BẮC TỐNG PHONG LƯU

Cao Cầu lườm hắn một cái, nói:

- Cuộc thi đá cầu của cả nước đã chậm trễ lâu như vậy rồi. Đội đá cầu các nơi sớm đã tới kinh rồi, còn chưa bắt đầu e là sẽ phải từ chối tới sang năm.

Lý Kỳ bối rối, nói:

- Hả? Đội thi đã cầu cả nước vẫn còn chưa bắt đầu?

Cao Cầu vừa nghe xong lời này, hung hăng nhìn Lý Kỳ, nói:

- Đây không phải là đều vì ngươi sao? Vốn định đầu năm, nhưng khi đó biến sự Phượng Tường, trên dưới triều đình đều vô cùng căng thẳng. Ta chỉ có thể dời trận thi đấu đá cầu về sau, sau đó ngươi lại về hưu, Đông Kinh hỗn loạn, ta cũng chỉ có thể lại tiếp tục hoãn. Bây giờ tất cả đều đã bình ổn rồi, ngươi không thể bàng quan đứng ngoài được. Ta còn định đại hội thi đấu cầu lông và đại hội thi đấu cả nước cùng tiến hành. Như vậy cũng có thể thu hút được nhiều người tới xem cầu lông.

Chuyện này ngươi cũng không thể trách ta chứ! Ta cũng là người bị tổn thương! Lý Kỳ cười xin lỗi, nói:

- Ồ, ta sẽ bớt thời gian xem xem.

Trong lòng lại nghĩ, nhiều nhất cũng cũng chính là động miệng, những việc còn lại ngươi tự đi làm đi.

Thái Kinh bật cười ha hả vài tiếng, hỏi:

- Đúng rồi, Lý Kỳ, ngươi vừa rồi vì sao lại có bộ dạng âu sầu như vậy?

Lý Kỳ chợt giật mình, theo bản năng nói:

- Còn không phải vì sữa sao?

- Sữa?

- Ồ, bây giờ ta cho người lấy lên cho các vị nếm thử.

Lý Kỳ liền sai người mang sữa lên.

Sau khi chờ đám người Thái Kinh nếm xong, đều cảm thấy bình thường, không có ngon như họ vẫn mong đợi. Họ nhìn nhau, Thái Kinh ho nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh nói:

- Tuần báo này sao lại chưa mang tới?

Mẹ kiếp! Ngươi để cho ta chút thể diện chứ được không? Khen một hai câu thì chết à! Lý Kỳ đắng cổ thở dài một tiếng. Hắn cũng biết Thái Kinh đang nể mặt hắn, sai người lập tức đi lấy tuần san Bắc Tống thời đại xuất bản mới nhất mang tới.

Tuần san vừa tới, Thái Kinh cầm lên xem. Mấy ly sữa trên bàn hầu như vẫn còn nguyên không hề động đậy.

Không chỉ như vậy, tình hình dưới tầng cũng như vậy. Mọi người đều nhân lúc Lý Kỳ không ở đó, lần lượt bỏ sữa qua một bên, nhanh chóng cho người mang trà sữa lên.

Kế hoạch làm sữa bò của Lý Kỳ đã bị thất bại hoàn toàn.

Cao Cầu là một kẻ ham tiền, mê bóng, lại không phải là người mê võ hiệp địa đạo. Y chưa vội đọc, bỗng lên tiếng:

- Đúng rồi, Lý Kỳ, có chuyện ta muốn bàn bạc với ngươi một chút.

- Chuyện gì?

Cao Cầu nói:

- Các xã đá cầu Đông Kinh, ta đều hiểu rõ. Nhưng xã đá cầu các châu phủ, ta lại không hiểu lắm. Bát Kim hôm qua tới tìm ta, nói hiện giờ cá độ đã được truyền đi các nơi trên cả nước, rất nhiều người giàu có đều theo dõi cá độ này. Thậm chí có không ít đội đá cầu chính là họ tổ chức. Không chỉ nhe vậy, còn có không ít tài chủ các nước xung quanh cũng tới kinh. Kim ngạch đầu tư các độ trận đá cầu cả nước dự tính đạt tới mức độ cao mà chúng ta không thể tưởng tượng được.

Đây vốn là chuyện vui. Nhưng khi nghe y nói, lại đầy lo lắng.

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Thái úy là sợ họ sẽ lừa gạt?

Cao Cầu gật đầu nói:

- Lợi ích lớn như vậy đặt ngay trước mắt họ, nhất định sẽ có người thấy tiền mà nổi lòng tham. Cho nên, chúng ta nhất định phải nghĩ cách để ngăn chặn hiện tượng này, nếu không liên minh đá cầu e là sẽ bị hủy ở đây.

Ông ta thích nhất là đá cầu. Mặc dù liên minh đá cầu là Lý Kỳ bày ra. Nhưng, không ai yêu thích liên minh đá cầu này bằng ông ta. Ông ta dốc hết tâm huyệt của mình vào đó, cũng không ai bằng.

Lý Kỳ hỏi:

- Vậy Thái úy định làm thế nào?

Cao Cầu uống một ngụm trà, bình thản nói:


- Ngoài việc thành lập một viện giám sát theo tiền đề chuyên môn nội bộ của liên minh đá cầu mà ngươi đề cập tới ra, ta còn định đặt ra luật cho hiện tượng này. Nếu ai dám lỗ mang trên địa bàn của ta, ta sẽ không thể để họ sống thoải mái được.

Đừng tưởng Cao Cầu bình thường âm trầm ít nói, nhưng nếu ngươi động tới lợi ích của ông ta, ông ta nhất định sẽ không ngồi im bỏ qua.

Cao Cầu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lý Kỳ gật đầu nói:

- Cách này cũng là cách hay. Nhưng triều đình sẽ đáp ứng ra sao?

Cao Cầu mỉm cười, nói:

- Nếu ngươi cũng cảm thấy được, vậy thì được rồi. Về phần triều đình, ta sẽ nghĩ cách.

Thái Kinh bỗng đặt tờ báo xuống, hỏi:

- Thái úy, gần đây lão phu nghe thấy rất nhiều người đang nói hội thi đấu toàn quốc lần này, hy vọng đứng đầu nhất không phải là Tề Vân xã, lời này là thật chứ?

Cao Cầu gật đầu nói:

- Ừ, có chuyện như vậy.

Bạch Thì Trung hiếu kỳ nói:

- Đây mới là lạ, thực lực của Tề Vân xã ta thấy rõ như ban ngày rồi, ai còn mạnh hơn họ nữa.

Cao Cầu chỉ tay về phía Lý Kỳ nói:

- Chuyện này còn không phải đều trách tên tiểu tử này.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?

Cao Cầu tức giận nói:

- Nếu theo như kiểu đá đó lúc trước, Tề Vân xã là làm việc nhân đức không nhường ai. Tiếc là, từ thủ đoạn dã man đó của thị vệ, chế độ của cuộc thi đá cầu cũng đã thay đổi lại càng thay đổi. Bây giờ không chỉ là cước đá, sức khỏe cũng vô cùng quan trọng. Đội cầu của ba nơi Thái Nguyên phủ, Diên An phủ, Kinh Triệu phủ này đều khỏe vô cùng. 

Thái Kinh nhíu mày nói:

- Đều là ở tây bắc sao?

Cao Cầu ừ một tiếng, nói:

- Những người đá cầu ở đây hầu như đều là người nhà tây quân. Bình thường họ sống vô cùng gian khổ, mà tiền thưởng của những trận thi đấu đá cầu lại rất cao. Cho nên, họ đều muốn giành lấy phần thưởng này hơn là Tề Vân xã nhiều. Ta đã xem họ tập luyện, về cơ bản đều dùng phương pháp huấn luyện của quân đội, còn gian khổ hơn người của Tề Vân xã nhiều.

Lý Kỳ cười nói:

- Như vậy mới có ý nghĩa chứ. Nếu trận đấu này còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người đều biết Tề Vân xã sẽ giành quán quân, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Cao Cầu nói:

- Đúng vậy. Cho nên, ta cũng đầy kỳ vọng vào hội thi cả nước lần này. Nhưng bên trong đó cũng có đầy biến cố. Nếu vận khí của Tề Vân xã không tốt, thậm chí còn có thể bị tổ nhỏ đào thải.

- Đây chính là sức hấp dẫn của trận đấu.

Lý Kỳ nói.

Thái Kinh mỉm cười gật đầu, lại nhìn về phía tờ báo. Lát sau, y lại nói:

- Đạo cô này quả là độc ác. Lý Kỳ, con người trong đạo giáo của ta đều là người khiêm tốn, có lẽ đều phải là người giống như Vương Trọng Dương, Mã Ngọc, sao lại có đám người ác độc này?

Mẹ kiếp! Hồi đầu tiên, nha đầu ngươi đã bắt đầu sinh tật xấu rồi. Nếu chuyện này tiếp tục, vậy còn được! Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:

- Thái sư, Đạo cô này chính là đạo cô giả, người không thể quy nó về đạo giáo.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt.

Lúc này phía dưới cũng đã vang lên tiếng tranh luận. Lặng lẽ nghe mọi người bắt đầu nói rất hăng say về Băng phách ngân châm, vì vậy có thể thấy, thần điêu lại một lần nữa giành được thành công lớn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi