BẠCH BÍCH VI HÀ



Tống Kiêu nấu một bàn cơm nhà.

Đối với gia đình làm nông, cơ bản sẽ không tìm thấy được món mặn trên bàn ăn của họ, nhưng một đĩa thịt ba chỉ chưng trứng [1] đã đủ cho thấy Tống Kiêu nể trọng Bùi Tu Vân tới mức nào.
“Tiên sinh, ăn thịt đi.” Tống Kiêu múc một muỗng thịt chưng rồi bỏ vào bát của Bùi Tu Vân.

Sau đó, ông lại múc một muỗng súp trứng [2] bỏ vào bát cho Tống Tích.
Tống Tích quay mặt sang, thấy Bùi Tu Vân gắp một miếng thịt chưng đo đỏ cắt mỏng, nàng không khỏi nuốt nước miếng.
Đũa của Bùi Tu Vân lướt qua bát cơm của nàng, miếng thịt rơi xuống.

Tống Tích đang cầm bát, thấy canh trứng màu vàng nhạt trên những hạt cơm trắng tinh trong bát của mình giờ đây có thêm một miếng thịt ba chỉ hồng hào lóng lánh, nàng nhoẻn miệng cười toe toét.
“Tiên sinh, đừng nuông chiều con nít.” Tống Kiêu lại múc thêm một muỗng thịt chưng định đưa tới, Bùi Tu Vân liền vội che miệng bát, nhẹ lắc đầu, “Tính tình Tống Tích thuần lương, nuông chiều cũng không xấu đâu.”
Tống Tích vội vàng đặt đũa xuống, gật đầu không ngừng, “Đúng ạ! Tiên sinh nói rất đúng.” Nàng lấy cái muỗng trong tay Tống Kiêu rồi bỏ thịt muối vào trong chén của ông, sau đó lại hăng hái múc một muỗng lớn lúa hoang xào đậu nành [3].

Nàng nghiêng người sang, hơi dừng cái muỗng trên bát của mình một chút rồi đổ toàn bộ vào chén của Bùi Tu Vân.

Miệng chén nho nhỏ phủ kín màu xanh biếc của đậu, điểm thêm một ít lúa hoang.
“Lúa này cha con mới gặt hôm nay đấy, tiên sinh tới đúng lúc luôn.” Nàng lại nhanh múc cho mình một muỗng lớn rồi cầm đũa lên, ăn ngấu nghiến.
“Ăn từ từ!” Tống Kiêu cầm đũa gõ vào cánh tay nàng.
“Con học hỏi tiên sinh kia kìa.” Tống Kiêu không hài lòng nói.
Tống Tích quay mặt sang, chỉ thấy bàn tay của Bùi Tu Vân nâng chiếc chén sứ trơn bóng, ngón tay thon dài nắm hai chiếc đũa trúc, gắp hạt đậu nành xanh biếc bỏ vào miệng, thong thả nhai kỹ.
“Tống Tích không cần phải giống ta… Chẳng qua khẩu vị của ta không tốt lắm thôi.” Bùi Tu Vân lấy tay áo che miệng, ho khan mấy tiếng.
Lúc này Tống Kiêu mới để ý thấy cả người Bùi Tu Vân hơi ẩm, không thể không nghiêm mặt hỏi: “Tích Nhi, ban nãy con dẫn tiên sinh đi đâu? Tiên sinh mà bị phong hàn, con gánh nổi không hả?”
Ông đập đũa xuống bàn, vẻ mặt như muốn hỏi tội.
Bùi Tu Vân đặt chiếc bát trong tay xuống, “Không phải, là ta thấy cảnh trí trong mưa đẹp mắt nên dạo mấy vòng trong sân.”
Bấy giờ, Tống Kiêu mới hơi nguôi giận, ông nhìn Bùi Tu Vân, nói: “Con nhóc nhà bọn ta quen thói lỗ mãng, ta thì bận trông nom hai mẫu đất trong nhà.

U (mẹ) nó lại giúp việc ở trấn trên quanh năm, bình thường không có ai dạy dỗ nó.


Tiên sinh, người nhất định phải giúp bọn ta dạy dỗ nó nghiêm khắc một phen, tuyệt đối không được mềm lòng.”
“Nếu đã như vậy, ta nhất định sẽ nghiêm khắc bảo ban, tuyệt không mềm lòng.” Bùi Tu Vân đáp.
Tống Tích suýt chút nữa nghẹn luôn miếng cơm trong cổ họng.
“Ăn từ từ thôi.” Tay của Bùi Tu Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng, miếng cơm thiếu chút là mắc nghẹn rốt cuộc cũng thuận lợi trôi xuống bụng.
Tống Tích đang tính phản bác thì Tống Kiêu đã bưng bát đứng dậy, “Hai người tiếp tục ăn đi.

Tiên sinh đừng khách sáo nhé.” Dứt lời, ông xoay người đi về phía phòng bếp.
“Èo.” Thấy Tống Kiêu rời đi, Tống Tích ấm ức nói.
Bùi Tu Vân trực tiếp cầm chiến đĩa trên bàn lên rồi đổ cả đĩa thịt trưng chứng vào bát của Tống Tích.
“Ơ… Đều cho con hết thì người ăn gì ạ?”
“Con thèm tới mức sắp trợn rớt con mắt ra ngoài rồi, ta còn không cho con ăn được sao?” Bùi Tu Vân cười khẽ.
“Ai trợn mắt chứ…” Tống Tích ăn một miếng trứng chưng lớn vừa thơm vừa mịn, hai má của nàng tròn vo, lông mày hơi nhướn lên.
Bùi Tu Vân nâng đũa gắp một miếng đậu phụ từ trong đĩa đậu phụ hấp mận khô, miếng đậu phụ trắng nõn vuông vắn nhẹ nhàng lắc lư trên đầu đũa.
Lần này, Tống Tích thật sự muốn trợn rớt hai con mắt ra ngoài.
“Tiên sinh, người gắp đậu phụ không vỡ luôn ạ!” Tống Tích không dám tin.
Đậu phụ Giang Nam còn trơn mềm và xốp hơn cả súp trứng, từ trước tới giờ nàng đều phải dùng muỗng múc ăn.
“Ừm.” Chàng dùng đũa cắt vài đường trong đĩa, khối đậu phụ lần này còn lớn hơn lần trước, nhưng chàng vẫn có thể cầm chắc như cũ.

Tống Tích học theo chàng, cũng gắp một miếng đậu phụ từ trong đĩa.

Nhưng khi đũa của nàng vừa chạm tới miếng đậu phụ đã làm nó bể thè lè.
Tống Tích không cam lòng, lại gắp một miếng đậu phụ nhỏ non mềm bên trong đĩa đậu hấp mận khô.

Nàng dùng đũa nhọn đâm đâm miếng đậu phụ, mặt ngoài của nó còn hơi đàn hồi.
Bỗng, một bàn tay hơi lạnh bao lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Chàng thiếu niên đứng sau lưng Tống Tích, một bàn tay khác đặt lên vai nàng.
“Con nâng nó từ phía dưới.” Tay của Bùi Tu Vân ấn xuống, chiếc đũa xuyên qua phần đáy của miếng đậu phụ, nâng lên cả khối trơn mềm hoàn chỉnh
“Tay gắp phải giữ vững.” Chàng cầm tay Tống Tích, đưa miếng đậu phụ trơn mịn vào trong miệng nàng.
“Ăn ngon không?” Giọng nói của chàng vừa trong trẻo, vừa dịu dàng tựa tiếng suối, rót vào tai của Tống Tích.
“Dạ ngon.” Dường như, còn hơi ngọt nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi