BẠCH LIÊN NHUỘM ĐỎ


* Ở bên trong sơn trại.
- Bạch gia gia, lúc cô xử lý người ở khách điếm thì có thứ gì làm cô thấy kì quái không.
- Ở đó có một cái cây cổ thụ rất lớn, theo phán đoán của ta thì phần lớn cái cây đó là cả linh hồn của khách điếm, ta thấy ở trên cây đó có một kí hiệu rất kỳ quái hình như bên trong đó có một mật thất dẫn đi đâu thì ta không rõ.

Do ở kinh thành có chuyện lớn nên ta chỉ muốn nhanh chóng cứu muội muội, rồi trở về kinh thành để giải quyết, chuyện này định để sau mới điều tra.
- Đúng rồi Hì Vân đám người đó dường như nhắm đến cô đấy.
- Ừm có vẻ là vậy, lần đầu bước vào khách điếm ta đã thấy đám người đó cứ nhìn chằm chằm vào muội.

Lúc xử lý đám người đó cũng vậy họ chỉ vây quanh cô thôi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc đến lạ thường, những người có mặt ở đó đều nằm trong trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên Mộng Nhiên bỗng cất tiếng lên:
- Đúng rồi Bạch tỷ tỷ, lúc giải quyết đám hắc y nhân ta có để ý hắn có những ký hiệu trên tay hệt như kí hiệu trên người những tên ở khách điếm đó.
- Đệ có thể vẽ nó ra không a Hàn.

- Đệ có thể.
Bạch Hi Vân gật đầu nhìn Mộng Hàn, rồi quay sang nhìn Lục Cẩn, vốn là người thông minh nên Lục Cẩn hiểu ngay ý Bạch Hi Vân muốn nói.
- Người đâu chuẩn bị giấy bút.
Sau khi giấy bút được đem lên, Mộng Hàn bắt tay vào vẽ kí hiệu đó.

Quả thật trí nhớ và tầm quan sát của Mộng Hàn rất tốt, thoáng cái cũng đã vẽ xong cái kí hiệu kì quái đó.

Mộng Hàn không hề chậm trễ đưa ngay cho Bạch Hi Vân xem rồi nói:
- Bạch tỷ tỷ đệ vẽ xong rồi.
Bạch Hi Vân nhận lấy, để xuống bàn rồi quan sát kỹ lưỡng kí hiệu mà Mộng Hàn vừa vẽ ra.

Rồi bình tĩnh nói:
- Đây cũng chính là ký hiệu trên cái cây đó.
- Bạch gia gia ta cũng đã từng thấy ký hiệu này vào hai ngày trước đó.
Đang thảo luận giữa chừng thì Bạch Hi Lâm đột nhiên xông vào, tươi cười chạy ngay lại chỗ Bạch Hi Vân rồi nói:
- A tỷ, tỷ đến cứu muội sao.
Bạch Hi Vân ra hiệu im lặng rồi quay người lại nhìn Bạch Hi Lâm một cách đầy tình cảm, trong chốc lát Bạch Hi Vân như biến thành người khác, dáng vẻ trở nên hiền dịu đoan trang, không còn có vẻ lạnh lùng như lúc ở khách điếm.
- Hi Lâm muội có sao không, có bị hoảng sợ không, có bị thương chỗ nào không, có bị tên này ức hiếp không hả.
- A tỷ muội không sao, người ở đây cứ nói muội là áp trại phu nhân gì đó, hôm nay họ còn bắt muội phải thành thân với trang chủ gì đó của họ nửa.
Nhìn thấy Lục Cẩn đang đứng trước mặt thì Bạch Hi Lâm nhanh chóng nhận ra, rồi nép lại sau lưng Bạch Hi Vân rồi nói.

- Tỷ chính là hắn, hắn muốn ép muội làm áp trại phu nhân của hắn đấy.
Nghe đến bốn từ " Áp trại phu nhân " thì Bạch Hi Vân mất khống chế, liền nổi đóa lên, ánh mắt như biến thành lưỡi dao sắc bén nhìn vào Lục Cẩn.

Lục Cẩn thấy tình hình tệ đi thì nhanh chóng bao biện.

- Bạch gia gia hiểu lầm hiểu lầm thôi, ta không biết đây là muội muội của cô.
- Lục Cẩn vốn dĩ ta không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi lại dám bắt muội muội yêu quý của ta làm áp trại phu nhân của ngươi sao, ngươi thật sự rất to gan nhỉ.
Thấy Bạch Hi Vân mất bình tĩnh, Điền Khê Hà liền đứng lên ngăn cản lại, ý sợ Bạch Hi Vân thật sự giết Lục Cẩn.

" Lục Cẩn có đầu óc rất thông minh, lại còn sáng suốt không thể để mất một nhân tài hiếm có thế này được, phải để Hi Vân bình tĩnh lại đã nếu không cô ấy thật sự giết chết Lục Cẩn mất".

Điền Khê Hà ghé lại nói nhỏ với Bạch Hi Vân.
- Hi Vân bình tĩnh lại, không được nóng vội.
Thấy dáng vẻ hiện tại của Bạch Hi Vân thì Bạch Hi Lâm rất vui mừng, " Tỷ ấy thật sự là quan tâm ta rồi, vui quá đi mất.

Không được, phải giữ lại không khí vui vẻ này không thể để vì ta mà tay tỷ ấy phải dính máu được".
- A tỷ hay là thôi đi, dù sao muội cũng không bị tổn hại gì cả.

Huống hồ lúc ở đây vị trại chủ này rất quan tâm chăm sóc muội, còn vì cứu muội mà bị thương xem như là lấy công chuộc tội rồi.

Tỷ bỏ qua đi nhé.
Nghe thấy lời khuyên nhủ của Bạch Hi Vân và Điền Khê Hà, thì phần lớn Bạch Hi Vân đã bình tĩnh lại, quan tâm hỏi Bạch Hi Lâm:

- Hi Lâm vừa này muội nói hắn cứu muội là sao thế.
- Là thế này chẳng may lúc muội bỏ trốn thì bị một đám người áo đen vây quanh, may mà nhờ có trang chủ đây không thì muội thật sự không thể đứng đây nói chuyện với tỷ rồi.
Nghe thấy đám người áo đen sắc mặt của Bạch Hi Vân, Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà và Mộng Hàn liền thay đổi.

Không hẹn mà quay lại nhìn nhau, rồi nhanh chóng Bạch Hi Vân quay qua nói với Bạch Hi Vân:
- Hi Vân muội ra ngoài đợi bọn ta nhé.
- Vâng a tỷ.
* Sau khi Bạch Hi Lâm rời đi.
Một Lần nữa không khí lại trở nên trùng xuống, những người có mặt ở đó đều một ánh mắt nhìn về hướng Lục Cẩn.
- Lục Cẩn vậy là cách đây hai ngày trước Hi Lâm cũng từng bị đám người này ám sát sao.
- Ừm, lúc đó ta cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là do cô ấy là tiểu thư quyền quý nên bị kẻ thù truy sát thôi, rồi vô tình đưa cô ấy về đây.
- Nói vậy là chuyện lần này có ẩn tình rất lớn đó Hi Vân.
- Ừm xem ra chuyện lần này không hề đơn giản..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi