BẮC TỐNG PHONG LƯU

Biến cố này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. Khi một biển người ập tới, mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy người tới là nhóm bách tính cầm cuốc trong tay.

- Các ngài không được làm hại Chiết gia quân.

- Chiết Tướng quân cũng vì bọn tôi thôi, các ngài muốn bắt thì bắt bọn tôi đi

- Chúng tôi nhất định không để ngài làm hại Chiết Tướng quân đâu.

.

Những bách tính kia chắn trước mặt Chiết gia quân, giơ cuốc lên, giống như muốn đồng quy vu tận với đám người Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo vậy.Chủng Sư Đạo ngây người một lát, sau đó xuống ngựa, chắp tay với mọi người xung quanh:

- Các vị hương thân, tại hạ Chủng Sư Đạo, phụng mệnh tới đây tróc nã phản tặc, nếu có chỗ quấy rầy, tại đây Chủng Sư Đạo xin các vị thứ lỗi.

Những huyện dân kia vừa nghe người tới đây là Chủng Sư Đạo, không khỏi ngây ra như phỗng, chốc lát sau, bọn họ đồng loạt quỳ xuống.

Chủng Sư Đạo vội nói:

- Các vị hương thân, mau mau đứng lên.

Một người nói:

- Uy danh của Chủng công như sét đánh ngang tai. Bọn tôi không dám động thủ với Chủng công. Nhưng xin Chủng công bỏ qua cho Chiết Tướng quân một lần, ngàiấy cũng chỉ vì muốn lấy lương thực cho bọn thảo dân mà thôi. Hôm nay bọn tôi cũng không cần lương thực nữa, chỉ mong Chủng công đại nhân đại lượng, thả Chiết Tướng quân ra.

- Van xin ngài, Chủng công.

- Van ngài.

Chủng Sư Đạo đối diện với nhóm bách tính khổ sở van nài kia, trong mắt thoáng chút không đành lòng, nhưng vẫn không thay đổi chủ ý:

- Các vị hương thân, xin nghe Chủng mỗ nói một câu. Chiết Ngạn Chất phạm phải tội lớn như vậy, một mình Chủng mỗ không thể làm chủ được, Chủng mỗ chỉphụng mệnh hành sự thôi, mong các vị hương thân hiểu cho Chủng mỗ.

Nói xong, ông ta lại trầm giọng nói với Chiết Ngạn Chất:

- Nếu con không muốn gánh thêm tội nghiệt trên lưng, thì mau bảo họ tránh ra đi, sau đó bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi.

Hốc mắt Chiết Ngạn Chất đã đỏ từ lâu, nhắm mắt lại, gật đầu nói:

- Chủng bá phụ có lệnh, chất nhi đương nhiên tuân theo.

Nói xong, y đứng lên nói với binh lính của mình:

- Các huynh đệ, toàn bộ bỏ vũ khí xuống.

Binh lính của Chiết gia quân quay đầu ngơ ngác nhìn Chiết Ngạn Chất.

- Quân lệnh như núi.Leng keng leng keng!

Những binh lính kia đều lần lượt cúi đầu, toàn bộ ném vũ khí xuống đất.

Chiết Ngạn Chất lại nói với các bách tính:

- Các vị thúc thúc, bá bá, đại thẩm đại nương, các vị tránh ra đi. Chiết Ngạn Chất ta đi ngay ngồi thẳng, không thẹn với lòng, có gì phải sợ chứ. Tin rằng triều đình nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ta, các vị không cần lo lắng. Các vị làm như vậy, sẽ chỉ khiến ta lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thôi. Hơn nữa, các vị yên tâm, Chiết Ngạn Chất ta cho dù phải bỏ cả mạng này, cũng nhất định sẽ giúp các vị mang lương thực về đây.

- Chiết Tướng quânChiết Ngạn Chất đột nhiên nói với bách tính đang quỳ kia:

- Xin các vị tránh ra.

Những bách tính kia thấy vậy, đều che mặt khóc, rồi nhường ra một con đường.

- Làm ta sợ muốn chết. 

Đám người Lý Kỳ vội vàng đi về phía Chủng Sư Đạo:

- Chủng công, may mà ngài tới, nếu muộn một bước, chỉ e rằng.oa oa oa, lại đây, ôm cái nào.

Chủng Sư Đạo lén trừng hắn một cái, hạ thấp giọng:

- Tiểu tử ngươi làm ầm ĩ chuyện này như vậy, nếu không thể giải thích cho lão phu, lão phu nhất định không tha cho ngươi đâu.- Chủng công, ngài đừng làm ta sợ chứ.

- Lão phu rất nghiêm túc.

- Phi! Cẩu quan!

- Cẩu quan, nếu Chiết Tướng quân có bất trắc gì, bọn ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.

- Cẩu quan.

.Trong đám người đột nhiên vang lên từng đợt chửi rủa.

Nhạc Phi và một đám tướng sĩ đều xấu hổ cúi đầu, chỉ duy độc Lý Kỳ vẫn còn ra vẻ vênh váo tự đắc, ra lệnh nói:

- Người đâu, bắt Chiết Ngạn Chất lại cho ta.

Chủng Sư Đạo hơi liếc hắn nói:

- Ngươi chỉ có hai ngàn người, bắt được sao?

Hức. Khi dễ ta ít người sao! Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Ngại quá, ngại quá, xin Chủng công hạ lệnh.

Chủng Sư Đạo bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Chiết Ngạn Chất:

- Hiền chất, con theo lão phu đi Kinh thành một chuyến đi, để Hoàng thượng xửlý.

- Chất nhi tuân mệnh.

Chủng Sư Đạo vung tay, Chủng gia quân lập tức tiến lên bắt Chiết gia quân lại. Sau đó đại quân lập tức đi về Kinh thành. Nhóm bách tính dường như không đành lòng thấy Chiết Ngạn Chất đi, đi theo cả một đường, cho đến khi tới biên giới huyện Lân Du. Chiết Ngạn Chất lại quỳ xuống lần nữa, bọn họ mới lưu luyến không nỡ đứng tại chỗ đưa mắt tiễn Chiết Ngạn Chất đi.

Đại quân hành quân suốt đêm, đến ngày thứ hai, đã đến phủ Hà Trung, dựng doanh trại tạm thời, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.

Lúc canh bốn, Lý Kỳ vẫn chưa ngủ được, đi tới đi lui trong phòng, giống nhưđang chờ đợi gì đó.

Một lát sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Mã Kiều:

- Bộ soái, Tửu Quỷ đã về rồi.

Lý Kỳ mừng rỡ, vội mở cửa.

Tửu Quỷ thở gấp nói:

- Các ngươi nhanh như vậy, chạy mệt chết ta.

Lý Kỳ sặc một tiếng, nói:

- Sự việc rốt cuộc sao rồi?

Tửu Quỷ gật đầu nói:- Bộ soái, ngươi đúng là thần cơ diệu toán mà! Toàn bộ đúng như ngươi dự liệu.

Nói xong lão lấy một mảnh vải trong ngực ra, nói:



- Đây là thư mà đêm qua nhóm xạ thủ mai phục ở huyện Lân Du lấy được trên bồ câu đưa thư. Còn nữa, bọn họ đã xuất phát rồi, đi về Lan Châu đấy, có điều là đi bằng đường núi.

- Có bao nhiêu người?

- Có khoảng một ngàn người.

- Nhiều người vậy sao? Chết tiệt, suýt chút nữa thì gây ra đại họa rồi.

Lý Kỳ cười lạnh, đột nhiên lại nói:

- Đúng rồi, có tung tích đám người Điền Thất không?Tửu Quỷ kia nói:

- À, bọn họ đều bị nhốt trong sơn động, bọn người đó không làm bọn họ bị thương, có lẽ là muốn bỏ đói họ đến chết, ta sợ bọn chúng sẽ quay lại, nên chưa cứu họ ra, dù sao cũng chỉ có một ngày, bọn họ sẽ không đói chết đâu.

- Lão làm rất đúng.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Đi thôi, đến lúc chúng ta ra tay rồi.Đêm đã rất khuya. Bầu trời tối đen như mực, cả một mảnh trăng lưỡi liềm, một ánh sao nhỏ cũng không xuất hiện, ngẫu nhiên sẽ có một vì sao xẹt ngang bầu trời, mang theo cảm giác lành lạnh. Ánh sáng trắng lóa rực rỡ mà thê lương vô cùng.

Ở phía tây bắc phủ Phượng Tường, có một dòng sông mang tên Đạt Khê Hà, đêm nay, Đạt Khê Hà bỗng dưng phải nghênh đón một nhóm khách không mời mà tới, ước chừng một ngàn người, tuy là đi bộ, nhưng động tác vô cùng mau lẹ.

Chỉ nghe một người không ngừng nói bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, nhưng vô cùng gấp rút, giống như đang thúc giục đội ngũ nhanh chóng tiến bước.

Chính ngay lúc một ngàn người đang qua sông, phía sau đột nhiên vang lên một tràn tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.- Tặc nhân đừng chạy.

Chợt thấy một ngàn kỵ binh phóng như bay về phía này.

- Chiết Ngạn Chất?

Trong đội ngũ tối đen đó đột nhiên vang lên một tiếng hô ngập tràn kinh ngạc, sau đó lại nghe thấy người đó hô lên:

- Không hay, trúng kế của tên đầu bếp rồi. Nhanh, nhanh, nhanh.

- Tặc nhân còn chạy đâu hả.

- Giết!Thình lình bên trái bờ sông đối diện một nhóm nhân mã nữa lại xông ra, người dẫn đầu là một vị Tướng quân tay cầm ngân thương, chính là Nhạc Phi.

Đối mặt với gọng kìm hai bên, đội ngũ kia lộ ra vẻ kinh sợ, bỗng nhiên một người rút một thanh trường kiếm ra, hét vang một tiếng, hô lên một câu, bọn chúng lập tức xông về phía Nhạc Phi.

Nhạc Phi đương lúc tuổi trẻ sung mãn, hơn nữa còn đang ôm một bụng tức giận, cưỡi ngựa dẫn đầu, cầm ngân thương xông vào đoàn người, tấn công mạnh mẽ, dũng mãnh vô song, giống như đánh vào chỗ không người, trong đêm tối, hệt như tử thần, ngân thương đâm tới đâu, không một ai may mắn thoát chết.

Chiết gia quân do Chiết Ngạn Chất thống lĩnh cũng bắt đầu chém giết bên kia sông.Đột nhiên, ánh lửa thoắt cái sáng bừng lên, chỉ thấy một đoàn người đông nghịt xông thẳng về phía này như sóng to gió lớn.

Chỉ tiếng vó ngựa thôi đã khiến cho dũng khí chiến đấu của đám người đó tiêu tan, rối rít đầu hàng.

Mà nhóm người Nhạc Phi, Chiết Ngạn Chất cũng ngừng chém giết, bao vây bọn chúng ở giữa. Khi đại quân đến, ánh lửa soi sáng, chỉ thấy bên bờ sông có vô số thi thể, nước sông cũng nhuốm màu đỏ tươi.

Lý Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, dạ dày sôi lên, suýt chút là nôn thốc ra, hít mạnh một hơi, quát lên:

- Rốt cuộc các ngươi là ai?Một người đột nhiên nói:

- Chúng ta là thương nhân Đại Tống, vì sao các vị lại giết chúng ta?

- Hừ! Ngươi làm ơn học tiếng Hán cho tốt rồi hãy đi gạt người.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng nói.

Tửu Quỷ nhỏ giọng lẩm bẩm: 

- Tiếng Hán của người ta tốt hơn ngươi nhiều.

Lúc này, Chiết Ngạn Chất chợt hô lên:

- Kỷ Mẫn Nhân, Kỷ Mẫn Nhân, tên khốn kiếp lão mau ra đây, ta phải giết chết lão.

Nhạc Phi bỗng nhiên nói:- Bộ soái, không thấy Kỷ Mẫn Nhân.

Lý Kỳ đảo mắt nhìn quanh, nói:

- Hỏng bét, đừng để lão khốn kia chạy mất.

Hai mắt Chiết Ngạn Chất tràn đầy lửa giận, nói:

- Mau đuổi theo cho ta, không được để tên tặc tử đó chạy mất.

- Tuân mệnh.

- Ha ha, đừng đuổi theo, đừng đuổi theo, có bản đại gia ở đây, làm sao lão chạy được chứ.

Lúc này, bên trái đột nhiên vang lên một tràn cười vô cùng dâm đãng.Lý Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy hai tên lính áp giải một người tới, người đó chính là Tri phủ phủ Phượng Tường, Kỷ Mẫn Nhân, có điều, cả ba người đều ướt sũng.

- Cao Nha nội? Hồng công tử? Sao các ngài tới đây?

Mã Kiều sững người nhìn hai tên binh sĩ nói.

- Ha ha, nếu bọn ta không tới, các ngươi đã để cho tên khốn này chạy mất rồi.

Hai tên lính kia đúng là Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu cải trang. Vốn dĩ hai người họ lén lút đánh thuốc mê hai tên binh sĩ, sau đó thay y phục của hai tên lính đó, đuổi theo đoàn quân. Tuy kỹ thuật cưỡi ngựa của họ không tệ, nhưng thể lực chung quy cũng không bằng, cho nên chạy tới cuối cùng. Khi bọn họ đến bên bờ sông, bọn Nhạc Phi đã xông lên rồi, chính lúc bọn họ chuẩn bị xông lên cho đã ghiền, thì độtnhiên nghe thấy tiếng động trong dòng sông. Hai tên dở hơi này lấy lửa soi thử, thì thấy Kỷ Mẫn Nhân, mừng rỡ vô cùng, vội xuống nước tóm lấy, đương nhiên, bọn họ cũng hung hăng đùa bỡn Kỷ Mẫn Nhân một phen, sém chút làm Kỷ Mẫn Nhân tức chết.

- Quỳ xuống

Cao Nha nội đạp một cước, hừ nói:

- Chạy đâu chả được, lại cứ nhảy vào trong nước, lạnh chết ta, mau mang y phục cho bản Nha nội thay.

Lập tức có hai tên lính lấy áo choàng khoác lên người Cao Nha nội.

Thật đúng là trong cái sai lại có cái đúng mà! Lý Kỳ vừa tức giận vừa buồn cườihai tên dở hơi này, mặc kệ bọn họ, quay lại cười nói với Kỷ Mẫn Nhân:

- Kỷ Tri phủ, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.

Kỷ Mẫn Nhân ngẩng đầu nhìn Lý Kỳ, cười ha ha nói:

- Không ngờ ta lại khinh thường ngài như vậy.

- Kỷ Mẫn Nhân, ta và lão không thù không oán, sao lão lại hại ta.

Chiết Ngạn Chất xông lên, nắm lấy cổ áo Kỷ Mẫn Nhân hét lên.

- Không thù không oán?

Kỷ Mẫn Nhân bật cười ha ha.

- Lão cười cái gì? Kỷ Mẫn Nhân ngừng cười, không đáp mà hỏi lại:

- Xin hỏi Chiết Tướng quân, ngươi dựa vào đâu mà chất vấn ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một Phòng ngự sử mà thôi, mặc dù hiện tại, ta đã không còn là Tri phủ phủ Phượng Tường nữa. Nhưng ta biết, trước nay ngươi vốn không để Tri phủ ta đây vào mắt, nhưng mà, ngươi cũng chẳng có gì đáng để đắc ý cả, ngươi chẳng qua là dựa vào cái bóng của tổ thượng mới có thể ngồi lên cái chức Phòng ngự sứ Vị Châu này thôi, còn ta lại dựa vào bản lĩnh của chính mình từng bước leo lên vị trí này, ngươi vốn không có tư cách chỉ tay ra lệnh cho ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi