BÁCH KHOA THĂNG CẤP - TẠP BỈ KHÂU

Chưa đến 1 giờ rưỡi, Vinh Tắc đã thoát ra khỏi game rời khách sạn, còn Hoàng Dư Dương lại tiếp tục chơi một ván xếp hạng solo.

Các đồng đội khác đã đi ngủ, trong phòng huấn luyện chỉ còn lại cậu và Thẩm Chính Sơ.

Có lẽ do đêm khuya, thời gian xếp trận của Hoàng Dư Dương có hơi lâu. Cậu luyện súng vài phút, cảm thấy mắt hơi đau, liền tháo tai nghe xuống, ngả ghế ra phía sau, nằm ngửa nhìn lên trần nhà màu xám, thả lỏng cơ thể để nghỉ ngơi.

Đang lúc mơ màng, Hoàng Dư Dương nghe thấy Thẩm Chính Sơ gọi mình.

"Anh Dương." Thẩm Chính Sơ cũng tháo tai nghe, cách một cái bàn nhìn cậu.

Hoàng Dư Dương có chút lười biếng, không ngồi dậy mà nghiêng đầu hỏi Thẩm Chính Sơ: "Có chuyện gì vậy?"

"Chiều nay chơi không tốt," Thẩm Chính Sơ nói, "Cảm thấy hơi tự trách."

Hoàng Dư Dương không thích an ủi đồng đội trong chuyện này, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Chính Sơ mà không nói gì.

Thẩm Chính Sơ do dự một lúc, rồi lại hỏi: "Anh Dương, anh có cảm thấy tôi và Vinh Tắc kém xa nhau không?"

Hoàng Dư Dương hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi trả lời Thẩm Chính Sơ: "Không có gì để so sánh."

Thẩm Chính Sơ trông có vẻ hơi buồn bã: "Haizz, áp lực quá lớn."

"Tôi đã tắt điện thoại rồi," cậu ta nói tiếp, "Không dám xem tin nhắn gì cả. Nếu ngày mai thi đấu không tốt thì sao?"

"... Đừng nghĩ quá nhiều," Hoàng Dư Dương nói với cậu ta, "Cứ chơi tốt là được, cố gắng đừng chết."

Thẩm Chính Sơ "Ừm" một tiếng, giống như còn định nói gì đó thì điện thoại của Hoàng Dư Dương rung lên.

Vinh Tắc nói là đã đến nơi, Hoàng Dư Dương liền hủy bỏ xếp hạng, đi xuống tầng.

Vinh Tắc đậu xe trong gara ngầm của căn cứ, Hoàng Dư Dương lên xe.

Xe tắt máy, Vinh Tắc ngồi ở ghế lái, im lặng mà nhìn Hoàng Dư Dương. Hình như anh vừa mới tắm xong, cơ thể toát ra mùi thơm sạch sẽ, mặc chiếc áo thun đen giống như mọi khi, nhìn qua chỉ lớn hơn Hoàng Dư Dương một chút, nhưng trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Hoàng Dư Dương dựa người qua, trong ánh sáng mờ ảo quan sát khuôn mặt của Vinh Tắc, hỏi anh: "Anh ngủ muộn thế này không sao à? Ngày mai mấy giờ dậy?"

"8 giờ," Vinh Tắc thấp giọng nói.

Hoàng Dư Dương cảm thán: "Sớm như vậy."

"Vậy anh nên đi ngủ đi." Hoàng Dư Dương nói tiếp.

Vinh Tắc nghe vậy, hơi nhíu mày một chút, rồi nói: "Còn chưa muốn đi ngủ."

Có chút không thể hiểu được, Hoàng Dư Dương cảm thấy mặt mình nóng lên, không kìm được mà tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Vinh Tắc.

Vinh Tắc nhìn vào mắt Hoàng Dư Dương, nghiêng mặt sang một bên, hôn lên khóe môi của Hoàng Dư Dương.

Đôi môi của anh có hơi lạnh, khẽ tách lấy môi của Hoàng Dư Dương, sống mũi chạm vào mặt cậu. Hoàng Dư Dương cảm thấy đầu mình óc quay cuồng, cùng anh hôn một lúc, cảm thấy toàn thân nóng ran, nghe thấy Vinh Tắc nhả ra môi cậu, nói: "Hoàng Dư Dương."

"Ngày mai anh sẽ đi xem trận đấu của em," anh nói.

Hoàng Dư Dương hơi tách ra một chút, nhìn anh trong trạng thái hoang mang, hỏi: "Anh có thể đến được không?"

"Chắc là được." Vinh Tắc cúi đầu, dùng ngón cái ấn nhẹ vào môi dưới của Hoàng Dư Dương, lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Hoàng Dư Dương bỗng nhận ra Vinh Tắc hình như đã chỉnh lại tóc, tóc ngắn hơn một chút, kiểu tóc cũng thay đổi, cậu liền đưa tay lên vuốt nhẹ lên đỉnh đầu Vinh Tắc.

"Chị Vinh Hinh bảo stylist giúp anh cắt, nói tóc cũ nhìn quá xuề xòa." Vinh Tắc nhận ra động tác của Hoàng Dư Dương, liền giải thích.

Căn cứ vì để chăm sóc cho các tuyển thủ, thường xuyên mời thợ cắt tóc đến tận nơi. Tuy nhiên, tóc được cắt bởi thợ cắt tóc đến tận nơi thường khá đơn giản, những người như Ấn Lạc cùng Phàn Vũ Trạch chú trọng đến hình ảnh của bản thân thì sẽ ra ngoài cắt tóc, còn Hạ An Phúc, Hoàng Dư Dương và Vinh Tắc thì cắt tóc tại căn cứ.

Hoàng Dư Dương "Ừm" một tiếng, nói: "Trông đẹp lắm."

Vinh Tắc lại hơi nghiêng người tới gần, ôm lấy cậu.

Vinh Tắc quả thật đã sống một cuộc đời hoàn toàn khác so với trước kia, Hoàng Dư Dương hôm nay đã nghĩ như vậy vài lần.

Giống như trở thành một người bị giam cầm trong các báo cáo công ty cùng bộ đồ vest, sống một cuộc sống không mấy vui vẻ, Hoàng Dư Dương cũng bị cuốn theo cảm giác mơ hồ, không biết phải làm gì, mọi thứ dường như trở nên rối loạn.

Việc Thẩm Chính Sơ đem bản thân so với Vinh Tắc thực sự là không công bằng. Hoàng Dư Dương ôm lấy lưng Vinh Tắc, ở trong bóng tối suy nghĩ.

Thẩm Chính Sơ chịu áp lực thay đổi liên tục, đột ngột được ra sân, đối diện với ánh mắt của hàng nghìn người, dưới sức ép nặng nề, nhưng cậu ta mới chỉ 17 tuổi, thay thế vị trí của FA_ZRONG, cậu ta thật may mắn, ít nhất còn có trận đấu để chơi.

Mà Vinh Tắc đã thi đấu liên tục trong IPFL suốt 3 năm rưỡi, từ lúc mở mắt đến khi nhắm mắt không ngừng luyện tập. Anh là tuyển thủ hỗ trợ xuất sắc nhất của Liên minh, không ai có thể so sánh với anh. Thành tích thi đấu của anh luôn hoàn hảo, không có chút sơ hở nào, nhưng mỗi lần đến gần chiếc cúp quán quân lại luôn thiếu một chút, cuối cùng, vào khoảnh khắc gần với chức quán quân nhất, anh lại bị buộc phải đến nơi mà bản thân không hề mong muốn.

Ở trong phòng khách sạn, anh đã lắp một chiếc máy tính để có thể chơi đôi với Hoàng Dư Dương sau những giờ làm việc, dù chỉ là một tiếng.

"Vinh Tắc." Hoàng Dư Dương gọi anh.

Vinh Tắc không đáp lại, qua vài giây, Hoàng Dư Dương nhận ra Vinh Tắc đã ngủ rồi. Đầu Vinh Tắc dựa lên vai Hoàng Dư Dương, cậu sợ làm anh tỉnh giấc nên giữ nguyên tư thế. Qua một lúc lâu, vai của cậu bắt đầu tê cứng, cậu khẽ động đậy một chút, Vinh Tắc lại tỉnh dậy.

Anh nâng mặt lên, mở to mắt, hôn nhẹ vào khóe miệng Hoàng Dư Dương, dừng lại một chút, rồi hỏi Hoàng Dư Dương: "Có phải anh vừa ngủ rồi không."

"Ừm," Hoàng Dư Dương trả lời, "Chưa lâu đâu."

"Cảm giác anh thiếu ngủ lắm," Hoàng Dư Dương lại nói, "Dạo này anh ngủ không nhiều à."

Vinh Tắc chỉ nói "Cũng được."

Lúc này, bọn họ nhìn thấy Thẩm Chính Sơ từ cửa bước ra ngoài, mang balo ngáp dài đi về phía ký túc xá. Cửa kính xe của Vinh Tắc không thể nhìn vào bên trong, cậu ta cũng không nhìn về phía xe bên này.

"Cậu ta rất nỗ lực." Vinh Tắc nói.

"Anh có xem trận huấn luyện tối nay không?" Hoàng Dư Dương hỏi Vinh Tắc, "Trận với ES ấy."

"Xem rồi." Anh trả lời, nhưng không bình luận gì, im lặng nhìn theo hướng Thẩm Chính Sơ đã đi xa.

"Này," Hoàng Dư Dương nắm lấy tay Vinh Tắc, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn, nói với anh, "Ngày mai nhất định phải đến xem FA đánh bại DAG."

Vinh Tắc nhìn về phía cậu, trong mắt giống như có chút ý cười, cũng giống như không có, nói với Hoàng Dư Dương: "Được."

Trong xe im lặng trong chốc lát, Vinh Tắc đột nhiên lên tiếng: "Hình như đây là lần đầu tiên anh vắng mặt."

"Có chút không quen." Anh nói thêm.

Vinh Tắc nhìn có vẻ hơi mơ hồ, Hoàng Dư Dương ngẩn ra, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, nhìn vào mắt Vinh Tắc, huyệt thái dương đau nhức, đầu óc trống rỗng, dường như không thể xâu chuỗi thành câu nào.

Vinh Tắc cùng cậu nhìn nhau một lúc, đột nhiên cười, nói: "Sao mà nhìn như sắp khóc vậy?" Rồi anh chạm nhẹ vào má Hoàng Dư Dương, nói: "Không quan trọng."

"Anh không sao," anh nói tiếp, "Thực ra, sau khi mùa giải thứ 4 kết thúc, anh đã định giải nghệ rồi, chỉ là sớm hơn vài tháng mà thôi."

"Chị Vinh Hinh một mình ở công ty cũng không dễ dàng gì," Vinh Tắc dùng giọng điệu rất bình tĩnh, không có sự dao động, như thể đã chấp nhận số phận, như đã tự thuyết phục bản thân vô số lần, nói với Hoàng Dư Dương, "Anh nên đi giúp chị ấy."

Hoàng Dư Dương không có đáp lại lời nói của Vinh Tắc.

Vào lúc nửa đêm, chỉ còn 16 tiếng nữa là đến trận thi đấu, Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc lén lút hôn nhau trong xe.

Hoàng Dư Dương cảm thấy đầu óc mình choáng váng, một mặt cảm thấy thực tại như một bức tường đá kiên cố, chắn ngang ở trước mắt, khó mà phá vỡ, vừa mơ mộng một cách không thực tế, tưởng tượng Vinh Tắc mặc lại đồng phục chiến đội, trở lại sân thi đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi