BẮC TỐNG PHONG LƯU

Toát mồ hôi! Xem ra thật sự chạy quá nhanh rồi, không ngờ thở gấp lợi hại như vậy, ôi, không ngờ tán gái là một hoạt động cực khổ như vậy nha. Lý Kỳ cố gắng muốn bày ra một hình tượng mê người, chỉ tiếc thân thể không hăng hái, vừa mới mở miệng, thở dốc càng lợi hại hơn.

Phong Nghi Nô thấy hắn thở dốc dữ dội như vậy, đau lòng muốn chết, vẻ cảm động thoáng hiện trên mặt, tuy nhiên cuối cùng vẫn nhịn được, nghiêng mặt đi, thản nhiên nói:

- Sao huynh lại ở đây?

- Hả? À.phù, huynhhuynh cũng không rõ nữa, chớp mắt thì huynh đã đến đây rồi, lẽ nào không phải bị suy nghĩ của muội kéo đến sao?

Lý Kỳ mở to mắt khoe khoang nói.Khóe miệng khêu gợi của Phong Nghi Nô khẽ giật, khoanh hay tay lại, hừ nói:

- Ai nhớ huynh, thở dốc lợi hại như vậy, rõ ràng là đã chạy tới đây, thật là không biết xấu hổ.

Xem ra là một diễn viên giỏi thì còn phải có sức khỏe nha. Lý Kỳ hít sâu liên tục mấy hơi, trì hoãn một lát, hì hì nói:

- Nương tử, sắc mặt muội sao lại khó coi như vậy? Có phải là

Hắn còn chưa nói hết, Phong Nghi Nô liền nói:

- Vậy cũng không khó coi bằng huynh, chạy đến trắng cả mặt.

Nói xong lại không đành lòng liếc nhìn Lý Kỳ.

Không khoa trương như vậy chứ? Lý Kỳ theo bản năng sờ sờ mặt mình, nói:

- Không việc gì cả! Sờ mặt của muội xem.Hắn nói xong đưa tay qua.

Phong Nghi Nô vội vàng tránh đi, nói:

- Huynh muốn làm gì?

Lý Kỳ cực kỳ khoa trương nói:

- Không phải đâu, đã lâu không gặp, muội đã bắt đầu ghét bỏ huynh rồi, có phải là vì huynh không làm quan nữa không, oa, trái tim huynh tan nát rồi.

Phong Nghi Nô tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Nếu muội có bản lĩnh đó thì tốt quá, sẽ không bị huynh ức hiếp mãi.

- Oa! Huynh ức hiếp muội? Nương tử, tình cảm là tình cảm, nói chuyện vẫn phải có bằng chứng đó, huynh ức hiếp muội khi nào chứ, là muội ức hiếp huynh mà, đếnđây từ sáng sớm, mà cũng chưa chính thức nói chuyện với huynh, cũng không hỏi huynh ở Phượng Tường có đói hay không, lạnh không, mệt không, nguy hiểm hay không, huynh còn cho rằng là muội tới tìm huynh đó, còn vui mừng một phen.

Lý Kỳ quyệt miệng nói.

Phong Nghi Nô nghe thấy, mày liễu dựng ngược, giận dữ nói:



- Muội ức hiếp huynh? Huynhhừ!

- Huynh cái gì?

- Không có gì, nếu như huynh không có việc gì, muội phải đi về trước rồi.

Phong Nghi Nô càng nói càng ủy khuất, cất bước đi, Lý Kỳ vội vàng kéo nàng lại, tay trái bỗng nhiên lấy một tờ Thánh chỉ ra, hì hì nói:- Muội chẳng phải tức giận vì nó sao, nếu là vậy, huynh lập tức đốt nó, dám chọc giận Nghi Nô của ta, thật sự là buồn cười.

Phong Nghi Nô vừa thấy được Thánh chỉ này, nhất thời vui mừng nhướng mày, hai mắt sáng rực rỡ, trên mặt sao còn thấy được nửa phần ủy khuất, phẫn nộ, vội nói:

- Chớ đốt!

Nhưng vừa dứt lời, nàng liền tỉnh ngộ lại, biết đã bị Lý Kỳ lừa, giậm chân, sẵng giọng:

- Đây chính là Thánh chỉ, huynh dám đốt sao?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Vì muội, đừng nói là Thánh chỉ, ngay cả Mã Kiều huynh cũng dám đốt.Phong Nghi Nô biết rõ là hắn lừa mình, nhưng cũng cảm thấy ngọt hơn cả ăn mật đường, cười khúc khích, nói:

- Cái này liên quan gì tới Mã Kiều?

- Quan hệ rất lớn, trên đời này huynh chỉ khó chịu với hai loại người, loại thứ nhất, chính là Mã Kiều, loại thứ hai, chính là kẻ chọc giận Nghi Nô của huynh, Thánh chỉ này vậy mà lại chọc giận muội, vậy nó cũng đáng giận hệt như Mã Kiều, không đốt nó thì đốt ai.

Lý Kỳ nói như chuyện có thật.

Không thể không nói, tài ăn nói này của Lý Kỳ, đúng là lợi hại hàng đầu, sau khi Phong Nghi Nô nghe xong, trong lòng không có chút oán giận nào. Chỉ đáng thương cho Mã Kiều của chúng ta lại bị Lý sư phó châm chọc thương tích đầy mình.Hoá ra Phong Nghi Nô từ miệng Quý Hồng Nô mà biết được Lý Kỳ có làm mấy tờ Thánh chỉ, lại thấy Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục và Bạch Thiển Dạ đều có, trong lòng rất ngưỡng mộ, nhưng nàng cũng hiểu, bản thân mình xuất thân không tốt, hơn nữa đi theo Lý Kỳ cuối cùng, Thánh chỉ này có cơ hội đến với nàng hay không còn phải đặt một dấu chấm hỏi thật lớn nữa. Mà lúc ấy Quý Hồng Nô cũng không hỏi rõ ràng cụ thể, cô ấy chỉ biết là Bạch Thiển Dạ và Da Luật Cốt Dục đều có, mà bởi vì hai người này đã là người của Lý Kỳ, nhưng Phong Nghi Nô và Lý Kỳ vẫn luôn giữ khoảng cách, cho nên Quý Hồng Nô cũng không dám khẳng định Lý Kỳ đến tột cùng có vì Phong Nghi Nô chuẩn bị Thánh chỉ hay không.

Nhưng mà, từ sáng tới giờ, Lý Kỳ không nhắc chữ nào đến chuyện Thánh chỉ, điều này làm Phong Nghi Nô chịu đả kích nặng nề, nàng không giống với Da Luật Cốt Dục và Quý Hồng Nô. Quý Hồng Nô thì không cần nói, Lý Kỳ chính là bầu trời của cô ấy, có thể ở bên cạnh Lý Kỳ, cô ấy đã cảm thấy đó là ân trạch lớn nhất mà ôngtrời đã cho cô, mà bây giờ lại có cục cưng, cô ấy càng không mong gì hơn nữa, Thánh chỉ đối với cô mà nói, chỉ là tăng thêm một phần cảm động và một phần tình nghĩa. Da Luật Cốt Dục thân là Công chúa, từ lâu đã coi nhẹ vinh hoa phú quý, thật ra có thể trốn thoát khỏi tay người Kim, cô ấy đã cảm thấy đủ lắm rồi, dù là làm nha hoàn, cô ấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn, còn về Thánh chỉ này, cũng chỉ đổi được một nụ cười thản nhiên của cô ấy thôi.

Nhưng Thánh chỉ này đối với Phong Nghi Nô mà nói, quả thực chính là ước mơ tha thiết, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Nàng ở bên cạnh Lý Kỳ, kiêng kị nhất là cái gì, còn không phải là thân phận của nàng, quá khứ của nàng ư. Cho dù Lý Kỳ khuyên giải mọi cách, tất cả quá khứ, trước sau vẫn là cái gai trong lòng nàng. Thật ra, từ lâu nàng đã xem bản thân như một thị thiếp rồi, chỉ chờ Lý Kỳ đón nàng làm vợ thôi. Trong lòng hắn, Bạch Thiển Dạ nhất định là chính thê của Lý Kỳ, nàngcũng sẽ không đi tranh giành với Bạch Thiển Dạ, cũng không có tư cách mà tranh giành.

Nhưng tình huống bây giờ đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, quả thực khó có thể tin được, Lý Kỳ không ngờ được Hoàng thượng chỉ dụ thưởng thê, vấn đề cũng theo nhau mà đến, nhất thê tam thiếp, nàng tuyệt đối có thể chấp nhận, nhưng tam thê nhất thiếp, nàng thật sự không biết, nàng đương nhiên yêu Lý Kỳ, đây là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng vấn đề bây giờ không phải là có tình cảm hay không, mà là sự tôn trọng, sự tôn trọng này đối với nàng mà nói, là mong ước cả đời này của nàng.

Nghĩ cũng biết, giây phút nàng sắp bước ra khỏi cánh cửa này, nàng tâm phiền ý loạn đến cỡ nào. Nếu Lý Kỳ tiếp tục không xuất hiện, nàng thật sự không biết nên đối mặt như thế nào, là nên trốn ở nhà khóc rống một trận, hay là nên đi tìm Lý Sư Sưdốc bầu tâm sự.

Lý Kỳ thấy trong mắt nàng dâng lên một tầng sương mù, vươn tay nắm lấy đôi tay non mềm trị giá ngàn vàng kia, dịu dàng nói:

- Phong Nghi Nô, sở dĩ huynh làm như vậy, thực sự không phải là cố ý muốn trêu đùa muội, huynh chỉ muốn để muội hiểu, tác dụng duy nhất của Thánh chỉ này, là có thể để huynh dùng kiệu lớn tám người rước muội vào cửa, để muội có được sự tôn trọng của người khác, nhưng giữa huynh và muội, Thánh chỉ này có thể có, có thể không. Nói một câu bất kính, chính là không đáng một đồng, mang đi thiêu còn ngại phiền nữa. Muội đã là người của huynh, nếu muội kiên quyết muốn có Thánh chỉ này, huynh sẽ rất đau lòng, chẳng lẽ tình yêu huynh dành cho muội còn không sánh bằng một tờ Thánh chỉ? Thứ mà bây giờ muội phải theo đuổi không phải quá khứ của muội, không phải ánh mắt của người khác, mà là tương lai của chúng ta, nếu không phải vậy, vậy sự tồn tại của tờ Thánh chỉ này, đến tột cùng còn ý nghĩa gì nữa chứ?Nếu vừa rồi muội chỉ cười trừ, hoặc ra vẻ nhỏ nhen, giả vờ tức giận, huynh thật sự sẽ rất vui vẻ, dù sao ghen tuông cũng là thường tình của con người, nhưng biểu hiện hiện tại của muội thật sự là thứ huynh không muốn nhìn thấy nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi