BẠCH BÍCH VI HÀ



Trăng treo đêm dài, khúc hát đèn tàn.
Tống Tích đè ngực, rốt cuộc nội tâm kinh hoàng cũng bình tĩnh lại.
“Tiên sinh, hình như con… bị cát bay vào mắt.” Nàng dừng chân, giơ tay dụi mắt.
Bùi Tu Vân xoay người, đôi mắt sâu xa, hàng mày hơi nhíu lại.

Chàng giơ một ngón tay, ngoắc nhẹ.

Tống Tích đi đến, ngón tay ngọc của chàng chạm lên khoé mắt của Tống Tích.


Chàng cúi đầu, thổi ra hơi ấm.
Tống Thiến rầu rĩ nói: “Trong mắt có cát mà lại như không có ấy ạ.

Có điều hễ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mắt con liền cảm thấy đau.”
Bùi Tu Vân hạ tay xuống, nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của nàng, bước nhanh.
“A! Tiên sinh, người từ từ thôi!” Tống Tích lảo đạo đi theo chàng.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng nước trong, vài người bán hàng rong trên phố đang dọn quầy.
Bùi Tu Vân dừng trước một hàng kẹo, lấy ba đồng tiền ra và đưa cho ông chủ, “Xin hãy bán một thanh kẹo hình con bướm cho vợ cháu.”
“Không làm, ta dọn quán rồi rồi.” Ông chủ hàng kẹo xua tay.
Bùi Tu Vân lại lấy thêm hai đồng tiền, “Làm ơn ạ, vợ cháu không vui, cháu muốn dỗ nàng ấy.”
“Thôi được rồi!” Ông chủ nhận đồng tiền, trả lại hai đồng cho Tống Tích, “Không cần nhiều vậy đâu.

Vì tiểu cô nương nên ta sẽ làm thanh kẹo cuối của ngày vậy!”
Ông múc một muỗng nước đường và rưới lên chất kẹo trắng.

Nước đường màu vàng tạo nên hình cánh bướm, cuối cùng vẽ thêm hai sợi râu dài uyển chuyển.
Xong xuôi, ông xiên que gỗ vào thân bướm rồi chờ một lát, sau đó dùng thìa xúc con bướm nhỏ lên, đưa cho Tống Tích, “Không phượng hoàng nào có hai màu cánh [1], tâm linh hữu tê.

Lời này tặng cho hai vị.”
Tống Tích nhận thanh kẹo đường, lăn tăn trong lòng lập tức tan biến.

“Mắt còn đau không?” Bùi Tu Vân khoanh tay, dịu dàng hỏi.
Nàng chớp mắt, nhoẻn miệng đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.

Hoá ra kẹo tạo hình có thể chữa đau mắt!”
“Đi theo ta.” Bùi Tu Vân xoay người.
Tống Tích nhấc chân đi theo, vừa cầm thanh kẹo vừa cắn một miếng.

Tuy hơi ngọt và béo ngậy nhưng ăn khá vừa miệng.
Bùi Tu Vân dẫn nàng về quán trọ, trong tay cầm theo chiếc thắt lưng thêu của Tô Châu.

Dải lụa mềm nhẵn như nước lướt qua ngón tay thon dài, những bông hồng được thêu một cách tinh xảo như đang châm vào ngón tay của chàng.
“Đây là vị thuốc cuối cùng để chữa tật đau mắt của muội.” Bùi Tu Vân vòng ra sau nàng, lấy đi thanh kẹo mới ăn được một nửa của Tống Tích rồi buộc dải lụa che kín mắt nàng.
Tống Tích chọt chọt ngón tay lên mặt lụa lành lạnh, ngơ ngác hỏi: “Thuốc ạ?”
Chàng hơi khom người, ấn nàng lên cửa sổ, ngón tay vén làn váy lên và cởi quần lót trắng thuần của nàng xuống.
“Tiên sinh, người…” Đôi chân khép chặt của Tống Tích bị đôi tay hơi lạnh của chàng tách ra, đầu ngón tay khẽ cào khe hở.
Người phía sau hơi thả nàng, nhưng chỉ một lát, trong tay nàng lại có thêm một thứ cứng nóng quan trọng.
Tống Tích bóp một cái, bấy giờ mới nhận ra đó là thịt văn của tiên sinh, nhất thời tay nàng như chạm phỏng.
“Tích Nhi, họ nói thịt căn hồng nhạt to bằng cổ tay là thứ hiếm có trên đời,” Chàng từ tốn nói, ngữ điệu thản nhiên nhưng lại khiến người ta nghe ra một chút tự hào.
“Nhìn xem, ta còn có độ cong nữa,” Bùi Tu Vân nắm tay nàng, dẫn dắt từ quy đầu xuống tận dưới góco, quả thực là một vòng cung dài.
“Bây giờ, nó đang muốn vào trong muội.” Chàng dán bụng lên cái mông trắng ngọc đang vểnh cao của Tống Tích, quy đầu hồng phấn cọ cọ hoa tâm.


Làn suối ấm áp trào ra, thấm ướt và trượt dọc theo thân gây to lớn.
Đầu ngón tay của Bùi Tu Vân nắm chắc thịt mông nhẵn nhụi, xâm nhậm vào hoa tâm ướt át.
Chàng nâng hàm dưới của Tống Tích lên, khẽ hôn cánh môi anh đào.

Vì bị bịt mắt nên không thấy được khuôn mặt của chàng, Tống Tích chỉ cảm nhận được hơi thở ngày càng nóng rực.
Chàng đâm sâu vô cùng, đẩy nàng ra phía trước mà va chạm với cửa sổ, không nén được tiếng vang.
Cánh tay dài lướt qua bả vai của Tống Tích, mở cửa sổ ra, sau đó cởi bịt mắt cho nàng.
Gió ấm lan khắp khuôn mặt, những ngọn đèn lồng trải khắp con phố như dòng sông ngàn sao.

Thân đèn lơ lửng trên mây, ruy băng phấp phới rũ xuống như thác.

Trăng tỏ mênh mông, ánh đèn vẽ tiếp chân trời, kết thành vầng sáng dịu dàng trước mắt Tống Tích.
“Tích Nhi, đây là phố hoa đăng [3] ta thắp vì muội.” Vừa dứt lời, Bùi Tu Vân vào lút cán, kích thích điểm nhạy cảm nhất trong nàng.
Tống Tích không nhịn được, bật ra tiếng thở dốc, nước như suối tuôn, chảy hết đôi túi hồng thẫm của chàng rồi tí tách rơi xuống đất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi