BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ nói: - Không tồi. Ta thừa nhận, lúc ấy ta là lệnh cho Nhạc Phi dẫn dắt ba nghìn nhân mã ở Lan Châu phụ cận phục kích một nhóm quân đội do một vạn người tạo thành. Nhưng ở lúc ấy, ta cũng không biết rằng bọn họ là quân Tây Hạ, ta còn tưởng là giặc cỏ. Mười ngàn quân bị ba nghìn quân ta đánh diệt toàn bộ, một người cũng không kịp chạy trốn, gã còn có mặt mũi nào đến cáo trạng. Tuy nhiên phải hoặc không phải, điều này không quan trọng. Ai kêu gã không có mắt, ở đâu không chạy, chạy đến lãnh thổ Đại Tống mà lắc lư. Coi như là bọn họ lại đến một trăm ngàn quân, ta cũng sớm đánh không lầm. Vì sao chứ? Ta chính là khiến những người đó biết, Đại Tống ta cũng không phải là dễ chọc đấy, hễ là xâm phạm lãnh thổ Đại Tống, mặc dù xa cũng phải giết, chớ nói chi là hàng xóm láng giềng. Về phần ta vì sao không có bẩm báo Hoàng thượng, rất đơn giản, bởi vì ta sợ việc quân cơ tiết lộ, nhớ rõ thời điểm ban đầu ở Phượng Tường, ta phát cho triều đình thêm vài phần mật hàm, đều bị Kỷ Mẫn Nhân sai người chặn lại, thế cho nên mới đầu nhiều lần bị nhục. Mà khi tình huống khẩn trương như thế, tuy hai quân cách xa nhau hơn trăm dặm, đại chiến hết sức căng thẳng, nếu để cho quân địch biết quân ta hư thật, không phải Lan Châu, thậm chí ngay cả Vị Châu, Khánh Châu đều có thể lâm vào nguy cơ, vi thần không thể không cẩn thận xử lý. Nếu các người nhất định phải nói ta đẩy lùi quân địch có tội, ta đây chỉ có thể nhận tội thôi. Tuy nhiên lần sau nếu quân địch lấy hành quân gấp đột nhiên công kích Lan Châu, như vậy thủ thành tướng lĩnh chỉ sợ chuyện thứ nhất không phải đẩy lùi quân địch, mà là thượng tấu thuyết minh hết thảy, chờ đợi Hoàng thượng hoặc là quyết định của Xu Mật Viện, rồi sau đó nghĩ như thế nào đẩy lùi quân địch.

Về phong thư bị cướp, Cao Cầu đã giải thích rồi. Quần thần nghe đến Lý Kỳ dùng cái này làm lý do, biết Tưởng Đạo Ngôn đã thua, dù sao cái lý do này, sẽ có thể giúp Lý Kỳ bỏ qua không còn một mảnh.

Tống Huy Tông hiếu kỳ nói: - Ba nghìn binh mã tiêu diệt hết mười ngàn nhân mã của đối phương?

Lý Kỳ nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tuyệt không dám có bất kỳ nói ngoa, nhưng cấm quân của ta cũng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, chết hơn trăm người, ôi, vi thần có tội quá!

Ba nghìn đánh mười ngàn, chỉ chết hơn trăm người, vẫn còn có tội? Này rõ ràng chính là ở tranh công a! Quần thần không hẹn mà cùng nhìn Lý Kỳ với ánh mắt khinh bỉ.

Tống Huy Tông nghe được cực kỳ vui mừng, ha ha nói: - Đánh tốt. Trận chiến này thật sự là khoe uy quân Đại Tống nha.

Dừng một chút, y lại hỏi: - Vậy ngươi đã làm thế nào đẩy lùi một trăm ngàn quân địch trong lúc nói chuyện.

Lý Kỳ ha hả nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng như lời Hoàng thượng, trận chiến này thật sự là dương uy quân Đại Tống ta, không quá lâu, Lý Sát Nhĩ kia liền đi tới Lan Châu tìm được vi thần giải thích việc này, thần liền cười khiến quân đội của bọn họ không đến nơi nơi lắc lư lung tung, để tránh những chuyện tương tự phát sinh, cho nên đại quân bọn họ liền lui bước, vi thần xem đây như đẩy lùi một trăm ngàn quân địch trong lúc nói chuyện đó.

Tống Huy Tông đương nhiên biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng xét thấy tài ăn nói của Lý Kỳ, ông ta cũng hiểu được rất bình thường, ha ha nói:

- Tốt, đẩy lùi một trăm ngàn quân địch trong lúc nói chuyện. Nói xong ông ta long mắt đảo qua, nghiêm mặt nói: - Việc này xét thấy sự việc phát sinh đột ngột, tình hình khẩn cấp, Kinh Tế Sử cũng là vì lấy đại cuộc làm trọng, mới không có thông báo, hơn nữa, Kinh Tế Sử tùy cơ ứng biến, đánh lui quân địch, chẳng những có tội, ngược lại còn có công.

Tưởng Đạo Ngôn vừa nghe, nhất thời mặt xám như màu đất. Tứ đại tội trạng đã bị Lý Kỳ nhất nhất phản bác, theo nhau mà đến chính là ba mươi gậy rồi. Đường đường người đứng đầu Ngự Sử Đài, không ngờ chịu nỗi khuất nhục này, về sau còn có mặt mũi gặp người sao, ngôn quan chỉ sợ sẽ thay thành câm quan.

Đám đại thần từng bị hại khổ, mắt nhao nhao hàm ý cười nhìn Tưởng Đạo Ngôn.

Lý Kỳ hướng Tưởng Đạo Ngôn trừng mắt nhìn, vui tươi hớn hở nói:

- Tưởng Ngự Sử ---.

Tưởng Đạo Ngôn hơi ngẩn ra, việc đã đến nước này, ông ta biết mình đã thua, xoay người hướng tới Tống Huy Tông hành lễ nói: - Vi thần nguyện thua cuộc, kính xin Hoàng thượng trách phạt.

Ông ta vừa dứt lời, Lý Kỳ bỗng nhiên chắp tay nói: - Vi thần thỉnh cầu Hoàng thượng đặc xá ba mươi gậy này của Tưởng Ngự Sử.

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Thái Kinh, Cao Cầu. Những người còn lại đều mặt lộ vẻ kinh ngạc, đánh cược cũng là hắn muốn, hiện giờ thắng, lại không muốn tiền đánh cược này, rốt cuộc trò này là ở đâu ra vậy.

Tống Huy Tông khóe miệng lộ mỉm cười, lại nói:

- Hả? Này là vì sao?

Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, vi thần mới vừa rồi sở dĩ lập tiền đặt cược này, chủ yếu là vì để cho vi thần và Tưởng Ngự Sử đứng trên góc độ bình đẳng biện luận, không phải là thần thật sự muốn báo thù Tưởng Ngự Sử, kỳ thật vi thần lần này xuất hành. Đích xác có nhiều chổ xử lý chưa thõa đáng lắm, nếu có thể toàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, như vậy cũng sẽ không bị nắm được nhược điểm, truy cứu nguyên nhân, vi thần cũng không phải là không có sai lầm. Tưởng Ngự Sử tuy có chỗ không đáng, nhưng mọi chuyện đều có nguồn gốc của nó, dù sao điểm xuất phát vẫn là vì Hoàng thượng, vì Đại Tống ta mà nghĩ, nếu là vì Hoàng thượng suy nghĩ. Như vậy vi thần chịu chút oan ức cũng không đáng là gì? Cho nên, vi thần khẩn cầu Hoàng thượng miễn đi ba mươi gậy kia cho Tưởng Ngự Sử.

Hắn lời nói này nói đúng khéo hào phóng, còn vô hình trung bày tỏ lòng trung thành, khiến trong lòng Tống Huy Tông thật là vui vẻ. Cho Lý Kỳ một ánh mắt tán thưởng, nói: - Không hổ là trẫm coi trọng ngươi, riêng tấm lòng này, đủ để khiến trẫm vui mừng không ngừng. Vậy được rồi. Nếu tiền đánh cuộc này là ngươi thiết lập, ngươi tự có quyền miễn trừ, tuy nhiên. Tưởng Ngự Sử, ngươi mới vừa rồi nói đích xác có điều không thỏa đáng, trẫm nghĩ cho dù miễn trừ trách phạt của ngươi, ngươi cũng phải hướng Kinh Tế Sử xin lỗi.

Kỳ thật Lý Kỳ rất rõ Tống Huy Tông cũng không muốn đánh Tưởng Đạo Ngôn đấy, hơn nữa Tưởng Đạo Ngôn bị ăn gậy đối với hắn mà nói, chỉ có hơn một tia khoái cảm trả thù, không nhiều tác dụng lắm. Ích lợi tối thượng của hắn, tự nhiên được đem ích lợi thay đổi rất lớn, hắn hiểu được Tưởng Đao Ngôn buộc tội hắn, thực sự không phải là cố ý nhằm vào hắn, nếu là đổi lại Thái Kinh, Thái Du, đám người Lương Sư Thành, Tưởng Đạo Ngôn cũng sẽ ném đạn không sai đấy. Mà hắn luân phiên phản bác Tưởng Đạo Ngôn, đã chấn nhiếp ngôn quan, nếu là hắn lại làm người tốt, như vậy hình tượng của hắn trong lòng quan văn không thể nghi ngờ sẽ tăng lên thật nhiều, Tưởng Đạo Ngôn liền so ra kém cỏi rồi, mấu chốt nhất chính là, lúc hắn ở đây đắc thắng, dũng cảm thừa nhận chính khuyết điểm của mình, không chỉ để lại đường sống cho mình, còn có thể giành được sự tán dương của Tống Huy Tông, chỉ có Cao Nha Nội cái loại nhị hàng này mới có thể cầu một chút cảm giác việc không quan trọng kia.

Về điểm này, Thái Kinh, Cao Cầu đối với Lý Kỳ lại hiểu biết không qua rồi, bọn họ vừa mới bắt đầu, chỉ biết Lý Kỳ tuyệt sẽ không đánh gậy thật Tưởng Đạo Ngôn, đổi lại là bọn họ, cũng cùng là như thế, trừ phi có thể một cái tát đem đối phương đánh chết, nếu không sẽ chừa cho mình đường sống, nhưng mà, nếu như ngươi nghĩ chừa cho mình đường sống, vậy nhất định phải chừa cho đối phương con đường sống, ngươi còn phải chừa cho Hoàng thượng đường sống, đây chính là đạo làm quan.

- Hoàng thượng giáo huấn là đúng.

Tưởng Đạo Ngôn hướng tới Tống Huy Tông vái chào, như gà trống đấu bại đi tới trước mặt Lý Kỳ, hai mắt khẽ nhắm, thở dài nói: - Tưởng mỗ mới vừa rồi lời nói không thỏa, đường đột Kinh Tế Sử, Tưởng mỗ cảm thấy rất có lỗi, kính xin Kinh Tế Sử thứ lỗi, không nên để ở trong lòng.

Lý Kỳ chờ ông ấy nói xong toàn bộ, mới giả ý nâng ông ta dậy, ha hả nói: - Nào có, nào có, Tưởng Ngự Sử thật sự là rất khách khí, chúng ta là quan cùng điện, có chút xung đột cũng là chuyện đương nhiên mà.

Tưởng Đạo Ngôn thừa dịp đứng dậy, nhỏ giọng nói: - Ngươi cũng đừng quá đắc ý, ta tuyệt đối sẽ không vì ân huệ nho nhỏ, liền quên thân ta ở vị trí nào, nếu ngươi lần sau lại có nhược điểm bị ta bắt lấy, ta sẽ vẫn còn đem ngươi cáo trên đại điện đấy, tuy nhiên, lần sau ta nhất định sẽ chuẩn bị càng đầy đủ, tuyệt sẽ không giống hôm nay như vậy.

Lý Kỳ ý cười đầy mặt gật đầu, ngoài miệng lại nhỏ giọng nói: - Ngươi cứ việc phóng ngựa lại đây đi, ta đây là người không sợ chính là bại tướng dưới tay, lần sau ta nhất định cũng sẽ khoan thứ của ngươi, dù sao ta đây ngực --- không, trí tuệ này cũng không phải là ngươi có thể so sánh được.

- Ta cũng sẽ không khoan dung ngươi.

- Thật có lỗi! Ngươi không có cái công năng này, cũng sẽ không có cơ hội này đấy.

Đang lúc hai người giương thương múa kiếm hết sức, chợt nghe được một tiếng nhọn phá cổ họng, - Bãi triều!

Lý Kỳ chợt ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Huy Tông không nói, đứng dậy liền hướng tới đi đến bên cạnh.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Mẹ nó chứ! Làm cái gì nha? Lão tử còn chưa lĩnh thưởng, ngươi nha liền chạy trốn rồi, cũng quá keo kiệt đi. Lý Kỳ bỏ lại Tưởng Đạo Ngôn, xung tiến lên phía trước nói:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, vi thần còn có bản thượng tấu a!

Tống Huy Tông ánh mắt xéo qua hơi hơi liếc mắt hắn, khẽ hừ một tiếng, đi nhanh ra đại điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi