Món ăn “Thập bát Phật Châu” này đưa lên, nhất thời khiếp sợ.
Đại khí, hoa lệ, tinh xảo, không gì sánh kịp, khiến người ta nhìn mà thở dài.
Đó chính là phong cách của Trương Xuân Nhi, thậm chí có thể nói là bẩm sinh đấy. Mỗi món ăn của cô đều như vậy. Chỉ riêng từ ngoại hình có thể mang tới cho người ta niềm vui vô hạn. Ngược lại hoàn toàn với phong cách của Tống tẩu, cho nên gặp hai người họ, tuyệt đối là khiến cho người ta chờ mong.
Dù là Lý Kỳ cũng không dám coi thường.
Tòa hoa sen bằng băng khí lạnh tỏa ra, , phụ trợ mười tám viên châu như mộng như ảo, đẹp không sao tả xiết.
Tả Bá Thanh tò mò nói:
- “Phật Châu” này được làm từ gì?
Trương Xuân Nhi mỉm cười nói:
- Hai vị thì một vị là đại tổng quản của ngự thiện phòng, một vì là Kim Đao Trù Vương, tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt cái đã có thể nhận ra.
Không ngờ người phụ nữ này lại cao ngạo như vậy. Tả Bá Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Tả đại ca người nói trước đi.
Tả Bá Thanh cũng không khiêm nhường, bởi vì chính tài nghệ nấu nướng của hai người họ cũng không có gì cần phải khiêm nhường. Liền nói:
- Theo nguyên liệu hạn định của hôm nay, có thể làm ra được độ bóng như vậy, ta thấy không phải là bì lợn đông lại, chính là cá đông lại.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Nhưng ta thấy khả năng cá đông rất lớn.
- Lý Sư Phó, lời này là thế nào?
Trương Xuân Nhi cười hỏi.
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Bởi vì Tống tẩu lấy ra đầu tiên là cá. Với tính cách của Trương nương tử, ta thấy nếu cô muốn đánh bại cô ấy, nhất định sẽ chọn món ăn sở trường nhất của cô ấy.
Trong mắt Trương Xuân Nhi lộ rõ sự kinh ngạc, liền cười nói:
- Lý Sư Phó nói đùa, bì lợn đông mùi vị không tốt, thích hợp làm nguyên liệu phối hợp. Nhưng làm nguyên liệu chính thì cá đông càng thích hợp hơn. Lý Sư Phó, ông nói phải chứ?
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, ta chính là tùy tiện nói mà thôi. Vậy ta thử món “Mười tám Phật châu” này của Trương nương tử.
- Mời.
- Mời.
Lý Kỳ lại đưa tay về phía Tả Bá Thanh nói.
Mấy người dùng thìa múc canh múc vào bát mình.
- Trong suốt óng ánh, tròn, chỉ xét ngoại hình đã không thể bắt bẻ được gì rồi.
Lý Kỳ nhìn “Phật châu” hơi lạnh trong thìa, lắc đầu tán thưởng, nói:
- Chính là không biết hương vị thế nào?
Nói xong hắn liền cho “Phật châu” vào miệng, một cảm giác thanh mát từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, cuồn cuộn dâng lên. Toàn thân đều cảm thấy thoải mái, chưa nhai đã nói:
- Mát mẻ hợp lòng người, thơm ngon vừa miệng.
Lại cắn nhẹ, ồ lên một tiếng, nói:
- Bên trong còn có mùi xá xíu, là lát cá tươi, tuyệt vời, tuyệt vời.
Tả Bá Thanh nói:
- Lý lão đệ ba câu này đã nói hết hương vị của món “Mười tám Phật châu” này rồi. Ta cũng không ngờ bên trong lại còn có xá xíu. Chẳng trách Trương nương tử lại chọn tương thượng đẳng chế biến món cá chép này.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không chỉ như vậy.
- Lời này là thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta nghĩ chí ít cũng phải có tới ba con cá chép mới có thể làm ra món “Mười tám Phật châu” này. Bởi vì, cô ta không thể sau khi thành hình cá đông lại cho tiếp lát cá tươi vào được, cách này làm không được. Cô ta nhất định là phải cho lát cá sống vào trong canh, sau đó lại để cho đông lại. Nhưng cứ như vậy, vị trí của lát cá tươi sẽ không phải đầu bếp có thể khống chế được, chỉ có thể cho nhiều hơn. Cho nên, tuyệt đối không chỉ có một con cá.
Trương Xuân Nhi gật đầu nói:
- Lý Sư Phó nói rất đúng. Ta đã dùng tổng cộng bốn con cá, cộng thêm 24 loại nguyên liệu phối hợp thành canh, lại nghiền lát cá tươi ra cho nhỏ rồi cho vào trong đó. Để những lát cá sống này không ảnh hưởng tới mỹ quan, cho nên ta còn dùng tương thượng hạng. Như vậy, màu sắc của canh cũng đều biến thành màu thâm. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy thấy lát cá bên trong, mà lại thấy màu sắc của Phật châu làm nổi bật lẫn nhau.
- Hóa ra là như vậy.
Tả Bá Thanh mỉm cười gật đầu, nói:
- Chỗ hay nhất của Phật châu này cũng chính là phía trên lát cá tươi. Bởi vì cá này đông lại là đông lạnh, cho nên cho vào miệng không thể nuốt vội, mà phải từ từ tan ra. Cá đông gặp nóng chảy ra, mà bản thân lát cá tươi cũng đã tan thành nước, trước là dã ĐSu tan ra. Cứ như vậy, lát cá tươi sẽ càng được hấp thụ nước tương hoàn mỹ hơn, thực là tuyệt vời.
Lý Kỳ nói:
- Tả đại ca nói không sai. Mặc dù lát cá tươi này chỉ có một miếng nhỏ. Nếu đơn độc ăn, e là không đủ nhét kẽ răng. Nhưng do vì chúng ta ban đầu không biết, chỉ thưởng thức cá đông. Cá đông đương nhiên là phải thưởng thức cẩn thận rồi, không nên vội, lại không để ý tới hương vị của lát cá tươi cực phẩm này. Trương nương tử có thể lợi dụng phương pháp ăn cá đông lạnh, phát huy lát cá tới cực độ, càng đáng quý hơn.
Những người không ăn đó, nghe họ nói như vậy cũng đủ thấy say mê rồi. Những người nếm còn lại, ngoài Cao Nha Nội ra, những người khác đều tấm tắc khen ngợi, chỉ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Trương Xuân Nhi cười nói:
- Lý Sư Phó quá khen rồi.
Phàn Thiếu Bạch càng nghe thấy phiền lòng, liền hỏi:
- Không biết hai vị có kết quả thế nào.
Tả Bá Thanh là tổng quản của ngự thiện phòng, danh vọng này, thuận lý thành chương cũng trở thành một trong những giám khảo đánh giá rồi.
Hai người Tả, Lý nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, đáp án hầu như đã có rồi.
Nhưng đúng lúc này, nghe thấy một người lo lắng reo lên:
- Chờ chút, còn … còn của ta.
Mọi người ngẩn người ra, nhất thời nhớ ra hôm nay còn có một người tới dự thi, chính là Lưu Vân Hi.
Tả Bá Thanh vỗ vỗ đầu, cười nói:
- Đúng đúng đúng, suýt chút nữa quên còn một món nữa. Vị cô nương này mời mang món chân giò hun khói của cô lên đi.
- Ây ây ây.
Lưu Vân Hi bèn gật đầu, dùng chiếc dao găm nhanh chóng cắt ra thành từng miếng chân giò hun khói. Nhưng thấy bên trong màu đỏ tươi, hơn nữa chiếc chân giò hun khói này chính là loại lớn, cho nên hầu như mỗii vị đều có thể ăn.
Lý Kỳ nhìn đao pháp của cô lanh lợi, cắt thịt kích thước đều nhau, thầm gật đầu.
Chờ thịt chân giò hun khói được đưa lên, hương vị đậm đà xông lên mũi.
Lý Kỳ vừa giơ tay lên nói:
- Các vị từ từ hãy ăn.
Nói xong, hắn liền quay sang nói với Lưu Vân Hi:
- Xin lỗi, cô là một nữ đầu bếp, nơi này không quen biết ai, cô ăn thử trước đi.
Mọi người vừa nghe xong, bỗng phản ứng lại, trong lòng có chút sợ hãi, ngộ nhỡ người này cho thuốc độc vào bên trong, vậy thì tất cả công đạo đều ở đây rồi.
Kỳ thực câu nói này của Lý Kỳ đã rất rõ ràng. Lưu Vân Hi dường như không hiểu, gật đầu nói:
- Không hổ là Đô thành Đại Tống ta, ăn thức ăn cũng phải nghiên cứu như vậy, vậy ta ăn trước vậy.
Nàng nói xong liền cầm lấy một đĩa lên, dùng chiếc dao găm cắt xuống một miếng, cho vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:
- Quả thực là ngon, ha ha. Kỳ thực ta vốn mang hai cái tới, nhưng trên đường thèm ăn nên đã ăn trước một cái rồi.