BẠCH BÍCH VI HÀ



Tống Tích ghì tay lên bả vai gầy của chàng, hé môi cắn nó, đầu lưỡi lập tức ngửi thấy mùi máu tươi.
Bàn tay của Bùi Tu Vân nâng sau ót của nàng, ngón tay chầm chậm vuốt ve.
“Không sao đâu…” Chàng khẽ khàng an ủi.
“Đau quá…” Tống Tích cắn chàng, giọng nói mơ hồ không rõ.
Răng của nàng sắc nhọn, từng giọt máu nhỏ xíu rỉ ra từ làn da trắng tuyết của Bùi Tu Vân.

Chàng không khỏi nhíu mày.
“Ta sẽ không cử động…” Chàng nói bằng hơi thở hỗn loạn vì kìm nén dục vọng trong lòng.

Đom đóm tụ thành tốp năm tốp ba, nối đuôi nhau bay giữa bầu trời.

Ánh sáng màu xanh như những hạt đậu nhỏ, kết thành một luồng sáng gieo rắc màn đêm.
Gió ấm áp thổi, đom đóm vờn quanh như một dải lụa lục bích mượt mà, phiêu đãng trong gió.
Trước ánh sáng mê hồn, Tống Tích cụp mắt, dần dần thả lỏng miệng ra.
“Còn đau không?” Bùi Tu Vân đau lòng vuốt ve lông mày của nàng.
Tống Tích hé môi, ngậm lấy một đốt ngón tay của chàng, nhẹ nhàng như không mà liếm láp.
Bùi Tu Vân cảm thấy ngón tay của mình hơi ngứa, khiến cơ thể của chàng không khỏi giật run.

Người huynh đệ lùi ra một chút, da thịt tức thì cọ xát cùng vách thịt non mềm của nàng, khiến vô số đoá hoa dục vọng nở rộ.
“Ah…” Tống Tích mở to đôi mắt, ngẩng mắt, kề sát vào mặt của chàng.
Bùi Tu Vân cúi đầu, phủ môi mình lên đôi môi đỏ thắm mà ấm áp của nàng.

Tay chàng lướt dọc trên cơ thể Tống Tích, dừng lại bên eo, chàng đẩy thân mình về phía trước một chút, rốt cuộc người huynh đệ thô dài đã tiến vào.
Tống Tích bật ra tiếng thở dốc khe khẽ, mặc dù vẫn thấy đau đớn như ban đầu, nhưng bây giờ lại có thêm một chút tê dại so với vừa rồi.

Bùi Tu Vân hé môi nuốt trọn hơi thở hỗn loạn của nàng, cánh môi ấm ướt.
Tống Tích ôm lấy cần cổ trắng như sứ của chàng như ôm trăng trong lòng, tâm trạng an yên.

“Tiên sinh, hình như con thấy được trăng thanh gió mát.” Môi của nàng vẫn dán chặt môi chàng như vậy, chậm rãi nói.
Đồng tử của Bùi Tu Vân trong vắt, phản chiếu sắc đỏ trên gò má của nàng.
“Còn ta thì thấy liễu xanh đào đỏ, mưa hạnh mây lê.” Eo của chàng bắt đầu kích thích, từ sự chậm rãi mưu tính trở thành cực kỳ gấp rút.

Vòng eo trắng nõn đong đưa mãnh liệt không kém sóng triều, hai túi dưới thân va vào mép thịt mềm mại, tấu thành một khúc nhạc dồn dập.
Lối nhỏ tràn ra dòng suối trong vắt, tựa như mưa xuân làm ẩm vạn vật, dính vào thân dưới của Bùi Tu Vân.

Mặc dù chàng hơn nàng 4 tuổi nhưng lớp lông tơ bên dưới của chàng lại mềm mại và thưa thớt hơn Tống Tích, mang theo sương mà dịu dàng cọ xát tường thịt non mềm của nàng.
Làn nước chậm rãi chảy ra hai túi hồng nhạt như lê của Bùi Tu Vân, rồi men dọc chân chàng.
Đoạn công cứng ngắc và to lớn nằm gọn trong cửa mình mềm mại của Tống Tích.

Đôi chân nhỏ nhắn quấn quanh vòng eo của người thiếu niên, hai đùi giật giật, nước chảy ròng ròng.
Thì ra mấy quyển hoạ bổn ấy không hề lừa nàng, thân thể ngây ngất như vút lên đỉnh mây vậy.
Nương theo từng đợt cử động của Bùi Tu Vân, Tống Tích hé môi, bật ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều như oanh như yến.
Từng tiếng từng tiếng cào thẳng vào trái tim của Bùi Tu Vân.
Đáng lẽ chàng đã sống trong thanh cao như một tu giả [1], nhưng lại bị nàng kéo xuống bụi trần.

Sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ bấy lâu, Bùi Tu Vân khẽ gọi nhũ danh của nàng, “Tích Nhi… Tích Nhi…”

Hơi thở của chàng nóng lan cả vành tai của Tống Tích.
Thân thể bị thúc sâu về phía trước, ngón chân của Tống Tích lập tức quắp lại, dưới thân trào ra một luồng dịch nóng, tưới ướt người huynh đệ của chàng.
Nụ hôn của Bùi Tu Vân mỏng như mưa sa, đáp xuống môi của nàng.

Mưa rền gió dữ, chàng vừa hôn vừa cử động thật nhanh.
Áo váy xộc xệch, dưới sự va chạm mãnh liệt ấy, phần ngực trắng tuyết của Tống Tích lộ ra, nơi đó hãy còn vài đoá anh đào đỏ rực.
Đồng tử của Bùi Tu Vân co lại, ngón tay nắm lại phần gốc, bất chợt rút ra.

Cơ thể gầy gò của chàng hơi run lên, lỗ sáo bắn ra một luồng trắng đục, rơi xuống áo ngoài bên dưới hai người, kết thành một vùng xanh lá màu thẫm.
“Tích Nhi…” Bùi Tu Vân nằm nghiêng, từ sau lưng đặng ôm lấy nàng.

Chằng đặt cằm trên mái tóc đen mềm mượt của Tống Tích, đôi chân không tì vết quấn lấy đôi chân mảnh khảnh của nàng.
“Ta, Bùi Tu Vân, sau này chính là người của muội, cam tâm vì muội làm trâu làm ngựa.” Giọng nói của chàng như tiếng suốt va vào khe đá, lưu luyến khôn nguôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi