BẮC TỐNG PHONG LƯU

Hồng Thiên Cửu khá sốt ruột, cầm lên một viên, ngoạm một cái hơn già nửa. Kết quả là ra sức nhai một hồi lâu cũng không nuốt được xuống. Viên thuốc này thật là dày dặn, lại còn có cả tính dai nữa, rất khó nuốt. Quan trọng hơn là hương vị của viên chống đói này cũng vô cùng bình thường. Mặn cũng chả mặn, nhạt cũng chả nhạt.

Lúc này, ánh hào quang của Kim Đao Trù Vương dần mờ nhạt theo cái viên thuốc này.

Phù phù phù.

Bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu như hẹn nhau đồng loạt nhổ hết ra.

- Cái thứ gì vậy, khó ăn khủng khiếp!

Cao Nha Nội lại nhổ thêm mấy cái nữa, vẻ mặt đau khổ, bỗng nhìn thấy đám dân chúng kia đều ăn vẻ rất ngon lành, đoạn tò mò hỏi:

- Cái thứ khó ăn như vậy, sao bọn họ lại có thể nuốt nổi?

Điền Thất cắn một miếng ngon lành, vẻ chất phác nói:

- Nha Nội, ngươi không biết đấy thôi, đối với những người đã nhịn đói lâu ngày như bọn họ, thì thứ này là mĩ vị. Trước kia, khi ta đi lưu lạc với cha ta, thì đừng nói là gạo nếp nấu chín, mà ngay cả gạo sống, đối với bọn ta mà nói cũng đã là chẳng dám mơ tới rồi.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Ta hiểu rồi, đây gọi là ảo giác mĩ vị.

Bọn Cao Nha Nội nghe xong, nhao nhao gật đầu. Thực ra bọn chúng sao có thể hiểu được những lời Điền Thất nói, cũng không phải do không đủ thông minh, chỉ là với việc này, nếu không đích thân trải nghiệm thì căn bản không thể hiểu nổi.

- Không đúng, không đúng.

Chu Hoa bỗng lắc đầu, chỉ về Lý Kỳ phía xa nói:

- Các ngươi xem Lý đại ca cũng ăn ngon lành thế kia mà?

Những người còn lại nhao nhao quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ ngồi trên chiếc ghế đẩu, ăn rất mê mẩn, cứ như thể đang nếm thứ mĩ vị gì đó.

Việc này thật kì lạ quá! Bởi cái miệng của Lý Kỳ nổi tiếng là kén ăn.

Đám người Cao Nha Nội nháy mắt nhìn nhau, ngầm ra hiệu đứng lên, rồi lặng lẽ đi qua phía đó. Hồng Thiên Cửu nhìn cái là phát hiện ra ngay trò mèo. Thì ra bên cạnh cái ghế đẩu có một cái bình nhỏ, đoạn vội vã chỉ về phía cái bình đó.

Cao Nha Nội tiến lên, không khách khí cầm ngay cái bình lên ngửi, kinh ngạc nói:

- Đậu phụ non? 

Chu Hoa nói:

- Hình như là do ta mang tới.

Lý Kỳ giật mình quay đầu lại hỏi:

- Đám người các ngươi làm gì vậy?

Cao Nha Nội liếc nhìn viên chống đói trên tay Lý Kỳ, chỉ thấy trên viên chống đói có phủ một lớp đậu phụ non rất dày, tò mò hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi cớ sao phải bôi đậu phụ non lên mặt viên chống đói vậy?

Lý Kỳ trợn trừng mắt nói:

- Cái viên chống đói này nhạt mà vô vị, nếu không dung đậu non thì sao có thể nuốt nổi hả?

- Vậy, vậy có ngon không?

- Không tệ lắm chứ?

Bọn Cao Nha Nội nhìn nhau nháy mắt, một lời cũng không nói, liền giằng luôn chỗ đậu phụ non chạy ra một góc.

Thế là thế quái gì? Mẹ nó chứ! Đậu phụ non của ta!

Hồng Thiên Cửu vội học theo Lý Kỳ, bôi đậu phụ non lên trên viên chống đói, cắn một miếng, chỉ thấy vị đậu phụ non béo ngậy, lẫn vị tê tê cay cay nhẹ, kết hợp với viên chống đói thì quả là một hương vị đặc biệt, cứ như thể đậu phụ non và viên chống đói đã dung hòa vào làm một, không thể tách rời, đoạn mê mẩn nói:

- Ô, ô, ô, kì thật, đậu phụ non ăn kèm với viên chống đói quả là ngon tuyệt!

Cao Nha Nội cũng liên tiếp gật đầu nói:

- Thật là ngon tuyệt.

Chu Hoa nói:

- Trước kia khi ăn vã đậu phụ non, chỉ thấy vừa cay vừa mặn, còn ăn vã viên chống đói thì lại vừa nhạt vừa vô vị, thế nhưng kết hợp hai thứ lại với nhau, thì quả là vừa vặn, cay đến độ vừa phải, đồng thời cũng rất vừa miệng, thật là ngon tuyệt.

Hồng Thiên Cửu nói: 

- Lý đại ca thật là lợi hại, cái thứ rẻ mạt như vậy mà chỉ trộn bừa lại với nhau đã thành mĩ vị rồi.

Cao Nha Nội hậm hực nói:

- Tay nghề của hắn thì lợi hại, nhưng nhân phẩm thì kém quá, cái thứ ngon đến vậy mà giấu đi ăn mảnh một mình, thật là keo kiệt.

Một lát sau, mọi người đã ăn hết số viên chống đói đó. Nhưng mọi người đều không vội rời đi, bởi hiệu quả cần phải có thời gian kiểm nghiệm. Thế nên từng nhóm người quay lại nói chuyện, nhưng trọng tâm của cuộc đàm luận vẫn là khai phá Tây Bắc.

Trong bất giác, trời đã xế chiều, Lý Kỳ thấy thời gian cũng tương đối rồi, bỗng nhiên hỏi lớn:

- Các vị ban trưa có ăn một viên chống đói, bây giờ có thấy đói không?

Mọi người sững lại, tất cả đều lắc đầu, nhưng rồi cũng phản ứng lại, thầm thấy kinh ngạc, cái viên chống đói này quả là thần kì, chỉ to bằng quả trứng gà, mà có thể cầm cự được nửa ngày.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Tin rằng giờ đây các vị đã nhận ra chỗ tuyệt diệu của viên chống đói này, cho nên, các vị sau này có thể tích trữ tại nhà, phòng trừ lúc cần tới. Nếu như không có hoạn nạn, cố nhiên là tốt nhất. Tuy nhiên, một khi thiên tai xảy ra, các vị có thể dùng viên chống đói này cầm cự cho tới khi lương thực cứu trợ tới, không giẫm phải vết xe đổ lần này nữa. Đồng thời phương pháp cất giữ viên chống đói này cũng vô cùng đơn giản. Chỉ cần đặt nó trong hũ, lấy vải bịt kín miệng hũ, đặt ở chỗ khô ráo thoáng mát là được.

Đây không phải những thứ do Lý Kỳ phát minh, mà vào thời nhà Thanh, dân chúng để sống sót đã nghĩ ra thứ đó. Có thể nói viên chống đói này là kết tinh trí tuệ của dân chúng bần cùng nghèo khổ gặp nghịch cảnh mà sáng tạo ra. Nó còn vĩ đại hơn nhiều những món ăn xa hoa kia.

Đám dân chúng nhao nhao gật đầu, trong mắt lộ rõ một niềm vui. Cái viên chống đói này đối với họ mà nói, cũng không phải là đắt, hơn nữa nguyên liệu ít, cách làm lại đơn giản, tính bảo quản cao, thật sự là quá phù hợp với bọn họ. Những lời cảm kích như từng cơn song dồn dập, đều tôn Lý Kỳ thành Bồ Tát sống. Cần phải nhớ rằng, viên chống đói này bình thường thì chẳng có tác dụng gì, nhưng với vùng gặp hoạn nạn thì lại là tiên đan cứu mạng.

Đúng vào lúc này, cái lũ ngu xuẩn Cao Nha Nội đột nhiên đi tới. Hồng Thiên Cửu vẻ mặt buồn rầu nói:

- Lý đại ca, cái viên chống đói này của huynh quả là có thể làm no bụng, ta bây giờ cảm thấy bụng cứ ì ạch, rất khó chịu.

- Đúng thế, đúng thế, ai ôi.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, hỏi:

- Các ngươi ăn mấy viên rồi?

- 3 viên.

- 4 viên.

--- 

Xem ra là tiêu hóa không nổi rồi, cái lũ này thật là hết thuốc chữa. Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Ai bảo các ngươi ăn nhiều như vậy?

Cao Nha Nội buồn bực nói:

- Bọn ta cũng đâu có muốn, chỉ là viên chống đói ăn kèm với đậu phụ non ngon quá, bọn ta đều lần đầu được nếm, nên đã ăn hơi nhiều.

Đáng đời! Lý Kỳ cười thầm trong bụng, đoạn nhìn Cao Nha Nội ngoắc ngón tay nói:

- Nếu như các ngươi muốn mau chóng giải quyết vấn đề này, chỉ có một cách!

- Cách gì?

- Các ngươi có mang theo Tả vân tán không?

Cao Nha Nội cảnh giác hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta nói thật vô ích!

Cao Nha Nội vội kéo hắn lại nói:

- Có mang, có mang, còn có cả Trọc Kê Tán, ngươi muốn bao nhiêu?

Mẹ kiếp! Cái thằng dâm tặc, đi cứu nạn còn mang theo Trọc Kê Tán? Lý Kỳ vã mồ hôi lạnh nói:

- Không phải là ta cần, mà là các ngươi cần. Nói cho các ngươi biết, Tả Vân Tán là thuốc giải tốt nhất.

Bọn Cao Nha Nội rít sâu một hơi, trò này người chơi hơi ác đó!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có người cưỡi ngựa tất bật chạy tới, nói:

- Khởi bẩm Phó Soái, lương thực vận chuyển từ kinh thành đã tới ngoại thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi