sai, đám điêu dân kia rõ ràng là muốn làm phản, phải xuấtbinh dẹp loạn.

Ngô Mẫn nói:

- Như lời của Anh Quốc Công, Phượng Tường phủ và phía Tây Quân không thể một chút tin tức cũng không có, hơn nữa, hai ba ngàn Chiết Gia Quân lại đột nhiên mất tích, lẽ nào điều này là bình thường sao?

Thái Du cười lạnh nói :

- Điều này chỉ có thể cho thấy một điều, thực lực của đám phản tặc kia không thể coi thường, triều đình càng phải lập tức xuất binh.

Ngô Mẫn nói:

- Đây chỉ là lời nói phiến diện của Anh Quốc Công, không hề có chứng cứ thực tế.Thái Du giận dữ nói:

- Không có chứng cứ ? Vậy hai vạn thạch quân lương thì sao, hơn hai ngàn binh sĩ thì thế nào ? Hơn nữa còn có người tận mắt trông thấy, những điều này là chứng cứ rành rành đó thôi.

Ngô Mẫn phản bác nói:

- Nếu như cái gọi là phản tặc đó có đủ năng lực vây hãm Chiết Gia Quân, đồng thời tiêu diệt toàn bộ bọn họ, thì quy mô chắc chắn không hề nhỏ, động tĩnh lớn như vậy, vì sao Phượng Tường phủ lại không hề hay biết?

Nói có lí lắm, ta cũng nghĩ như vậy. Lý Kỳ nhân lúc hai người kia cãi cọ, lại dịch tới chỗ Triệu Lương Tự, khẽ hỏi:

- Triệu đại phu, Phượng Tường phủ năm ngoái có nạn đói?Triệu Lương Tự gật đầu nói:

- Năm ngoái Phượng Tường phủ gặp nạn hạn hán, bị nạn đói một thời gian, tuy nhiên khi ấy triều đình đã trích ra đủ lương thực để cứu đói, điều này hoàn toàn có thật.

Việc gì cũng có lí do của nó, kể cả đám thôn dân kia có làm phản thật, thì cũng phải có nguyên do, lẽ nào vụ cướp quân lương lần này quả thực có liên quan đến nạn đói năm ngoái? Nhưng triều đình đã hỗ trợ lương thực rồi mà! Lý Kỳ cau mày lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Lúc này, Lương Tích mới đứng lên nói:

- Vi thần cũng không tán thành việc tùy tiện xuất binh.

Ba cái người này cũng thật thú vị, ngươi phản đối ta, ta không tán thành vớingươi, tên kia lại phản bác ta. Tống Huy Tông nghe mà một trận đau đầu, đoạn nhìn Thái Kinh hỏi:

- Thái Sư, ngươi nghĩ sao về việc này?

Thái Kinh cau mày, thận trọng nói:

- Lão thần cũng có nhiều chỗ chưa hiểu, việc này quả thực có quá nhiều điểm đáng nghi ngờ, cho nên lão thần cho rằng nên lập tức cử người đi điều tra làm rõ, ngoài ra, cũng phải mau chóng tái trưng thu quân lương đi Vị Châu, dù sao thì Chiết Gia Quân cũng là một trong những đội quân quan trọng nhất phòng tuyến biên giới Tây Bắc. Ngoài ra, lão thần nghĩ, việc này có lẽ có liên quan tới nạn đói năm ngoái, cho nên cũng cần phải lo trước tính sau, chuẩn bị lương thực, đề phòng lúc cần tới.

Tống Huy Tông nghe xong liên tiếp gật đầu, nói:



- Lời của Thái Sư có lí lắm!Thái Du lại nói:

- Nhưng mà Hoàng Thượng, việc này quyết không được để kéo dài thêm nữa, tránh việc bỏ lỡ cơ hội tốt! Chúng ta có thể xuất binh trước, rồi điều tra cụ thể sau, vẹn cả đôi đường.

Lương Tích nói:

- Hoàng Thượng, năm ngoái đại quân ta vừa từ Yến Kinh trở về, hao tổn không nhỏ, lại thêm việc kiến thiết kinh tế của Kinh Tế Sử, Tam Ti đều cạn kiệt rồi, kể cả số 2 vạn thạch quân lương kia, cũng là do thần đích thân viết thư tới Giang Lăng phủ, thì mới thu xếp được. Vi thần bây giờ căn bản không thể lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy.

Y vừa không muốn xuất binh, vừa không muốn vận chuyển lương thực qua đó, bởi một khi xuất binh, thì số tiền này như nước mà chảy ồ ạt ra ngoài.Triệu Hoàn đột nhiên nói:

- Nhưng quân lương của Chiết Gia Quân thì không thể trì hoãn thêm được.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Lương ái khanh, ngươi thử nghĩ cách xem, cố gắng hết sức sớm nhất có thể gửi quân lương qua đó.

Lương Tích cũng hiểu mối quan hệ lợi hại trong đó, đành bất đắc dĩ hành lễ nói:

- Vi thần tuân mệnh.

Tống Huy Tông xoa trán, thật là đau đầu, ánh mắt nhìn theo cái bóng người lúc ngả bên này, lúc nghiêng bên kia, đoạn trầm giọng gọi:

- Lý Kỳ.Lý Kỳ còn đang đi dò la tin tức, chợt nghe thấy Hoàng Thượng gọi mình, vội tiến lên, nói:

- Có vi thần.

Tống Huy Tông nói:

- Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ?

- À

Tống Huy Tông hừ một tiếng nói:

- Trẫm vừa rồi thấy ngươi thoải mái lắm, ở trong đại điện còn tùy tiện hơn cả ở nhà.

Là ta đang đi hóng hớt đó chứ. Lý Kỳ chắp tay nói :- Vi thần biết tội.

- Hiện giờ trẫm chưa muốn trị tội ngươi, mà muốn hỏi ngươi xem có ý kiến gì về việc này?

Ta hiện giờ mờ mịt hết cả, có thể có ý kiến gì cơ chứ! Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, rồi nói:

- Vi thần cho rằng Anh Quốc Công nói rất có lí, bất luận là lí do gì, tạo phản là không đúng, chắc chắn cần phải phái binh đi trấn áp.

Thái Du sửng sốt, sợ hãi nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, thằng nhãi này sao hôm nay lại nói giúp mình thế nhỉ?

Còn đám Lương Tích, Ngô Mẫn thì nghe xong hết sức buồn bực. Bọn họ thừahiểu cái tài ăn nói của Lý Kỳ, chỉ sợ hắn lại xui dại Tống Huy Tông xuất binh tới Phượng Tường phủ.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Nói như vậy là ngươi tán thành việc xuất binh?

Lý Kỳ chuyển ý, nói: 

- Tuy nhiên lời của Ngô Cấp Sự cũng rất có lí, nếu như có người tạo phản, thì đương nhiên phải trấn áp, nhưng vấn đề là đến nay vẫn chưa nhận được tin tức gì, cũng có nghĩa là chưa có chứng cứ xác thực chứng minh điểm này. Nếu như tùy tiện xuất binh, chỉ e chữa lành thành què. Hơn nữa, nạn đói xảy ra vào cuối năm trước, đầu năm nay lại xuất hiện một việc kì lạ như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người ta liên hệ hai sự việc lại với nhau.Ngô Mẫn coi như thở phào được một cái, tuy nhiên Lương Tích thì lại thấy khó chịu.

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Vậy là ngươi tán thành việc không xuất binh, mà nên xuất lương?

Lý Kỳ lại nói:

- Thực ra Độ Chi Sử cũng có cái khó của ông ta, đang yên đang lành lại xuất đi 2 vạn thạch quân lương, điều này đổi thành ai thì cũng khó chịu cả. Hơn nữa năm ngoái đã gửi lương thực đi rồi, có thể nói là ông ta đã phải cố gắng áp dụng mọi biện pháp có thể, nếu như tiếp tục gây sức ép nữa, thì thật là gây khó dễ cho ông ta quá.

Thật là thông hiểu quá! Lương Tích suýt chút nữa là khóc òa lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lý Kỳ, cứ như thể đứng trước mặt mình đang là một đại mĩ nhânvậy. Những lời này thực sự đã diễn tả được hết nỗi lòng của y.

Tống Huy Tông ngây người ra, đột nhiên đập long ỷ, quát lớn:

- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, dám bỡn cợt với trẫm.

- Vi thần không dám.

- Không dám?

Tống Huy Tông tức giận nói:

- Trẫm hỏi ý kiến của ngươi, nhưng ngươi nói một hồi cũng bằng chưa nói gì cả, trẫmtrẫm lần này phải trị ngươi tội khi quân.

Mẹ kiếp. Lại dùng cái chiêu này, đủ rồi đấy, ngươi không chán à, ta thì chán lắm rồi.- Hoàng Thượng tha tội.

Lý Kỳ vội nói:

- Mong Hoàng Thượng cho vi thần nói nốt đã ạ.

Tống Huy Tông thực ra cũng là cố ý muốn dọa Lý Kỳ, đoạn nói:

- Nói mau.

Lý Kỳ lau mồ hôi nói:

- Anh Quốc Công, Độ Chi Sử, Ngô Cấp Sự nói đều có lí cả. Vi thần cho rằng, chúng ta có thể cử một đội quân tiên phong đi trước, tiến hành điều tra việc này, nếu như có người làm phản thật, thì không cần nói nhiều, nhất định phải xuất binh trấn áp, lúc đó quân tiên phong có thể giằng co với phiến quân trước, rồi lại điều thêm đại quân tới. Còn nếu như có điều gì uẩn khúc, thì phải tùy tình hình mà xử lí cho phù hợp. Tóm lại, cần phải điều tra cho rõ trước, rồi mới quyết định nên làm thế nào.Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Ngươi nói có lí lắm. Nếu đã vậy, trẫm lệnh cho ngươi đi điều tra.

- Thần?

Lý Kỳ hoảng sợ nói.

- Sao nào? Ngươi dám chống lại ý chỉ của trẫm sao?

- Vi thần không dám, chỉ là Quân Khí Giám còn rất nhiều việc đang đợi vi thần về giải quyết, vi thần không thể thu xếp nổi.

Lý Kỳ buồn bực, cái việc thật là quái đản, hắn cũng sợ hãi, bảo hắn bày mưu nghĩ kế thì không vấn đề gì, còn muốn hắn đi điều tra, thì chẳng phải là mang tính mạng ra đùa giỡn sao.Tống Huy Tông nói:

- Tình hình gấp gáp, ý trẫm đã quyết, ngươi tiếp chỉ đi. À, do sự việc đột xuất, đồng thời mọi thứ cũng chưa rõ ràng, trẫm phá lệ cho phép ngươi mang theo cấm quân đi phù trợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi