BẮC TỐNG PHONG LƯU

Mã Kiều tức giận nói:

- Ông đã khi nào hành hiệp trượng nghĩa chưa? Trộm gà bắt chó còn làm không ít sao.

Đồ nhi này của ta thật là quá đơn thuần, lời gì cũng đều dám nói. Tửu Quỷ bị nghẹn liền ho lên vài tiếng, làm sao còn dám đáp lại.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Nếu ca ca có thể cứu được, vậy thì ta cũng có thể. Hau là ta giúp ngươi.

Lưu Vân Hi không thèm để ý tới y, chỉ nói:

- Thêm nửa giờ nữa, người này thần tiên cũng khó mà cứu được.

Cao Nha Nội rít gào lên:

- Cô xem bổn Nha Nội này là đứa trẻ lên ba à. Bổn Nha Nội không thể bị mắc lừa cô được. Người này ngay cả thở cũng không có, cô rõ ràng chính là muốn mượn cớ này để làm hại ta.

Cái tên này sao lại sợ Lưu Vân Hi như vậy chứ? Chắc chắn là không phải chuyện dễ dàng gì. ta phải nghĩ cách mới được. Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, liền bước tới bên cạnh người phụ nữ đó, nói nhỏ bên tai cô ta.

Người phụ nữ đó nghe xong liền kinh ngạc nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ khẽ gật đầu.

Người phụ nữ đó bỗng nhiên đứng dậy, xông tới trước mặt Cao Nha Nội, quỳ xuống đất, khóc lóc:

- Cao Thanh Thiên, Thanh Thiên đại nhân, ngài là Bồ Tát sống chuyển thế. Ngài nhất định phải cứu lấy phu quân của ta, cầu xin ngài.

- Cao Thanh Thiên, người hãy cứu lấy phu quân.

- Đúng vậy, Cao Thanh Thiên, ngài không thể thấy chết mà không cứu được!

…….

Người dân bao quanh xem đó cũng lần lượt cầu xin Cao Nha Nội ra tay tương trợ.

Nguy rồi, nguy rồi, Cao Nha Nội vừa nghe thấy “Thanh Thiên đại nhân”, “Bồ Tát chuyển thế”, sắc mặt liền biến đổi, phát ra ánh sáng chiếu tới. Hai tay chắp vào eo, đắc ý vênh váo cười ha ha nói:

- Vậy còn phải nói, bổn Thanh Thiên rất thích làm cho người khác vui, trừ bạo giúp kẻ yếu, người nào không biết, người nào không hiểu sao lại có thể thấy chết không cứu chứ? La gia nương tử, bà yên tâm đi, chuyện này để bổn Nha Nội ta gánh, ha ha.

- Được!

Chẳng biết từ lúc nào, Lý Kỳ đã tới bên cạnh Cao Nha Nội, bỗ lên vai y, nói:

- Chuyện này các ngươi có thể yên tâm rồi. Cao Thanh Thiên nhất ngôn cửu đỉnh. y nói giúp thì nhất định sẽ giúp.

Một chưởng này đã khiến cho Cao Nha Nội tỉnh lại, mặt y bỗng nhiên xanh mét, vừa mở miệng ra, lại nghe thấy người phụ nữ đó và người dân xung quanh đồng thành khen ngợi. Ngay cả Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa cũng đều gọi “Cao Thanh Thiên”!

Âm thành đinh tai nhức óc.

Lý Kỳ nói nhỏ vào tai Cao Nha Nội:

- Nha Nội, lúc này ngươi không lên, e là cái tên Thanh Thiên cũng bị hủy trong chốc lát. Ta thấy Quái Thập Nương này định đánh cuộc là ngươi không dám, bôi nhọ thanh danh của ngươi. Ngươi không thể lùi bước được.

Cao Nha Nội vừa nghe xong, hai mắt bốc hỏa, nghiến chặt răng lại nói:

- Người … người phụ nữ này thật là lòng dạ rắn rết, ta sao có thể để ả như ý được?

Mẹ kiếp! Y không ngờ lại đọc sai thành ngữ này. Xem ra tức giận thực sự có thể đào khoét tiềm lực của người ta! Lý Kỳ tầm kinh hãi, ngoài miệng lại nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta lên đi.

- Hả? Nhưng, người phụ nữ đó nếu muốn hại ta, phải làm thế nào?

Cao Nha Nội nuốt nước miệng, chân không thể bước lên phía trước được.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối không thể có chuyện được.

Cao Nha Nội nghi ngờ nhìn Lý Kỳ.

Tổn thương! Quá tổn thương rồi! Lý Kỳ hận là không thể một đấm vào hai mắt y, nghiến răng lại nói:

- Ta có lẽ là muốn tốt cho ngươi. Nếu ngươi sợ, vậy thì thôi, ây da, chỉ là tiếc cho cái tên Cao Thanh Thiên sẽ qua đời.

Rối rắm! Trong lòng Cao Nha Nội rất rối rắm, nghiến chặt răng lại nói:

- Được! Giúp thì giúp! Tiểu Thiên.

- Có tiểu nhân.

- Nếu người phụ nữ này dám làm hại ta, thì cho cô ta ăn một cân trọc kê tán. Sau đó nhốt cùng với 10 con chó.

Cao Nha Nội lớn tiếng dặn dò, hình như là đang lấy lòng can đảm cho mình.

10 con? Lý Kỳ hít một hơi thật sâu, đó cũng quá là độc ác.

Lục Thiên gật đầu nói:

- Vâng, tiểu nhân nhớ rồi.

Lưu Vân Hi hầu như không sợ hãi chút nào, còn cười nhìn Cao Nha Nội.



Cao Nha Nội bị cô ta nhìn sợ tới dựng tóc gáy. Nhưng mũi tên đã đặt lên cung thì không thể không bắn đi được. Bị Lý Kỳ dụ dỗ bước vào, chân tê cứng thực không phải lỗi của y.

Lý Kỳ nhìn Lưu Vân Hi nói:

- Được rồi, người cũng đã đủ, có thể bắt đầu được chưa?

Lưu Vân Hi khẽ gật đầu. Ba người tới bên cạnh người thợ săn La đó, nói với mấy người phía trên:

- Các ngươi tránh ra một chút.

Những người đó lần lượt tránh ra để có đủ không gian.

Trước tiên Lưu Vân Hi nói với Lý Kỳ:

- Đỡ hắn ta dậy.

Lý Kỳ đồng ý. Trước tiên đặt tay lên mũi của người thợ săn La đó, thầm kinh ngạc, quả nhiên là không còn thở nữa. Lưu Vân Hi nhíu mày nói:

- Còn không mau lên.

Giờ thì ngươi hay rồi! Nếu không cứu sống được, ta sẽ phải hoàn trả gấp 10 lần. Lý Kỳ đỡ người thợ săn đó ngồi lên. Lưu Vân Hi nói với Cao Nha Nội:

- Cởi quần áo hắn ta ra.

Cao Nha Nội nói:

- Cái gì? Ngươi bảo ta cởi quần áo giúp hắn ta sao? Ngươi hỏi hắn xem dám không?

Nói xong lại nói thầm một câu:

- Giúp người phụ nữ đó cởi bỏ cũng chẳng có gì khác biệt lắm.

Lý Kỳ hơi trừng mắt nhìn y, nói:

- Cao Thanh Thiên.

- Được được được, ta cởi là được.

Cao Nha Nội liền xé ra, sau mấy lần mới cởi hết đồ trên người người thợ săn La đó, nói:

- Được rồi, ta phải về nhà học bài rồi, cáo từ trước.

- Gượm đã.

Lưu Vân Hi cười nói:

- Đưa hai tay ra.

Sắc mặt Cao Nha Nội liền căng thẳng, nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- Cứu người.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Cao Thanh Thiên, cứu người quan trọng hơn!

Cao Nha Nội sợ hãi, nhưng lại thấy nhiều người như vậy đang trông chờ vào y, chỉ còn biết đưa hai tay ra. Hai tay y vừa đưa ra, Lưu Vân Hi liền đưa tay ra nhanh như tia chớp, chụp lấy hai tay y chụm lại, không kịp để Cao Nha Nội phản ứng lại, cô lấy một chiếc sáo trúc từ dưới thắt lưng ra, đặt lên tay Cao Nha Nội.

- Cái gì đây? Ngứa quá … cứu mạng, nhiều nhện quá!

Cao Nha Nội phản ứng lại, trừng mắt lên nhìn, chỉ thấy trong hai tay là con nhện chân dài, xù lông. Chí ít cũng có 5, 6 chân. Theo bản năng đã muốn bỏ chạy, Lưu Vân Hi hầu như sớm đã có sự chuẩn bị, hai tay nắm chặt lấy cổ tay y, nói:

- Chớ để kinh động tới bọn chúng, cẩn thận không chúng cắn ngươi đấy.

Hai tròng đen Cao Nha Nội như lồi lên, miệng cứng lại, run giọng nói:

- Cô… cô muốn làm gì?

Lưu Vân Hi nói:

- Rất đơn giản, chính là để ngươi cầm giúp ta. Ồ, chân người đừng run nữa.

Cao Nha Nội dường như mình đã không còn biết gì nữa, vẫn ý thức được cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy hai chân mình run cầm cập khiến người ta phải hoa mắt. Những người dân đó thấy vậy, đều không nhịn được cười.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói:

- Ca ca, ca chờ có run gãy chân đấy.

Cao Nha Nội vừa định mắng, Lưu Vân Hi lại nói:

- Đừng cãi với họ.

Cao Nha Nội liền ngậm mồm lại, thở không ra hơi, mồ hôi từng giọt chảy xuống gò má.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi