BẠCH BÍCH VI HÀ



Tống Tích tựa nửa người bên cửa sổ, nàng vận áo cưới đỏ tươi, vạt áo lê trên mặt đất.

Thắt lưng màu son tôn lên đường cong mảnh mai của vòng eo lá liễu.

Vài sợi tua rua buông xuống, dưới ánh nắng ấm áp đầu thu, trông sao bồng bềnh lất phất.
Gió thổi nhẹ khiến nửa chiếc khăn trùm đầu bay lên, lộ ra một góc khuôn mặt.

Tuy chiếc khăn vẫn che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn đủ cho ánh mắt của nàng xuyên qua đám đông, nhìn thấy chàng trai cưỡi ngựa đi đến.

Hệt như khung cảnh sáng sớm đầu thu của sáu năm trước.
Chàng mặc áo cưới màu đỏ, nổi bật bức người.

Cây trậm bạch ngọc hoạ tiết hoa mai búi cao mái tóc, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời, ý cười đong đầy khoé môi.
Ngón tay như ngọc ghìm lại dây cương, hai chân thít chặt bụng ngựa làm nó thôi phi nước đại.

Võ ngựa cứng cáp giương lên, ngẩng đầu hí vang, bờm lông trắng tuyết mềm mại rơi xuống, ánh sáng trong vắt.
Chàng tới rồi! – Tiên sinh ngẩng đầu, từ sau khe hở của chiếc khăn trùm đỏ thắm, ánh mắt nàng khoá chặt bóng hình của Bùi Tu Vân.
Người trong sân cũng đi ra ngoài, vây quanh chàng.
“Tân lang à, tân nương không thể tuỳ tiện bị đón đi như thế đâu.” Một người đàn bà trang điểm đậm, che nửa khuôn mặt bằng khăn mùi xoa.

Thị nâng bàn tay ngọc ngà lên, hai ngón tay ngoắc ngoắc.
Bùi Tu Vân liếc thị một cái, khẽ cười đáp: “Người mà ta muốn đón không có chuyện không đón được.”
Chàng bay từ trên lưng ngựa, áo đỏ tung bay như Lăng Ba Vi Bộ.

Trước sự kinh hô của mọi người, chàng đáp xuống bên cửa sổ.

“Tích Nhi, ta đến rồi.” Chàng nâng cằm Tống Tích lên, dưới lớp khăn trùm đầu đung đưa, đôi môi đỏ thắm thoắt ẩn thoắt hiện.
Bùi Tu Vân vén khăn trùm đầu, cúi người hôn nhẹ lên môi nàng.
“Còn lại thì buổi tối vi sư sẽ đòi sau.” Chàng buông tay ra, nghiêng người đi vào cổng chính.
Tống Tích sững người, khẽ vuốt vết ướt át trên cánh môi.

Nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, ở trước mặt mọi người, Bùi Tu Vân bế ngang nàng lên.

Tống Tích cuống quít cúi đầu, túm khăn che đi khuôn mặt xấu hổ của mình.
“Vi sư đưa muội về nhà.” Chàng dịu dàng bảo.

Dường như hôm nay chàng đến không phải để lấy nàng, mà là dẫn cô nương lạc lối ngoài đường như nàng về nhà.
Vòng eo trong tay vừa mềm vừa nhỏ, Bùi Tu Vân gần như có thể bao trọn chỉ bằng nắm tay.

Cổ nàng trắng như tuyết được che chắn bởi lớp vải đỏ rực.

Ánh mắt của chàng vẫn luôn tinh tường, chọn áo cưới hay trang sức đều phải khiến nàng xinh đẹp động lòng mới được.
Bùi Tu Vân bế nàng ra khỏi sân, có người xì xào: “Thế này không hợp quy tắc…”

Bước chân của chàng dừng lại, cao giọng nói: “Hôm nay là lễ cưới của ta, ta chính là quy tắc.” Giọng chàng lạnh lẽo, mang theo sự uy nghiêm khiến người khác không thể xen vào.
Mặc dù rời thành Trường An đã nhiều năm nhưng cảm giác uy nghi nơi chàng vẫn có thể áp chế không ít người như xưa.
Bùi Tu Vân ôm eo Tống Tích, đỡ nàng ngồi trên lưng ngựa.

Sau đó, chàng cũng quay người trèo lên ngựa, một tay nắm chặt dây cương, tay còn lại ôm chặt eo nàng.
Bấy giờ, đội ngũ đón dâu cùng tiếng chiêng trống vang trời mới đến Tống gia, Bùi Tu Vân đi ngang qua đoàn người, gật đầu với họ.
Mấy người đàn ông cường trắng mặc y phục đỏ chặn đám bà cô đang muốn đuổi theo Bùi Tu Vân, nhét tiền mừng vào tay các thị, “Tỷ tỷ đừng vội, ai cũng có tiền mừng cả.”
Âm thanh huyên náo xa dần, giọng nói dịu dàng của Bùi Tu Vân từ trên đỉnh đầu vang lên, “Lễ cưới hôm nay, ta không muốn cưỡi ngựa một mình, cũng không muốn muội ngồi một mình trên kiệu hoa.”
Thì ra náo loạn như thế chỉ vì lý do ấu trĩ này, Tống Tích cười khẽ.
“Muội luôn nói khi hoa quế nở sẽ gả cho vi sư.

Tuy vi sư tặng muội một lễ cưới, nhưng vi sư vẫn còn thiếu muội hoa quế đầy trời.” Giọng nói của chàng như rượu ấm trong đêm đông gió tuyết, ấm áp lòng ai.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi