BẮC TỐNG PHONG LƯU

Tuy nhiên, tình huống này thì Lý Kỳ không hề muốn gặp nhất. Bởi vì Dương Quá hiện giờ còn chưa gặp Tiểu Long Nữ nữa, ngộ nhỡ họ thay mình vào nhân vật Dương Quá, trên thế giới này e là không còn gì bi thương hơn thế nữa. Đúng thực là đem đá đập chân mình rồi.

Buổi sáng nói chuyện một hồi, sau bữa trưa, mấy người lại đi lại vài vòng để dễ tiêu hóa. Sau đó Lý Kỳ lại bắt đầu nói chuyện. Nhưng hắn không bị những người đẹp này làm cho choáng váng đầu óc, vừa nói vừa tính thời gian, vừa đúng tới đoạn trước khi Tiểu Long Nữ xuất hiện thì trời vừa tối. Lý Kỳ liền dừng lại, Nếu Tiểu Long Nữ xuất hiện tiếp, e là phải kể tới tối mất.

Sau bữa cơm tối, Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô cũng trở về. Cuối cùng Lý Kỳ cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống một lát, cho tới khi Ngô Phúc Vinh và Tiểu Ngọc tới, hắn mới tỉnh dậy, đi tới hậu đường.

- Lý đại ca người thực sự là thần cơ diệu toán. Những thương nhân bán lương thực đó đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.

Ba người vừa ngồi xuống, Tiểu Ngọc liền nói.

Lý Kỳ uống một ngụm trà, cười ha hả nói:

- Đó gọi gì là thần cơ diệu toán chứ? Là một người thương nhân đều có thể đoán được, chỉ là chuyện này vì ta mà sinh ra. Cho nên ta sớm biết được hơn họ 1 tháng mà thôi. Mấy năm trước, không phải đánh giặc chính là gây họa sao? Những sĩ phu này đã tích trũ được lượng lớn lương thực, đầu cơ giá cao, lại bán cho triều đình hoặc người dân. Từ đó mà thu được lợi nhuận, kiếm được không ít tiền lãi. Họ ăn hết mật ngọt, lại chăm chăm đấu đá khắp nơi, thế cục càng không ổn định. Do đó họ lại bắt đầu một vòng tích trữ lương thực nữa, chỉ chờ có chiến tranh nổ ra hoặc thiên tai ở đâu. Như vậy có thể kiếm được khoản tiền lớn. Đó gọi là lo trước khỏi lo họa, dù lương thực tích trữ lâu cũng không lo không bán đi được.

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:

- Chuyện này quả thực không phải là một chốc một nhát, trước đêm bắc phạt, triều đình đi khắp nơi trưng thu lương thực. Người dân đều nghèo không có cơm ăn. Họ không những không giúp đỡ người dân, ngược lại còn nâng giá lương thực cao lên. Cứ như vậy một là cùng với triều đình đồng giá đổi quan vị hoặc muối, trà, rượu. Hai là còn có thể lợi dụng thu mua lương thực để vơ vét dân chúng và những thương nhân này của chúng ta. Những sĩ phu này ai nấy đều đầy bụng kinh thánh hiền. Nhưng lại kiếm tiền xấu xa, thực là quá đáng sợ.

- Họ đều không ra mặt, người dân bình thường sao có thể biết được.

Lý Kỳ cười lắc đầu, nói:

- Tiếc là trời tính không bằng người tính. Từ sau khi chiến sự phương bắc kết thúc, Đại Tống ta lại không có chiến sự gì lớn. Hơn nữa, gần đây triều đình lại đang cải cách, tất cả đều rất đâu vào đấy. Cũng may hai năm gần đây đã thu hoạch rất tốt, cũ vẫn còn mà mới lại tới. Họ chỉ có thể lấy mới thay cũ, lương thực tích trữ trước đây đều lấy ra bán hết, dùng cái mới bổ sung vào. Đó cũng là phương pháp bảo đảm nhất. Một là giá lương thực không thể có biến động. Hai là họ vẫn bảo đảm tích trữ đủ lương thực, một khi có cơ hội, họ có thể bán đi kiếm lời. Nhưng họ không ngờ, những tửu lầu đó bỗng nhiên đóng cửa, hơn nữa toàn bộ mắt xích kinh tế của kinh thành đều đã đứt rồi. Người thất nghiệp tăng lên, người dân không hiểu thế cục, bắt đầu tiết kiệm lại, đều là ăn uống dè xẻn. Càng quan trọng là không có tửu lầu tiêu thụ, không có thương nhân giúp họ chạy việc. Triều đình lại không có chiến tranh, không thiếu lương thực, kinh tế tiêu điều. Họ muốn bán đều không biết bán đi đâu, ngộ nhỡ tới khi đó bán không được, số lương thực tích trữ trong thời gian đó sẽ lên men. Như vậy, họ sẽ mất cả chì lẫn chài.

Tiểu Ngọc gật đầu, cười hỏi:

- Đại ca, vậy ca định chờ bao lâu nữa mới ra tay?

Lý Kỳ cười ha hả nói: 

- Vừa mới bắt đầu, muội gấp gì chứ? Trời mà biết được khi nào những tửu lầu này mở cửa. Hơn nữa, thanh danh của họ hiện giờ cũng đã thối như vậy, lại là kẻ thù của thương nhân, ai dám thu mua lương thực của họ nữa? Thật ra, tiền của chúng ta chuẩn bị cũng vẫn chưa xong.

Ngô Phúc Vinh liền nói:

- Mấy hôm trước, chúng ta đã thu gom kinh doanh, thu về được không ít tiền, dư dả rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Vậy thì tốt rồi. Nếu không có Hoàng thượng không cho phép, lần này ta không thể chơi chết họ được. Nhưng, dù không chết, cũng phải cho họ tàn phế. Ngu độn thì ngu độn, tới khi đó ta sẽ cho các ngươi nôn hết ra.

Đúng lúc đó, Trần đại nương bỗng gõ cửa, nói:

- Lý Sư Phó, bên ngoài có người tìm gặp.

- Muộn thế này rồi, là ai thế?

- Người đó không nói, hắn ta chỉ nói là hắn ta từ phương bắc tới.

- Phương bắc?

Lý Kỳ nhất thời trợn trừng mắt ngạc nhiên, nói:

- Nhanh vậy sao? Nha đầu ngươi ngồi máy bay tới à?

Trước tiên hắn nói Ngô Phúc Vinh và Tiểu Ngọc tránh đi một lát, sau đó lại gọi Trần đại nương mời vị khách không mời mà tới này tới hậu đường.

- Ha ha, có bằng hữu từ phương xa tới, cũng không nói quá! Lão bằng hữu, lâu rồi không gặp.



Chờ cho Trần đại nương đưa vị khách không mời mà tới này tới hậu đường. Lý Kỳ đều không hiểu, người đó cao lớn lại nhiệt tình như vậy.

Người này hình như có vẻ có chút được sủng ái mà lo sợ, nói:

- Ây dà, Kinh tế sử ….

- Đừng đừng đừng, Hột Thạch Liệt tiên sinh. Ta đã không còn là Kinh tế sử nữa rồi, vẫn gọi là Lý Sư Phó đi.

Lý Kỳ liền lắc đầu nói.

Người tới chính làHột Thạch Liệt Bột Hách, chẳng qua là lúc này gã ăn mặc theo kiểu thương nhân, trên đầu đội nón tre.

Lý Kỳ liếc nhìn qua một lượt, cười hỏi:

- Hột Thạch Liệt tiên sinh, sao ngài lại ăn mặc như vậy?

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười khổ nói:

- Ta sợ bị người ta đánh.

Vã mồ hôi, thể hình này của ngươi muốn đánh cũng không thể đánh ngươi được. Lý Kỳ cười ha hả nói

- Hột Thạch Liệt tiên sinh nói đùa rồi. Mọi người đều biết, người dân Đại Tống chúng ta rất tốt, rất nhiệt tình hiếu khách.

Hột Thạch Liệt Bột Hách khoát tay nói:

- Miễn đi, miễn đi, Đông Kinh các ngươi bây giờ là tình hình thế nào, ngươi lại không phải là không biết. Nhiều người ngủ ngoài đường như vậy, ta là một người ngoài tới không sợ sao? 

- Vậy cũng đúng.

Lý Kỳ đưa tay ra nói:

- Mời ngồi, mời ngồi.

- Đa tạ.

Chờ người hầu rót cho Hột Thạch Liệt một ly rượu, Lý Kỳ cũng không vội vã gì nói chuyện chính, cười nói:

- Hột Thạch Liệt tiên sinh, tiếng Hán gần đây đã có tiến bộ nhiều rồi, không còn dùng tới phiên dịch nữa rồi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:

- Điều này thiệt thòi cho những nhân tài mà các ông đã cử đi, là họ dạy ta học tiếng Hán.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Vậy không biết gần đây Hột Thạch Liệt tiên sinh làm ăn thế nào?

- Còn phải nói, có Thiên hạ vô Song và bánh bao Hán của ông, còn có ông cử nhân tài tới tương trợ, những người khác căn bản không phải là đối thủ nữa. Thực không dám giấu, tửu lầu của ta đã trở thành lớn nhất Đại Kim ta rồi. Tửu lầu nổi tiếng nhất, ngay cả Thánh thượng của chúng ta bình thường cũng tới tửu lầu của chúng ta. Ta còn đang xem xét năm nay mở thêm ba tửu lầu nữa.

Hột Thạch Liệt Bột Hách phấn khởi nói.

Như vậy là gã đã nếm được vị ngọt của việc buôn bán rồi. Đó tuyệt đối là cử chỉ sáng suốt, duy có tiền đẻ ra tiền mới có thể liên tục được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi