BẠCH BÍCH VI HÀ



Bùi Tu Vân cong lưỡi đẩy hạt sen qua một bên, sau đó quấn lấy lưỡi nàng.
Đồng tử của Tống Tích trợn tròn, nhưng tức thì mềm ra.

Nàng luồn tay vào dưới lớp cổ áo của Bùi Tu Vân, khẽ sờ làn da nhẵn mịn, cảm giác ấy hệt như sờ một bình sứ lành lạnh đẫm nước mưa.
Càng hôn sâu, môi của hai người thôi nhấp lại nhả, đầu lưỡi linh động như hoà vào nhau.
Càng hôn sâu, cơ thể hai người càng thêm dán chặt.

Tống Tích ngồi quỳ trên chân Bùi Tu Vân, một tay mân mê sau gáy, vuốt từng đốt xương sống lưng của chàng; tay còn lại nàng đặt nơi cổ áo, đầu ngón tay nhẹ gảy hạt châu trước ngực chàng.
Bùi Tu Vân ưỡn người, cổ họng vô thức bật ra tiếng rên rỉ.


Lòng bàn tay chàng mơn trớn vòng eo của Tống Tích rồi nâng lên hết cỡ, sau đó, chàng vén gọn mái tóc đen dài của nàng ra sau tai.
Nhận ra sự do dự và đấu tranh của Bùi Tu Vân, Tống Tích chủ động mở cổ áo của chàng, lộ ra làn da trắng nõn.

Ngón tay của nàng men dọc mép cổ áo, đương định dời xuống phía dưới thì bị tay của Bùi Tu Vân nắm lại.
Chàng tựa trán mình lên trán Tống Tích, ánh mắt nóng như lửa, khẽ nói: “Tống Tích, ta không thể vì muội không biết mà không nói muội hay, đối với người thường, những việc tiếp theo… chỉ vợ chồng mới có thể làm.”
Động tác của Tống Tích khựng lại, nâng mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm của chàng, “Vậy bây giờ phải làm sao ạ?”
“Chúng ta thành thân đi,” Bùi Tu Vân nựng khuôn mặt mềm mịn, “Ta nghiêm túc đấy.”
Trái tim của Tống Tích nhảy lên.
Nàng hơi bối rối, vốn dĩ nàng không có ý định gả chồng, nhưng sau khi gặp được tiên sinh, ý định ấy liền sụp đổ.
Bùi Tu Vân từ tốn gỡ tay nàng ra, dịu dàng nói: “Ta từng nói với muội rằng ta không giống nam nhân khác.

Ta đã nhận định nàng, hôn nhân ắt không thể trói buộc ta.

Bây giờ ta đối xử với nàng thế nào, sau khi thành thân cũng sẽ như vậy.

Mặc dù… bây giờ chúng ta làm chuyện đó, ta cũng không dỡ lỡ muội.


Nhưng thế gian trần tục, lời đồn quái ác khó tránh sẽ làm người khác bị thương.

Mà ta lại không mong muội bị tổn thương vì chuyện đó.”
Tống Tích siết chặt vạt áo của Bùi Tu Vân, cuộn người trong lòng chàng, ngửi lấy hương cam dịu nhẹ, nàng khẽ nói: “Con… không có ý định gả chồng.

Sau khi gả chồng, con phải giặt đồ, nấu cơm cho người đúng không ạ?”
Bùi Tu Vân lắc đầu, “Vợ của ta không phải làm những việc ấy.”
Đôi mắt của Tống Tích sáng ngời, “Thế sau khi gả chồng, con phải làm gì ạ?”
“Muội muốn làm cái gì cứ làm cái đó, ngoại trừ ru rú ở nhà, làm một nữ nhân chỉ biết giặt giũ nấu cơm là được.”
“Tại sao?”
Bùi Tu Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, từ tốn nói: “Thành thân là hai người ở bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải một người phải từ bỏ cuộc sống của mình để vun vén cho người khác.

Sau khi thành thân, muội vẫn có thể làm những gì mình muốn.

Những việc trước kia muội muốn mà chưa làm được, ta cũng giúp nàng.

Khi ấy, muội sẽ vươn được cao hơn, đi được xa hơn.”
Tống Tích khẽ cong môi, áp sát vào mặt chàng, thủ thỉ: “Thật ra con có một nguyện vọng.”

“Ừm?” Bùi Tu Vân cụp mắt, ánh trăng phủ xuống bờ mi, kết thành bóng dài trên khuôn mặt như ngọc.
“Con muốn gả chồng ở Mãn Thành Quế Vũ [1].”
“Được.” Chàng trả lời không chút do dự.
“Con còn muốn có một mùa hè vui vẻ nhất trên đời.”
“Được.” Ngón tay của Bùi Tu Vân đan lấy ngón tay của nàng, nắm chặt.
“Còn nữa… con rất sợ gả rồi lại… Hay là chúng ta thử trước những việc sau khi kết hôn mới có thể làm nhé?”
“Được.”
Thấy chàng liên tục nói ‘được’, Tống Tích cảm thấy lòng này ấm áp.

Nàng suy nghĩ một hồi, sau đó day nhẹ vành tai của chàng, nói: “Vậy thì… động phòng hoa chúc… cũng có thể thử trước.

Nếu không thử thì sao con biết được tiên sinh được hay không được nhỉ?”
Bùi Tu Vân kinh ngạc, vươn tay cù bụng của Tống Tích, lạnh giọng hỏi: “Muội lại đọc ba cái thoại bản vớ vẩn đúng không?”
“Ha ha ha ha… Tiên sinh, con sai rồi…” Tống Tích bị cù, trở tay không kịp, liên tục cười xin tha.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi