BẠCH LIÊN NHUỘM ĐỎ


Để các vị chờ lâu rồi, đây là món ăn ngon nhất chỗ chúng tôi đấy.
Tuy gương mặt tên chủ khách điếm không thay đổi sắc độ cũng như là không có bất cứ biểu cảm thâm độc nào, nhưng Bạch Hi Vân vừa ngửi thấy mùi hương của những đĩa thức ăn vừa đem lên có một loại độc dược cũng nằm trong loại độc mạnh.

Thấy Bạch Hi Vân không động đũa thì đám người cũng nhận thấy có điều không đúng, nên cũng không cầm đũa lên ăn chỉ tập trung nhìn hành động của Bạch Hi Vân.

Nhận thấy ánh mắt của Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà, Mộng Hàn đang nhìn thì Bạch Hi Vân cũng hiểu, nhưng cô chỉ dành riêng cho ông chủ khách điếm một ánh nhìn nghi hoặc.
- Còn có vấn đề gì sao ông chủ.
Bạch Hi Vân giả vờ nghiên đầu rồi hỏi một cách đầy chân thật, ông chủ khách điếm nghe câu hỏi của Bạch Hi Vân liền chột dạ, mồ hôi chảy nhể nhãi, rồi cũng nhanh chóng đáp:
- À không có gì đâu khách quan, không biết khách quan còn có yêu cầu gì nữa không.
- Không, ông đi được rồi, ta chỉ không thích người khác nhìn ta dùng bữa thôi.
Nghe Bạch Hi Vân nói thế ông chủ khách điếm khó chịu quay người rời đi.

" Con nhãi này thật sự rất lắm chuyện, nhưng không sao ta đã bỏ một loại độc của người thần bí kia đưa, chắc chắn đám người này sẽ không thoát khỏi được đêm nay.

Hahaha".

Nghĩ tới đây gương mặt hắn lại vui mừng khôn xiết, cũng không quên để lại một nụ cười nham hiểm mới rời đi.
Thấy hắn rời đi rồi Mộng Hàn mới thắc mắc rồi nhỏ giọng hỏi Bạch Hi Vân:
- Bạch tỷ tỷ trong những đĩa thức ăn này có thứ gì không sạch sẽ sao.
Mộng Hàn nhìn Bạch Hi Vân bằng một ánh mắt dò xét, rồi đưa ra gương mặt mông đợi câu trả lời của Bạch Hi Vân.
Thấy gương mặt trong mong của Mộng Hàn trong đầu Bạch Hi Vân lại hiện lên cảnh tượng kiếp trước," Gương mặt này của đệ ấy lại như kiếp trước nữa rồi, rất trong mong những câu trả lời của ta cũng rất nghe lời và ngoan ngoãn.


Nhưng ta mãi có một điều không hiểu tại sao khi đệ ấy ở bên cạnh ta rất đáng yêu mà khi ở bên Mạc Long lại nghiêm túc đến thế.

Không lẽ sau lưng ta Mạc Long có sở thích ngược đãi gia nhân sao, ấy không không ta lại suy diễn nữa rồi, ây tệ thật lại là cảm giác sốt ruột, bất an này.

Không biết ở nhà lại xảy ra chuyện gì nữa rồi chăng".

Gương mặt cô lúc này lộ rõ sự tràn ngập sự bất an.
* Phủ Nhiếp Chính Vương
Đúng như dự cảm của Bạch Hi Vân bệnh tình của Đường Mạc Long ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Gương mặt hắn trắng bệch lộ rõ sự ốm yếu, trong cơn mê sản hắn lại lạc vào trong cơn mơ.
* Tình cảnh trong cơn mơ.
Trước mắt Đường Mạc Long là một cảnh hỗn độn, tay chân hắn đang bị dây xích khoá lại, bên cạnh không có lấy một bóng người, trên cơ thể hắn tràn ngập những vết thương chi chít do bị hành hạ bởi roi bằng sắt.

" Đây là đâu, tại sao ta lại bị hành hình như thế này, cảm giác này thật chân thật, hoàng huynh cũng không nhẫn tâm làm như vậy với ta, trừ phi đây là người có thù oán sâu đậm đối với ta, nhưng rốt cuộc đây là đâu cơ chứ".

Trông hồi suy nghĩ hắn nghe tiếng bước chân đang ngày càng tới gần, có một giọng cười ghê rợn đột nhiên vang lên.
- Hahaha, hoàng thúc cuối cùng ngươi cũng có ngày rơi vào bàn tay của ta nhỉ.

Không ngờ đến đúng không.
Thấy người đến là Đường Thang Hoa, Đường Mạc Long trở nên bất ngờ," Đường Thanh Hoa sao lại là hắn, rơi vào tay hắn là sao cơ ".

Gương mặt Đường Mạc Long ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Cảm giác khi ở trong đinh hình bộ của ngươi thế nào, thoải mái không.
Đường Thanh Hoa với nụ cười đểu trên mặt nhìn về phía chiếc roi sắt đang để kế bên Đường Mạc Long, hắn tiến tới nhặt roi lên rồi tiếp tục nói:
- Ayza hoàng thúc à, ngươi nghĩ phụ hoàng có thể che chở cho ngươi suốt đời à, ây ây chết ta lại nhắc tới phụ hoàng rồi, à hoàng thúc thân yêu nói cho người biết nhé phụ hoàng đã "TRUYỀN NGÔI" cho ta rồi đấy, hahaha không ngờ tới được phải không Đường Mạc Long.
Nghe tới hai từ " TRUYỀN NGÔI" mà Đường Thanh Hoa nhắc tới sắc mặt Đường Mạc Long chợt trắng bệch đi.

" Hoàng huynh thế mà truyền ngôi cho Đường Thanh Hoa à, không thể nào nhất định là giả không thể nào.

Tên này trước giờ xảo quyệt không thể tin lời của hắn được.

Mà hắn nhắc tới đinh hình bộ là đại lao do ta mới xây dựng mà sao bây giờ lại nằm trong tay của hắn rồi".

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Đường Mạc Long, Đường Thanh Hoa lộ rõ vẻ tươi cười rồi sau đó hắn dùng cây roi sắt trên tay đánh vào người Đường Mạc Long.
- Hoàng thúc à cảm giác thế nào, ta đã phải chịu đựng ngươi từ bé cho đến lớn, ngươi nghĩ ngươi sẽ mãi là vương gia được người người tôn kính à.

Đường Mạc Long ta cho ngươi biết phụ hoàng là do chính tay ta ám sát đó, hahaha bây giờ ta phải cảm ơn ngươi chứ nhỉ lại đi chịu tội giúp Bạch gia để bây giờ phải chịu hình phạt rút gân.

À đúng rồi Bạch gia sẽ bị chu di tam tộc đấy ngươi biết không, ta nghĩ sẽ để cho Hi Vân tận mắt nhìn thấy gia quyến của nàng ta sẽ chết trước mặt, rồi sẽ cho nàng ta tận mắt chứng kiến cảnh ngươi bị rút gân, không biết lúc đó nàng ta sẽ thế nào nhỉ.
Nghe tới Bạch Hi Vân thì Đường Mạt Long hốt hoảng lên, ánh mắt căm thù nhìn Đường Thanh Hoa.
- Ngươi nói gì Bạch gia bị chu di tam tộc, ngươi còn để Hi Vân tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Gia bị diệt vong sao.

Đường Thanh Hoa ngươi có phải là con người không, muội ấy yêu ngươi đến như vậy mà ngươi lại đi hành hạ muội ấy một cách tàn nhẫn như thế.
Ánh mắt Đường Mạc Long phẫn nộ nhìn Đường Thanh Hoa.


Tuy gương mặt bị thương nhưng khí thế của Đường Mạc Long đã lấn át khí thế của Đường Thanh Hoa.
Trời sinh Đường Mạc Long có khí thế của một bậc đế vương, với tình hình hiện tại ánh mắt kiên định vững chắc của Đường Mạc Long hiện rõ giống như một con rồng đang gầm gừ trong không trung.

Thấy khí thế mạnh mẽ của Đường Mạc Long Đường Thanh Hoa có vẻ như sợ sệt, quay người liền bỏ đi, không quên nói móc Đường Mạc Long một câu:
- Đường Mạc Long nếu ngươi có bản lĩnh thì đi cứu Bạch Hi Vân của ngươi đi hahaha.

Sau khi Đường Thanh Hoa rời đi, một phần do trời đã lạnh, một phần do những vết thương bị nhiễm trùng nên sức khỏe của Đường Mạc Long cũng yếu dần, chắc do lần này chịu phải đã kích lớn nên đã ho ra máu.
- Ta ho ra máu sao...
Gương mặt điềm tĩnh trước giờ của Đường Mạc Long giờ không còn nữa nó đã trở nên lo sợ hơn bao giờ hết, không phải hắn lo lắng cho bản thân mà là lo cho Bạch Hi Vân." Nếu ta chết rồi Hi Vân sẽ phải làm sao đây, nếu ta chết rồi thì làm sao Hi Vân còn chỗ chống lưng cho chứ, nếu ta chết thì sau này ai nhận hình phạt thay cho muội ấy chứ, nếu ta chết rồi...!Sau này...!Ai sẽ thay ta thầm thích muội ấy chứ".

Nghĩ đến đây trước mặt Đường Mạc Long liền trở thành một màu đen rât đáng sợ.

Đường Mạc Long không còn bị trói bởi xiềng xích như ban nãy, hắn hoàn toàn tự do không có lấy một vết thương trên người, nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như thế, chỉ vội tìm kiếm Bạch Hi Vân trong viễn cảnh trước mắt.
- Không được Hi Vân chắc hẳn rất sợ hãi không được phải nhanh chóng tìm ra muội ấy thôi.
Đột nhiên xung quanh màu đen tối đó có giọng nói của Bạch Hi Vân van lên.
- Mạc Long muội sợ lắm, Mạc Long cứu muội với, MẠC LONG CỨU MUỘI!
Nghe thấy lời cầu cứu của Bạch Hi Vân, Đường Mạc Long bỗng có cảm giác như ngạt thở.

Hai chân đã không còn cảm giác bỗng không đứng vững mà ngã khụy xuống đất.
* Trở về thực tại.
- Hi Vân, Hi Vân muội ở đâu Hi Vân.
Trán Đường Mạc Long đổ mồ hôi nhễ nhại, nhiệt độ sốt ngày càng cao mà không hề có dấu hiệu giảm xuống.

Mộng Nhiên ngồi lau mồ hôi cho Đường Mạc Long mà lo sợ theo.
- Chủ tử người sao vậy chủ tử, người đừng làm thuộc hạ sợ mà.

Mộng Nhiên kiên cường của hai ngày qua đã hoàn toàn sụp đổ, nhìn Đường Mạc Long đang sốt mê sản bên cạnh không khỏi lo lắng, không nhịn được chỉ đành đi vào trong cung gặp hoàng thượng xin cho mời ngự y giỏi nhất đến xem bệnh cho Đường Mạc Long.
Không ngoài dự đoán hoàng đế sốt ruột bỏ hết chuyện triều chính chạy đến bên Đường Mạc Long.
* Ở trong hoàng cung
- Tham kiếm hoàng thượng hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Ô Mộng Nhiên đấy à, đứng dậy đi, là Mạc Long kêu ngươi đến đây à.
- Thuộc hạ không giám thưa bệ hạ, hôm nay thuộc hạ đến đây là xin bệ hạ cho ngự y giỏi nhất đến cứu mạng của vương gia.

Hiện tại ngài ấy đã sốt mê sản đến hai ngày rồi.
- Cái gì hai ngày sao ngươi lại không trình báo lên sớm chứ, âyza ngươi thật là.

Người đâu trẫm muốn đến phủ nhiếp chính vương mau chuẩn bị kiệu nhanh lên.
* Phủ nhiếp chính vương.
Vừa đến phủ nhiếp chính vương hoàng đế liền vội xuống kiệu sốt ruột nói:
- Ngự y mau chóng vào đi, nếu hoàng đệ của ta mà không hạ sốt thì ngươi cẩn thẩn cái đầu của ngươi đi.
Nói rồi hoàng đế vội chạy vào bên trong phòng Đường Mạc Long.

Thấy hoàng đệ mà mình yêu thương đang sốt đến mê sản mà vẫn gọi lấy tên của một người con gái.

Hoàng đế hiện lên vẻ vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng cho bệnh tình của Đường Mạc Long.
- Âyza hoàng đệ ngốc của ta đã mến mộ sao không bày tỏ với người ta đi, để giờ thì hay bệnh nặng như vậy mà không có lấy một người kề bên chăm sóc.
Thấy bộ dạng quan tâm của hoàng đế Mộng Nhiên cũng không bất ngờ, có lẽ tình trạng này đã xảy ra rất nhiều lần.

Nhưng cũng không quên giận dỗi" Không có lấy một người nào chăm sóc, bệ hạ à ta đã bỏ hết tâm tư đi để chăm sóc vương gia đó, người không thấy sao hả.

Thật là bất công cho ta quá đi mà, không biết tình hình bên Bạch tỷ tỷ sao rồi, lo quá đi mất"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi