Mọi người cũng không chậm trễ. Truyền Tống Trận chỉ có thể truyền tống từng người mà thôi. Lâm Hiên tiếp theo, sau cùng là Minh Tuyền Tiên Tử.
Không ngờ cự ly truyền tống quá ngắn, kỳ thật là lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai nhỏ hơn tầng một. Ở lối vào có một đống hỗn độn, còn lưu lại dấu vết pháp trận bị hủy.
Tròng mắt Minh Tuyền Tiên Tử co lại:
"Thiên Lang Tam Tài trận! Đối phương có thể bài trừ, chẳng lẽ là lão quái vật Động Huyền Kỳ?""A, Tiên tử nhận biết trận pháp này sao?" Trong mắt Lâm Hiên hiện tia dị sắc.
"Ừm, xảo hợp đã từng thấy qua. Tu sĩ Ly Hợp Kỳ muốn phá thì rất khó." Minh Tuyền Tiên Tử trầm ngâm.
"Cũng không nhất định, có lẽ đối phương am hiểu trận pháp thuật?""Ừm, cũng có thể.""Hừ, ở chỗ này dài dòng làm cái gì, tham sống sợ chết thì hà tất đi tìm bảo vật, chậm trễ ở chỗ này chỉ khiến địch nhân đào tẩu mất."Trên mặt Kim Nghĩa hiện tia bạo ngược. Quát to một tiếng thì toàn thân nổi kim quang bay vào.
Đương nhiên, hắn cũng là kẻ ngoài thô trong tinh. Đem bảo vật phòng ngự mở ra, gặp cách trở cũng có thể tùy thời phản kích.
Bốn người chần chờ một chút cũng theo vào.
Lại một đại điện trống rỗng ánh vào mi mắt. Trên mặt đất còn tán loạn một số thứ. Hiển nhiên bảo vật rơi vào tay kẻ tới trước. Tuy nhiên khác với tầng một là tầng này có một cầu thang thông tầng thứ ba.
Kim Nghĩa đỏ mắt quát to một tiếng, đang muốn xông lên thì thanh âm của Tiêm Mạc Y Lam truyền vào tai:
"Ồ, đây là cái gì?"Mọi người quay đầu, chỉ thấy trên vách tường có một cái động lớn, hiển nhiên là bị đối phương dùng ngoại lực mạnh mẽ phá ra.
Đôi mi thanh tú của Minh Tuyền Tiên Tử nhíu lại, một thanh tiên kiếm trong suốt bắn ra, nhìn qua như là dùng băng đúc thành.
Tiên kiếm hung hăng chém vào vách tường, chợt mấy đạo phù văn lóe lên chặn đứng công kích. Như vậy vách tường bốn phía đều có cấm chế cường đại.
Chẳng lẽ đối phương thực là tu tiên giả Động Huyền Kỳ?
Nghĩ đến đây mọi người có điểm sợ hãi. Nhưng cứ như vậy buông bỏ bảo vật thì thật không cam lòng.
"Đại sư, ngươi thấy nên ứng phó thế nào?"Lão hòa thượng gãi đầu, cũng một bộ do dự. Chợt Lâm Hiên lên tiếng:
"Các vị đạo hữu, mạo hiểm truy tung làm gì, chi bằng chúng ta lên xem xét tầng thứ ba?""Tầng thứ ba?""Không sai, đối phương phá vách tường, hẳn là còn chưa lên đó""Lâm huynh nói không sai, bản công tử cũng tán thành". Thanh âm của Tiêm Mạc Y Lam truyền vào tai, vẻ thong dong trên mặt đã tiêu tan không thấy.
"Được"Kim Hoằng thiền sư vừa nói vừa bay vút về cầu thang. Bốn người cũng không chút do dự theo sau.
Thang lầu chỉ khoảng trăm bậc, trong giây lát tới tầng thứ ba. Lại là một tầng bảo hộ dày đặc dị thường, nhìn qua tựa như có thực thể đập vào tầm mắt.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều lộ vẻ vui mừng. Tầng bảo hộ này vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Chứng tỏ đối phương vẫn chưa đi vào.
"Còn chờ cái gì, mọi người đồng loạt động thủ bài trừ cấm chế, sau đó chia đều bảo vật bên trong" Thanh âm hưng phấn của Kim Nghĩa truyền ra.
"Không sai, tránh đêm dài lắm mộng"Những người khác không chút chút dị nghị, đều đem bảo vật sở trường tế ra. Nhất thời linh quang chói lòa, cả vòng bảo hộ đều bị linh quang các màu bao phủ, nhưng nếu muốn công phá được thì không phải một chốc một lát.
Tiếng nổ không ngừng truyền ra. Ở trong không gian Tu Du không có ngày đêm nhưng năm người Lâm Hiên có thể cảm nhận rõ ràng thời gian đang trôi qua.
Bọn họ ở trong này đã nửa ngày. Cho dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ muốn bài trừ vòng bảo hộ này cũng không dễ. Trách không được đối phương lại buông bỏ.
Theo thời gian, sắc mặt năm người đã trắng bệch. Một bộ nguyên khí bị hao tổn.
Minh Tuyền Tiên Tử nhướng mày, duỗi tay lấy một cái hộp ngọc, đem một viên đan hoàn bỏ vào trong miệng.
Lâm Hiên cũng lấy ra một hồ lô màu xanh biếc, ừng ực uống linh tửu khôi phục pháp lực.
Đám người một bên bổ sung pháp lực, một bên tiếp tục công kích.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền vào tai. Chẳng biết qua bao lâu, màn hào quang vô cùng kiên cố kia đã hóa thành hư vô, tan biến đi như bọt khí.
Năm người đại hỉ lướt vào.
"Đây là cái gì?"Thấy cảnh vật trước mắt, Minh Tuyền tiên tử kinh hô lên. Bốn người Lâm Hiên cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Tầng ba này diện tích rất nhỏ, chỉ trên dưới trăm trượng. Bốn vách tường rất trơn nhẵn, mặt đất lát bằng ôn ngọc, nhìn qua còn hoa lệ hơn cả hoàng cung thế tục.
Ở giữa tầng thứ ba này có một tòa điện thờ nhìn qua tinh xảo dị thường.
Mà ở trên có một hương án, bày đầy đủ mọi thứ lư hương tiền giấy. Đã qua không biết bao nhiêu vạn năm nhưng đàn hương này vẫn tỏa ra từng vòng khói xanh.
"A, trên hương án kia có cái gì". Minh Tuyền tiên tử kinh hô một tiếng.
"Sao?"Năm người vội vàng đi qua.
Quả nhiên trên hương án đặt một cái hộp ngọc ngay ngắn, bày khuất sau lư hương khiến tầm mắt bị ngăn trở.
Kim Nghĩa đại hỉ, đưa tay qua với lấy.
"Chậm đã".
Lâm Hiên nhướng mày lên, bấm ngón tay bắn một đạo sáng đánh lệch tay đối phương đi.
Nguồn: http://truyenfull.vn"Đạo hữu có ý gì?"Vẻ mặt Kim Nghĩa tức khắc trở nên dữ tợn nhưng Lâm Hiên lại như không thấy:
"Đạo hữu cần gì vội vàng, ngươi không thấy hộp ngọc này có chút kì quái sao?""Kỳ quái?" Kim Nghĩa ngẩn ngơ.
"Không sai". Tiêm Mạc Y Lam ở bên cạnh ngắt lời:
"Lâm huynh nói rất có lý, chư vị nhìn hộp ngọc như để cung phụng, hơn nữa lại được đặt ở hương án. Tiểu lầu các này chính là nơi để bài vị tổ tông, không thể đặt bảo vật được, huống chi bên cạnh còn có vàng mã, lư hương. . . "Minh Tuyền tiên tử cùng Kim Hoằng đại sư nghe xong cũng lộ vẻ nghĩ ngợi.
Kim Nghĩa lại không nghĩ nhiều như vậy, lắc lắc đầu:
"Hai vị đã quá đa tâm, có lẽ là đám người Đan Nguyệt Tông cố làm ra vẻ huyền bí, muốn mê hoặc chúng ta mà thôi".
"Đạo hữu nói cũng đúng, nhưng cẩn thận thì không thừa".
"Hừ, cẩn thận? Lại là cẩn thận, vậy thì có thể hoàn thành được đại sự gì. Nếu vừa rồi nghe Kim mỗ đến tòa kiến trúc này trước thì bảo vật đã không bị người ta lấy đi, bây giờ còn muốn cẩn thận, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?""Kim đạo hữu, ngươi nói vậy là đang trách Lâm mỗ?""Hừ, muốn nghĩ thế nào tùy ngươi, Kim mỗ chỉ cảm thấy nhát gan không làm được việc gì, các ngươi lo lắng cái gì, để Kim mỗ mở cái hộp này xem có cái bảo vật gì. Đến lúc đó cùng chia đều, thế nào?""A Di Đà Phật, vậy làm phiền Kim thí chủ.""Được, Kim huynh đã muốn mở đường thì Lâm mỗ không còn gì để nói." Lâm Hiên bình thản nói.
"Thiếp thân không có ý kiến.""Tùy ngươi."Được bốn người đồng ý. Kim Nghĩa phất áo bắn ra một đạo quang hà về phía hương án. Cùng lúc đó các bắp thịt trong cơ thể co lại, một khi gặp biến cố liền phản kích ngay lập tức.
"Phốc"Quang hà kia vừa đánh trúng hương án lập tức bị bắn ngược trở lại. Hiển nhiên trên này có cấm chế, vừa rồi dùng thần thức quét qua không phát hiện ra.
Vẻ mặt Kim Nghĩa thoáng ngạc nhiên sau đó hét lớn một tiếng, cánh tay lập tức biến thành màu vàng kim, làn da lồi lõm xấu xí vô cùng như da cóc vậy.
Yêu hóa!
Thi triển thần thông cường đại khiến mồ hôi lăn dài trên trán. Kim Nghĩa không dám trì hoãn lâu, hét lớn một tiếng thì bàn tay đánh về phía hương án.
Tiếng bạo liệt vang lên, quanh hương án xuất hiện các đạo điện hồ màu tím cỡ chiếc đũa, bên trong ẩn chứa linh lực kinh người.
Vẻ mặt Kim Nghĩa càng khó coi nhưng không chịu lùi bước. Cánh tay đâm sau vào, cuối cùng cũng lấy được hộp ngọc kia ra.
"Thiềm Thừ Biến này chắc là tuyệt kỹ của hắn."Lâm Hiên nghĩ như vậy, sau đó ánh mắt chuyển dời qua hộp ngọc.
"A! Hộp ngọc này lại làm từ Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc!" Minh Tuyền tiên tử ngạc nhiên kinh hô.
"Cái gì, ta không nghe lầm chứ. Đây chẳng lẽ là một trong tam đại thần ngọc chí cương chí dương trong truyền thuyết. Nghe nói chỉ cần gia trì thêm một chút thì pháp bảo hỏa thuộc tính sẽ cứng rắn vô cùng, còn tăng thêm uy lực của thần thông" Tiêm Mạc Y Lam giật mình nói.
"Thật sao?" Trong mắt lão hòa thượng đầy vẻ kích động. Tìm được tài liệu như vậy, chuyến đi này tuyệt không uổng công rồi. Vậy bảo vật được đựng trong sẽ trân quý đến trình độ nào?
Bộ dáng đám người đầy vẻ cuồng nhiệt, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Lâm Hiên cũng âm thầm vui mừng. Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc chính là một trong những tài liệu cần thiết để luyện chế Hỏa kiếm. Quả thực là mèo mù vớ cá rán, không ngờ lại tìm thấy nơi này.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến trong Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết từng nói qua Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc còn có tác dụng tị tà. Chẳng lẽ bên trong là… Tuy chỉ là phán đoán nhưng ánh mắt Lâm Hiên chợt hiện tia cảnh giác.
"Kim thí chủ, mau mở hộp này ra xem bên trong có gì?" Lão hòa thượng nóng vội mở miệng.
"Đúng vậy, đúng vậy."Minh Tuyền tiên tử nũng nịu thúc giục.
"Ha ha. Chư vị đạo hữu không nhắc thì Kim mỗ cũng làm vậy."Kim Nghĩa liếm liếm đầu lưỡi, nén kích động mở hộp ngọc ra.
Cạch một tiếng. Một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt mọi người.
Hộp được lót bằng gấm minh hoàng, ở giữa là một chiếc bình nhỏ vô cùng tinh xảo.
Kim Nghĩa sửng sốt cầm bình nhỏ lên, mặt trên còn có một vài tấm phù triện mờ nhạt.
Phốc!
Không chờ Kim Nghĩa hành động, bình nhỏ kia đã tự mở nắp. Từ bên trong bay vụt ra một đạo kim quang. Kim Nghĩa phản ứng cực nhanh. Tay phải vừa động, một quang thủ liền xuất hiện chụp về phía đạo kim quang kia.
Nhất thời mọi người thấy một quang cầu kim sắc đang lưu động trên bầu trời. Ở tâm quang cầu là một viên đan dược nhỏ như hạt đậu đang chuyển động không ngừng. Mỗi lần muốn lao ra liền bị quang cầu ngăn cản.
"Đây là bảo vật gì?" Với kiến thức uyên bác của đám người mà giờ khắc này chỉ biết nhìn nhau.
"Chẳng lẽ là Dược Linh?" Lâm Hiên nhăn mày nói.
"Cái gì! Dược Linh?" Mọi người ngạc nhiên kinh hô:
"Lâm đ*o hữu, ngươi chắc không?""Lâm mỗ chỉ là đoán vậy thôi, chư vị đạo hữu không nên nghiêm túc như vậy." Lâm Hiên cười gượng nói.
"Đoán thôi sao. Nhưng lão nạp cho là rất có khả năng đó.""Đúng vậy, ngoại trừ Dược Linh thì thiếp thân không nghĩ ra loại đan dược nào biết chạy trốn.""Chính xác. Đan Nguyệt Tông chủ cơ duyên xảo hợp luyện ra Dược Linh, đem cung phụng tại điện thờ cũng phải thôi." Tiêm Mạc Y Lam tự suy luận nói.
Mọi người trong lòng đều vui mừng cực độ, đôi mắt cơ hồ phát sáng.
Dược Linh chỉ nghe nói trong truyền thuyết, rất nhiều tu sĩ cho rằng đây chỉ là người đặt điều bậy bạ, căn bản không hề tồn tại.
Nghe nói là do đan đạo thánh thủ trong quá trình luyện chế tiên đan sinh ra. Những tiên gia chi vật này nếu phàm nhân ăn vào có thể cải tử hoàn sinh, tu tiên giả ăn vào có thề cuồng tăng lên một đại cảnh giới.
"Đại sư, thứ này có thế cuồng tăng tu vị lên một đại cảnh giới thật sao? Vậy thiếp thân ăn vào chẳng lẽ sẽ tiến giai Động Huyền Kỳ?""A Di Đà Phật, quả thật điển tịch có ghi như vậy, nhưng thực tế thế nào thì rất khó nói." Lão hòa thượng khôi phục vẻ thong dong trả lời. Quả nhiên tu sĩ Phật môn có công phu hàm dưỡng rất tốt.
Lâm Hiên thầm khâm phục, mở miệng:
"Bạo tăng một đại cảnh giới làm cho người động tâm, nhưng Lâm mỗ cảm thấy có điểm không đúng. Tiên đạo đến Ly Hợp Kỳ, càng về sau càng gian nan, nếu đúng thì chỉ cần vài viên đan dược này là thành tiên sao?""A Di Đà Phật, Lâm thí chủ nói cũng có lý. Bất quá, đồn đãi tuy khoa trương một chút nhưng vật này tuyệt đối là tiên gia chi bảo.""Đúng vậy, nhưng Dược Linh chỉ có một viên, chúng ta phân chia như thế nào đây?" Minh Tuyền tiên tử u sầu nói.
Bốn người nhìn nhau không biết làm sao. Không thể đem viên Dược Linh này cắt ra làm năm, như vậy khẳng định dược hiệu sẽ giảm bớt.
"Xem ra chúng ta chỉ còn cách đem ra đấu giá. Khẳng định sẽ có tu sĩ lấy giá trên trời để mua vật này. Tin rằng dù chia đều thì số tinh thạch cũng đủ cho chúng ta tu luyện trong một thời gian rất dài." Kim Hoằng đại sư trầm ngâm nói mà trên mặt khó nén vẻ đau lòng.
Bảo vật cỡ này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ai lại nỡ đem đi bán.
"Đại sư nói có lý, nhưng vạn nhất ăn vật này thật sự có thể cuồng tăng một đại cảnh giới, vậy chẳng phải chúng ta đã bỏ qua cơ hội thăng cấp Động Huyền Kỳ hay sao?" Minh Tuyền tiên tử u ám nói, có vẻ rất không cam lòng.
"Nói vậy thì vấn đề là cho ai ăn đây?" Lão hòa thượng bất đắc dĩ nói. Lời còn chưa dứt thì đột nhiên nổi giận gầm lên:
"Kim thí chủ, ngươi làm gì vậy?"Mọi người ngạc nhiên quay đầu, chỉ kịp thấy Kim Nghĩa đang đem đan dược nuốt vào.
Đáng chết!
Bốn người tức giận cực điểm, con mắt như muốn phun lửa, không ngờ tên kia lại to gan như vậy.
Lão tăng gầm lớn một tiếng. Hai tay đánh tới, trong ống tay áo lập tức bay ra một chuỗi phật châu phát ra ánh sáng chói lọi. Thể tích các viên châu nhanh chóng bành trướng, chớp mắt đã to nửa thước đập thẳng vào đối phương.
Minh Tuyền tiên tử ngân khẽ một tiếng rút ra một thanh băng kiếm, hướng đầu Kim Nghĩa chém tới không chút lưu tình.
Lâm Hiên và Tiêm Mạc Y Lâm cũng hợp lực tấn công.
Bốn người liên thủ công kích uy lực to lớn đến cùng cực. Kim Nghĩa hoàn toàn bị bao phủ trong đó.
***
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
"Kẹt" một tiếng khô khan, Dị Không Môn thần bí lại một lần nữa mở ra.
Hai lão quái vẻ Động Huyền Kỳ vẻ mặt mệt mỏi, để mở được cánh cửa này bọn họ đã mất rất nhiều tâm lực.
"Ha ha! Cuối cùng cũng mở được, không lãng phí một phen tâm huyết của hai ta. Lần này là dựa vào Dư huynh đệ rồi." Lão giả mặc đạo bào mừng rỡ bước nhanh vào.
"Khâu đạo hữu không cần vội" Lão quái tóc vàng vươn tay giữ lại nói.
"Sao vậy? Chúng ta tốn nhiều công sức như vậy không phải muốn tìm ra đám tu sĩ diệt Lý gia sao? Nhìn nơi này chín phần có chứa bảo vật trân quý, Dư huynh đệ sao lại trì hoãn?" Lão giả mặc đạo bào khó hiểu hỏi.
"Khâu huynh hiểu lầm rồi. Ta dĩ nhiên là muốn tiến vào, nhưng vào nơi này không phải dễ.""Nghĩa là sao?""Chúng ta dùng sức mạnh cường đại mở ra Dị Không Môn. Tại cửa vào sẽ xuất hiện vết nứt không gian, Động Huyền Kỳ tu tiên giả liều mạng xông qua được cũng đại thương nguyên khí." Lão giả tóc vàng đề tỉnh nói.
"Dư huynh đệ đã nói vậy dĩ nhiên có biện pháp đi vào phải không? Cứ việc nói ra.""Rất đơn giản, chỉ cần bố trí một truyền tống trận mà thông qua, tự nhiên có thể tránh được không gian chi lực." Lão quái tóc vàng đắc ý nói.
"Thiết lập truyền tống trận như vậy tốn bao nhiêu thời gian?" Lão giả đạo bào nghi hoặc hỏi.
"Yên tâm, là truyền tống trận cự ly gần nên rất nhanh thôi.""Vậy là tốt rồi. Dư huynh nên làm ngay, có gì cần phân phó cứ việc nói." Lão giả mặc áo đạo vỗ ngực hứa hẹn.
Lão quái tóc vàng phất tay áo một cái, vô số tài liệu bay ra chất thành đống.
***
Ầm!
Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai, âm thanh càng về sau càng nổ mạnh. Đám người Lâm Hiên đang vô cùng phẫn nộ.
Kim Nghĩa căn bản không có lực đánh trả, nãy giờ không hề phản công qua lần nào nhưng công kích của đám người không có tác dụng.
Có một tầng sương mờ ảo bảo hộ cho thân thể hắn. Vòng bảo hộ này chắc chắn không phải linh lực hộ thể của Kim Nghĩa, là do tác dụng của viên Dược Linh hắn vừa mới nuốt.
Tầng phòng hộ này rất mỏng, nhìn vào tưởng chừng dễ phá nhưng cường hãn vô cùng. Bốn người Lâm Hiên hợp lực dùng hết mọi cách cũng không phá nổi.
A!
Chợt từ bên trong truyền ra tiếng thống khổ, chính là Kim Nghĩa đang ôm đầu kêu la thê thảm. Người hắn lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Lâm Hiên thấy thế thì nheo mắt, trong lòng tràn đầy dự cảm không lành. Ba người còn lại cũng biến sắc, tuy vậy không ngừng tay mà tiếp tục công kích.
Một phần là oán hận một phần là sợ hãi. Phải đánh chết tên gia hỏa này mới ổn.
Công kích càng ngày càng ác liệt nhưng tầng phòng hộ kia vẫn trơ ra, mà theo khí tức phát ra thì thấy tu vi của Kim Nghĩa bắt đầu tăng trưởng.
Rất nhanh đã đột phá lên trung kỳ!
Vẻ mặt đám người mang vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh thay thế bởi nét oán giận.
Trong mắt Lâm Hiên hiện tia bất ngờ, vốn hắn còn lo vật bị phong ấn trong chiếc bình rất có thể là một loại tà linh nào đó. Xem ra không phải.
Lúc này Kim Nghĩa đã tăng lên tới Ly Hợp hậu kỳ. Ánh mắt đám người vừa hâm mộ vừa sợ hãi.
Truyền thuyết quả là thật. Nếu hắn thực sự biến thành lão quái vật Động Huyền Kỳ thì đến lúc đó đám người thật xui xẻo.
Có điều Lâm Hiên lại thấy rất kỳ hoặc, theo lý dùng Dược Linh vào dù cuồng trướng tu vị nhưng phải bế quan từ từ tiêu hóa đan dược chứ. Sao có thể hoàn thành quá trình này trong chốc lát như vậy?
Lâm Hiên nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của Kim Nghĩa, tình thế ngày càng khẩn trương. Lúc này không cần che dấu thực lực nữa, hắn phất áo tế ra một cây chiết phiến kiểu cách cổ xưa.
Lâm Hiên đem pháp lực toàn thân quán nhập vào Sơn Thủy Phiến này.
"Vù" một tiếng, chiết phiến đã mở ra. Mặt phiến linh quang lấp lánh, bề mặt có vẽ một bức tranh thủy mặc sơn thủy đồ tinh xảo.
Bên trong có một ngọn núi và một cái hồ nhỏ. Trên ngọn núi còn có thác nước đổ xuống đẹp như dải ngân hà, vô cùng hùng vĩ đồng thời cũng phát ra uy áp đáng sợ.
Theo pháp lực của Lâm Hiên cuồn cuộn rót vào, một ngọn núi xanh biếc hiện ra trước mặt. Tuy bị hạn chế bởi không gian chật hẹp nên không thể phóng to, nhưng ngọn núi vẫn uy nghiêm hùng vĩ. Một cỗ uy áp đáng sợ bùng phát ra.
"A Di Đà Phật."Lâm Hiên đã thể hiện thực lực chân chính thì những người khác cũng không thể giấu tài. Lão hòa thượng niệm một câu phật hiệu rồi bước lên phía trước đứng trang nghiêm.
Tức thời phật quang thất sắc bắn ra bốn phía, hai tay lão nắm lại, một đạo pháp quyết bắn vào kim bát trước người.
Bảo vật này càng lúc càng sáng. Phật lực lưu chuyển không ngừng.
Sau một thoáng thì một cỗ linh áp kinh người phát ra, từ trong kim bát bay ra bảy mươi hai luồng phật quang, hợp với linh quang thất sắc sau lưng lão.
Tức thời một kim sắc hư ảnh xuất hiện.
Pháp tướng!
Nhìn qua mạnh mẽ vô cùng, cao hơn ba trượng mà hai mắt có thần, giống như Kim Cương hộ pháp trong các đền thờ của Phật môn.
Lão hét lớn một tiếng, hai bàn tay to lớn của pháp tướng đánh tới tấp vòng bảo hộ màu xám.
Mỗi quyền nặng ít nhất ngàn cân, cho dù là núi đá cũng dễ dàng san bằng.
Minh Tuyền tiên tử thì phất tay phóng ra một dải lụa màu bạc mỏng như cánh ve, không hóa thành mãng xà mà là thành một con Hùng sư phát ra linh quang chói mắt.
Thân hình Hùng sư chưa ổn định thì đã mở miệng phun ra một đạo sáng rộng cả trượng.
Quang ba chói mắt phù văn ẩn hiện nhưng sắc mặt nàng tái nhợt hẳn đi, rõ ràng đã tổn hao nguyên khí.
Tiêm Mạc Y Lam đã bỏ vẻ cười ngạo, tiếc rẻ lấy ra một tấm phù lục lấp lánh, bên trên vẽ hình một thanh tiểu kiếm màu đỏ. Nét vẽ rõ ràng, nhìn vô cùng có linh tính.
Hai mắt Lâm Hiên sáng lên, đây rõ ràng là phù bảo.
Tiêm Mạc Y Lam phun ra một ngụm tinh khí. Tấm phù bùng cháy lên, một thanh tiểu kiếm linh quang lóng lánh dài khoảng ba thước hiện ra từ hư không.
Kiếm này không phải là thực thể mà là pháp lực vô cùng dày đặc ngưng tụ thành. Linh áp kinh người phát ra làm mọi người trố mắt, pháp bảo này quá nửa là do tu tiên giả Động Huyền Kỳ tạo ra.
Thân phận của Tiêm Mạc Y Lam này quả thật không đơn giản.
Công kích của bốn người đồng thời bổ về phía hào quang bảo hộ màu xám kia. Tin rằng dù Động Huyền Kỳ tu tiên giả cũng không dám đón đỡ.
Ầm.
Linh quang chói mắt, linh quang bạo liệt phát tán ra tứ phía rồi phóng lên tận trời cao.
Uy lực kinh khủng tới cùng cực, đem cả màn hào quang màu xám bao phủ lại. Nhưng sắc mặt Lâm Hiên vẫn khó coi, vẻ mặt ba người kia cũng vậy. Màn hào quang xa xa kia vẫn còn trơ ra đó.
"Không thể nào, vòng bảo hộ kia là thứ quái quỷ gì vậy? Một kích vừa rồi dù là lão quái Động Huyền Kỳ cũng chưa chắc tiếp được, vậy mà…" Minh Tuyền tiên tử kinh hoảng thốt lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Đúng vậy. Chuyện này rất kỳ quái, các vị thí chủ. Hay là mọi người nhanh lui đi, nếu không…"Vẻ mặt đại hòa thượng cũng không còn nét thong dong nữa, tu vị phương không ngừng tăng trưởng, sắp đột phá Ly Hợp tiến lên Động Huyền Kỳ rồi.
Nếu ở đây thì kết cục chỉ có chết mà thôi.
Thân hình Lâm Hiên chợt lui về sau, phóng về phía cầu thang. Hắn vừa chạy vừa phất áo một cái, một đạo hào quang bắn ra lôi cả hương án theo.
"Lâm thí chủ, ngươi làm cái gì vậy?"Lão hòa thượng kinh sợ hét lên, từ lúc tiến vào tới giờ bọn họ cũng chưa có xem bên trên còn có bảo vật khác không, đương nhiên sẽ không để Lâm Hiên ngang nhiên cướp đi.
Theo tiếng hét của lão hòa thượng là một chưởng đánh thẳng ra, không gian chợt dao động rồi một quang thủ chụp tới.
Lâm Hiên đã lường trước tình huống này, bấm tay bắn ra một đạo Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Thiên hỏa cùng quang thủ chạm vào nhau.
Không một tiếng độn thì quang thủ kia bị băng phong giữa không trung sau đó tiêu biến.
Huyễn Linh Thiên Hỏa tiếp tục bay đi, Kim Hoằng thiền sư nhìn qua sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.
Nhân cơ hội này Lâm Hiên bay nhanh về phía cầu thang. Nhưng trước mặt đột nhiên lóe sáng, Minh Tuyền tiên tử đã xuất hiện ngay trước mắt.
"Muốn chạy, trước tiên lưu lại bảo vật đã"
Rất thú vị cảm ơn bạn