BẮC TỐNG PHONG LƯU

Xấu hổ!

Lời nói này của Lý Kỳ, khiến Lý Sát Nhĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ, Tây Hạ bọn họ ở trên con đường tơ lụa thật ra cũng làm không ít những việc đê tiện như giết người cướp của, đương nhiên, đại bộ phận “Hoạt động” loại này đều là có ý nghĩa chính trị, thứ nhất chính là vì ngăn cản các nước phía tây lui tới Đại Tống, làm suy yếu lực ảnh hưởng của Đại Tống, thứ hai chính là vì khuếch trương phía tây của chính mình, có một thời gian ngắn, bọn họ có được hiệu quả rất tốt, khuếch trương được diện tích lãnh thổ tại phía tây ra lớn hơn, cũng thành công ngăn cách liên hệ giữa Đại Tống và các nước phía tây.

Nhưng loại sự tình này lòng dạ biết rõ là được rồi, nói ra chỉ khiến không khí càng thêm xấu hổ, nhưng Lý Kỳ nói chuyện từ trước đến nay vẫn không nể mặt, đặcbiệt lúc bàn việc buôn bán, chỉ cần có thể vì đó mà thu hoạch được đầy đủ ích lợi, lời nói dù có khó nghe, hắn cũng dám nói ra miệng.

- Kinh tế sử nói đùa.

Lý Sát Nhĩ miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nói:

- Ta thừa nhận ở bổn quốc đích xác có loại sự tình này phát sinh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi quốc gia đều sẽ phát sinh loại sự tình này, chẳng lẽ quý quốc không có một tên trộm hoặc là cường đạo nào sao?

Lý Kỳ ha ha nói:

- Đương nhiên là có, Vương gia nói cũng không sai, loại sự tình này đương nhiên không thể tránh né, nhưng ít nhất các ngươi cũng phải tận lực ngăn cản loại sự tình này phát sinh chứ, thương nhân chúng ta nếu là một năm chạy mười chuyến tới Tây Hạ các ngươi, kết quả chín lần bị người cướp sạch sẽ, còn có một lần bị sợ hãimà trở về, vậy cũng không thể trách là thiên ý đi. Tây Hạ các ngươi muốn phát triển kinh tế, như vậy vẫn phải bảo đảm sự an toàn cơ bản nhất của nhân sinh, nếu không, cho dù Đại Tống ta dù cố gắng thế nào, cũng đều là uổng công thôi.

Lý Sát Nhĩ khoát tay, rất là sảng khoái nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta dĩ nhiên sẽ có điều chỉnh đối với việc này. Nhưng ta vẫn là câu nói kia, loại sự tình này là không thể tránh khỏi, muốn cái gì cũng đổ lên đầu chúng ta, vậy không khỏi quá không công bình đối với chúng ta rồi.

Con mẹ nó, hóa ra ngươi không cướp, đó là bố thí đối với ta nha. Thật là vô sỉ đấy. Lý Kỳ thu hồi tươi cười, vung tay lên nói:

- Ta mặc kệ có công bình hay không, nhưng nếu điểm này các ngươi đều không thể cung cấp bảo đảm, ta đây hiện tại có thể rất khẳng định nói cho ngươi biết, đàm phán này dừng ở đây, phía dưới có thể tiến vào giải trí rồi.Giải trí? Triệu Hoàn cười thầm, tình huống thế này, còn giải trí thế nào a!

Ở trong mắt Lý Sát Nhĩ, Lý Kỳ vẫn luôn là một người rất dễ nói chuyện, nhưng hôm nay Lý Kỳ lại cho y một loại cảm giác hống hách. Dù nói thế nào, y dầu gì cũng là một Vương gia, tốt xấu gì cũng phải cho vài phần mặt mũi chứ. Tuy nhiên, so sánh với lợi nhuận thật lớn kia, điểm ấy yêu cầu không tính là cái gì. Trong lòng của y sớm đồng ý. Nhưng ngoài miệng lại nói:

- Vậy các ngươi đâu này?

Người này thật đúng là chết vì sĩ diện. Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

- Ta đương nhiên cũng sẽ cho các ngươi cam đoan đồng dạng.

Lý Sát Nhĩ lúc này mới gật đầu nói:

- Tốt lắm, ta đáp ứng yêu cầu này của ngươi.- Tốt lắm.

Lý Kỳ gật gật đầu cười nói:

- Vậy chúng ta có thể nói chuyện giá muối rồi.

Lý Sát Nhĩ cười nói:

- Giá muối thì ta nghĩ không cần phải bàn lại nữa đâu, mới ba quan một hộc, trên đời không còn có muối rẻ như thế này nữa rồi.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Mắc như vậy? Ta nhớ được thời kì Anh Tông Hoàng Đế, mới hai quan một hộc, ngươi không cần ức hiếp ta không biết buôn bán a!

Lý Sát Nhĩ nghe Lý Kỳ nói vậy, dù cho y có tu dưỡng tốt, cũng có một loại xúcđộng muốn chửi bậy, Anh Tông Hoàng Đế các ngươi chết sắp một trăm năm rồi. Mà tiền Đại Tống các ngươi vẫn luôn ở bị giảm giá trị, ngươi không nói đến gạo các ngươi đều tăng gần gấp ba, muối chúng ta mới tăng gấp rưỡi, ngươi còn nói đắt? Cả kinh nói:

- Kinh tế sử, vậy vẫn còn coi như đắt? Muối của các ngươi mặc dù là không tính thuế, cũng phải bán sáu quan nha, muối chúng ta còn chưa bằng một nửa của các ngươi.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Muối của các ngươi lại không chỉ bán cho tây bắc, chúng ta còn phải mang đi tiêu thụ ở rất nhiều địa phương, mỗi địa phương giá cả đều không giống nhau, mượn Giang Nam chúng ta hiện tại mà nói đi, nơi đó hiện giờ cái gì cũng rẻ, ngươi muốn là đem muối ba quan tới nơi đó, thế nào cũng bị người đánh chết đi, ngươi đây là ở lừa người nha.Lý Sát Nhĩ co rụt đầu lại, nói: 

- Có phải thật vậy hay không?

Triệu Hoàn nói:

- Vương gia nếu không tin, đại khái có thể đi tới Giang Nam chúng ta mà xem.

Lý Sát Nhĩ trong lòng bán tín bán nghi, hỏi:

- Vậy các ngươi nói xem cần bao nhiêu hàng?

- Một quan tiền.

Lý Kỳ dựng thẳng một ngón tay lên nói.Lý Sát Nhĩ lập tức rung đùi đắc ý nói:

- Hạ một quan? Nhiều như vậy? Không được, không được.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải, như vậy sao có thể chứ.

Cơn tức này của Lý Sát Nhĩ còn chưa hạ xuống, Lý Kỳ lại nhanh chóng nói tiếp:

- Ta nói là mỗi hộc giá một quan.

Si ngốc!

Ở đây tất cả mọi người si ngốc.

Nếu như nói mới vừa rồi Lý Sát Nhĩ chỉ có kích động muốn chửi tục, như vậyhiện tại y không chỉ là muốn chửi tục, hơn nữa là muốn đánh người, bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Ngươi đây quả thực là ăn cướp nha. Một quan tiền? Các ngươi bán cho ta nha!

May mắn đứng khá xa, nếu không chắc chắn sẽ bị y phun một mặt nước miếng. Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Vương gia đừng kích động, đừng kích động.

Lý Sát Nhĩ làm sao kiềm chế được lửa giận trong lòng, nói:

- Ngươi bảo ta có thể nào không kích động, ngươi đây cũng quá độc đi à nha.

Kỳ thật không cần nói đám người Lý Sát Nhĩ, liền ngay cả Triệu Hoàn và quan viên Tống triều bên này đều sợ ngây người nhìn Lý Kỳ, gặp qua trả giá rồi, còn chưabao giờ thấy chém quá ác như vậy đấy, thật sự là không để lại đường sống cho ai nha.

Lý Kỳ nói:

- Cũng không thể nói như vậy, các ngươi vì sao hy vọng bán muối cho Đại Tống ta, không phải là muốn từ chúng ta nơi này đổi tiền sao?

Lý Sát Nhĩ sửng sốt, thật cũng không có lên tiếng.

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy nếu đổi lại một năm trước, ba quan một hộc, ta đều sẽ cảm thấy muối này chẳng khác gì nhặt được.

Lý Sát Nhĩ hừ nói:

- Ngươi có biết thì tốt.Lý Kỳ lời nói xoay chuyển, nói:

- Nhưng hiện tại bất đồng, hiện tại Đại Tống ta khan hiếm tiền, giá trị tiền đã tăng vọt, ở Giang Nam một quan tiền cũng có thể mua hàng hóa bằng vài lần một năm trước, nói thật, một quan ta còn chê đắt đó.

Lý Sát Nhĩ tức giận nói:

- Đừng nói điều này có phải thật hay không, cho dù là thật sự, Tây Hạ chúng ta không phải như thế, nếu một quan tiền mà nói, dân chúng Tây Hạ chúng ta đây căn bản không có chút lãi nào, lại còn phải bù lỗ vào nữa, mua bán như vậy thì không thể làm được.

Lý Kỳ khép mắt liếc một cái, không kiên nhẫn khua tay nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, vậy các ngươi nói bao nhiêu tiền? Đừng nói với ta là ba quan, ta nghe đã muốn đi nhà xí.Lý Sát Nhĩ trầm ngâm nửa ngày, nói:

- Được. Vậy liền hai quan tám trăm văn.

- Ngươi còn không bằng nói ba quan đi.

Lý Kỳ hừ một tiếng, vô cùng phóng khoáng nói:

- Được được được, ta lui một bước, một quan năm trăm văn.

Lý Sát Nhĩ sao có thể đồng ý chứ, bắt chước giọng điệu này của Lý Kỳ. Nói:

- Vậy ngươi còn không bằng nói một quan đi.

Lý Kỳ bật người gật đầu nói:

- Vậy một quan đi.

Đám người Triệu Hoàn nghe xong, khóe miệng co giật thật mạnh, cố gắng nhịncười.

Lý Sát Nhĩ sửng sốt, bản thân mình cũng thiếu chút nữa bị chọc tức, mỉm cười, nói:

- Được rồi, hai quan sáu trăm văn, không thể thấp hơn nữa rồi.

Lý Kỳ nói:

- Một quan tám trăm văn, không thể nhiều hơn nữa.

Lý Sát Nhĩ nói:

- Cái giá này tuyệt đối không có khả năng.

Lý Kỳ nói:

- Trên đời vốn không có việc gì là không thể. Vương gia cũng không nghĩxem, không có Đại Tống ta, muối này của ngươi có thể bán đi bao nhiêu. Bán nhiều thì khắc kiếm được nhiều, mà dân số Đại Tống chúng ta cũng nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với các ngươi, cần số lượng cực kỳ khổng lồ, ngươi cũng không thể cầm giá bán lẻ của các ngươi, mà phải lấy giá bán sỉ a.

Giá bán lẻ? Lý Sát Nhĩ nói:

- Điều này ta biết. Cũng chính bởi vì vậy. Ta mới nguyện ý hạ bốn trăm văn.

Lý Kỳ nói:

- Mới bốn trăm văn? Ta đều tăng cho ngươi tám trăm văn.

Ngươi đó là tăng sao? Ngươi ngay từ đầu đã đưa ra giá một quan, giá đó là giá muối sao, đó là giá nước muối đi. Lý Sát Nhĩ đơn giản cũng không biện luận cùng Lý Kỳ nữa, y cũng sợ tranh giành đến cuối cùng, chính mình lại bị Lý Kỳ lừa đảomất,quay đầu đi, nói:

- Hai quan sáu trăm văn, liền lấy cái giá này thôi.

- Một quan tám trăm văn, nhiều một xu ta cũng không cần.

Lý Kỳ hừ nói.

Đàm phán dường như lại lâm vào cục diện bế tắc.

Triệu Hoàn liếc hai người một cái, bỗng nhiên nói:

- Nếu tạm thời đàm không ổn. Ta thấy không bằng trước tiên đặt giá muối này qua một bên đã, hay là chúng ta nói chuyện kinh doanh ngựa trước đi.

Muối bán giá bao nhiêu, y cũng không muốn nhận, trong lòng của y càng chú ý hơn nữa là chiến mã, đây chính là thứ Đại Tống thiếu nhất.Lý Kỳ phất tay, phong khinh vân đạm nói:

- Điện hạ, ngựa này đâu còn cần bàn nữa, chúng ta đây đưa tiền cho bọn họ dùng a! Hàng năm sẽ từ đó mà mang năm sáu vạn thất về là được rồi, căn bản không cần bàn.

Triệu Hoàn nghe vậy trực tiếp phun ra một miệng nước trà, thầm nghĩ, ngươi thật đúng là dám nói, kinh doanh ngựa này, Tây Hạ bọn họ cao nhất một năm cũng chỉ bán ba vạn thất cho chúng ta, hơn nữa bên trong còn cao thấp không đều, năm sáu vạn thất, ngươi cho là heo a!

Lý Sát Nhĩ cảm giác đều nhanh điên rồi, nói:

- Kinh tế sử, ngươi đang kể chuyện cười đi, năm sáu vạn thất, Tây Hạ ta rõ ràng làm bãi cỏ cho các ngươi là được rồi.- Ý kiến hay, cái này cũng có thể nha.

Lý Kỳ trong mắt sáng ngời, ha hả nói:

- Vương gia nếu như ngươi đi buôn bán, Lý Kỳ ta đây thật không dám lăn lộn ở thương giới nữa, như vậy đi, các ngươi trực tiếp đem bãi cỏ cho chúng ta thuê, vừa tiện lợi lại đơn giản, bớt việc hơn.

Lý Sát Nhĩ lạnh lùng nói:

- Mong rằng Kinh tế sử ngươi chớ coi ta là bé con ba tuổi, ngươi cho rằng điều này có thể được không?

- Khả thi a!

Lý Sát Nhĩ lười xé đông xé tây với Lý Kỳ, nói:- Điện hạ, Kinh tế sử, thực không dám dấu diếm, Tây Hạ ta gần đây chinh chiến liên tục, ngựa hao tổn khá lớn, đừng nói năm vạn thất, cho dù là một vạn thất, chúng ta cũng không ra lấy nổi, nhiều nhất hàng năm chỉ có thể bán cho các ngươi năm nghìn thất.

- Năm nghìn thất?

Lý Kỳ ha hả cười, nói:

- Vương gia, ngươi chớ có quên, chúng ta lại không hạn chế đối với muối của các ngươi đấy, mà các ngươi hàng năm liền bán năm nghìn thất cho chúng ta? Phát cho ăn mày cũng không có cái giá này đi, ta một chút cũng không cảm thấy được bất luận thành ý gì của các ngươi, Tây Hạ các ngươi hàng năm sinh sản bao nhiêu ngựa, chúng ta nắm chắc trong lòng, đừng có lấy cái này mà đến lừa bịp chúng ta, nếu muốn nói mua bán, vậy thì phải xuất ra một ít thành ý, hoặc là chúng ta vẫn là nóichuyện phong nguyệt đi, miễn cho làm hỏng giao tình của ngươi và ta. Mua bán ngựa nhưng cũng là việc kinh doanh chủ yếu nhất của Tây Hạ các ngươi, hơn nữa ngươi không chỉ là một khách hàng của Đại Tống ta, các ngươi hoàn toàn có thể đừng đặt số kim ngạch quốc gia cho chúng ta, như vậy, chúng ta mới sẽ cảm thấy thành ý của quý quốc.

Tiểu tử này thật sự là tham lam cực kỳ, nếu là Tây Hạ ta hàng năm bán cho năm vạn con ngựa các ngươi, không tới ba năm, các ngươi sẽ có kỵ quân hùng mạnh, đến lúc đó chúng ta sẽ càng thêm bị động. Lý Sát Nhĩ cau mày, sắc mặt có vẻ hết sức khó coi.

Nhưng mà, Lý Kỳ mạnh mẽ, cứng rắn khiến Triệu Hoàn đều cảm thấy có chút quá mức, chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, lại thấy không khí có vẻ cực kỳ nặng nề, vì thế đứng ra giảng hòa nói:- Tốt lắm, tốt lắm, việc này đàm phán cũng không phải một ngày hai ngày là có thể đàm xong đấy, hôm nay đàm không thành, ngày mai có thể tiếp đàm tiếp.

Lý Sát Nhĩ bị Lý Kỳ xông đến đầu váng mắt hoa, y cũng cần một ít thời gian để tiêu hóa, khẩn trương nói:

- Điện hạ nói có lý lắm, ta thấy cứ như vậy đi.

Lý Kỳ vẫn có vẻ có chút bất mãn, thất vọng nói:

- Nếu điện hạ đều nói như vậy, Lý Kỳ chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi