BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ GHÉT BỎ

Hoắc Hữu Thanh vừa mở mắt ra đã ăn ngay một cú đấm.

Cú đấm thình lình kia đấm y ngã nhào xuống đất.

Y chưa kịp hoàn hồn thì lại bị người ta xách cổ lên.

"Hoắc Hữu Thanh!" Người nọ nghiến răng nghiến lợi gọi tên y, hàm răng lộ ra như hàm răng cá mập trắng, hung ác như muốn băm thây người thành từng mảnh: "Tao đã cảnh cáo mày rất nhiều lần rồi, không được động vào Tiểu Nguyên, không được động vào Tiểu Nguyên! Mày không hiểu tiếng người hả?"

Hoắc Hữu Thanh bị xách cổ áo một cách thô bạo nên y hít thở rất khó khăn, cố sức trợn to mắt, y phát hiện người đánh y chính là bạn thân từ bé của mình.

Ấy vậy mà đứa bạn thân này lại lớn thêm mấy tuổi sau một đêm.

"Cung Lang." Khi Hoắc Hữu Thanh gọi cái tên kia, người bạn thân hơi run lên nhưng ngay sau đó, bàn tay đang nắm áo y đã chuyển sang bóp cổ y, ngón tay không ngừng siết chặt, sát ý trong mắt càng lúc càng đậm.

"Tao giết mày, tao sẽ giết mày, mày sẽ không thể làm tổn thương Tiểu Nguyên được nữa."

Hoắc Hữu Thanh choáng váng và khó thở do thiếu oxy, y giơ hai bàn tay trắng nõn lên giãy giụa vài cái, sau đó buông thõng bất lực.

Ngay lúc Hoắc Hữu Thanh nghĩ mình sẽ chết trong tay bạn thân từ bé này thì một người khác bước vào phòng, người kia kéo Cung Lang lại.

Nước mắt si.nh lý tràn ra cản trở tầm nhìn của Hoắc Hữu Thanh, y nhắm mắt lại rồi mở ra, y lặp lại mấy lần cuối cùng cũng nhận ra người vừa đi vào.

Thật khéo, y cũng biết cậu ta.

Là bạn cùng phòng đại học của y - Cừu Vấn Phỉ.

Bạn thân từ bé và bạn cùng phòng đại học của y đứng chung một chỗ.

Cừu Vấn Phỉ không nhìn y, chỉ nói với Cung Lang: "Tiểu Nguyên đã tỉnh rồi, nhưng cậu ấy vẫn còn rất sợ. Cậu ấy bảo tôi đi xem cậu thử, tránh để cậu quá kích động. Cậu hủy hoại tương lai của mình để giết cậu ta sao, không đáng đâu."

Không phải ảo giác của y nhỉ, lúc Cừu Vấn Phỉ nhắc tới y, vẻ mặt của cậu ta lộ rõ ​​sự chán ghét.

Cuối cùng Hoắc Hữu Thanh cũng bình thường lại, y chống người đứng lên, nhìn hai người gần đó đã lớn hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của y, sau đó y quay đầu nhìn xung quanh.

Đây là phòng bệnh, y vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng.

Y sờ cái cổ đau đớn của mình rồi nhấc chân đi về phía phòng tắm.

Hai người kia chú ý đến động tác của Hoắc Hữu Thanh, Cung Lang muốn nói gì đó nhưng bị Cừu Vấn Phỉ, người cũng đầy vẻ đề phòng và chán ghét ngăn lại: "Đừng quan tâm tới nó làm gì, đi xem Tiểu Nguyên trước đã, việc này không xong dễ vậy đâu, chắc chắn Hoắc Hữu Thanh sẽ phải gặp báo ứng khi làm tổn thương Tiểu Nguyên."

Hoắc Hữu Thanh vào phòng tắm không phải đi vệ sinh, y muốn kiểm chứng một chuyện. Y đứng trước gương và phát hiện khuôn mặt của mình cũng không phải là khuôn mặt trong trí nhớ của y.

Mặc dù đường nét trên khuôn mặt vẫn là của y, nhưng tuổi tác trông lớn hơn và cũng gầy đi nhiều, y mặc bộ đồng phục bệnh nhân chẳng khác gì cái bao tải.

Y vẫn còn đặt tay trên cổ, cái cổ hằn mấy dấu tích, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết, hai má đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí vẫn chưa bình thường lại, trong đôi mắt phượng vẫn còn đọng hơi nước.  

Hoắc Hữu Thanh nhìn vết máu trên khóe môi, là một đấm của Cung Lang. Y chậm chạp lau vết máu bằng ngón tay mình, y nhớ lại cuốn truyện tranh mình đã đọc.

Trong khi đợi Cung Lang trong thư viện tuần trước, y tiện tay rút một quyển sách, tuy là truyện tranh nhưng y vẫn xem thử.

Câu chuyện trong cuốn sách kể về một người đàn ông bị mất trí nhớ trong 5 năm sau một vụ tai nạn xe ô tô, và gây ra rất nhiều chuyện dở khóc dở cười.

Y cũng mất trí nhớ sao?

Y chỉ có ký ức từ trước khi 18 tuổi.

Hoắc Hữu Thanh không có manh mối, y nhớ đêm qua mình vẫn còn trả lời tin nhắn của Cung Lang trước khi ngủ. Cung Lang hẹn y cuối tuần đi chơi, đối phương rỉ tai y rất lâu, cuối cùng chẳng còn cách nào nên y đã đồng ý.

Ai mà ngờ khi vừa tỉnh ngủ đã bị Cung Lang cho một đấm.

Hoắc Hữu Thanh nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng tắm, y đi ra thì chẳng thấy Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ đâu, thay vào đó lại là anh họ của y.

Anh họ cũng không giống như trong trí nhớ của y, giờ anh trông như một người đàn ông trung niên bình thường.

Anh họ xách theo giỏ hoa quả vào, nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh đang đứng trong phòng tắm, đầu tiên là thở dài, sau đó anh đóng cửa phòng bệnh lại, nói một tràng như hạt đậu vãi.

"Hữu Hữu, anh đã nói với em thế nào? Sao giờ em còn đi trêu chọc bọn họ nữa? Em vất vả lắm mới có thể về nước, sao không quên những người đó đi? Anh biết trong lòng em rất khó chịu, nhưng đã nhiều năm rồi, Hữu Hữu em cũng nên nhìn rõ, những người đó..." Anh họ nói tới đây thì hừ một tiếng đầy oán hận: "Đều là hạng người phụ tình bạc nghĩa, sau này nên xuống địa ngục hết."

Hoắc Hữu Thanh không hiểu lắm, người anh họ theo thuyết vô thần của mình sao bỗng nhiên bắt đầu nguyền rủa người khác như vậy, còn rủa xuống địa ngục nữa chứ, y không hiểu nhưng vẫn muốn cười, không được, y cảm thấy mình không nên cười lúc này đâu.

Y chưa hiểu rất nhiều chuyện.

Thế là y mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Anh họ, em nghĩ mình bị mất trí nhớ rồi."

Giọng điệu hùng hổ của anh họ phanh kít lại.

Đúng lúc đó, một làn gió xuân ấm áp tràn vào từ cửa sổ đang mở, thổi vào trong bộ quần áo bệnh nhân thùng thình của mình. Hoắc Hữu Thanh hạ bàn tay đang đặt trên cổ mình xuống, y chớp chớp mắt.



Qua một buổi chiều khi anh họ đến, Hoắc Hữu Thanh đã hiểu ra một chuyện.

Bây giờ y 27 tuổi, không phải 18, y đã mất đi ký ức của 9 năm.

Y chưa học hết năm nhất đại học thì phải chuyển đến một trường đại học ở nước ngoài, khi y trở về thì phát hiện những người xoay quanh mình đang xoay quanh một người khác, có vẻ như có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà anh họ cũng không rõ lắm. Nói tóm lại, y không ở trong nước mấy năm rồi lại ra nước ngoài.

Lần thứ hai y bị ép ra nước ngoài.

Là bởi vì suýt chút nữa y đã đâm chết một người.

Vụ này rất ồn ào, anh họ muốn bảo vệ y cũng không được, nghe nói anh họ còn quỳ xuống và xin lỗi, bức ảnh chụp anh xin lỗi đó cũng được đăng lên vòng bạn bè.

Hôm nay là ba tháng sau khi y về nước.

"Mất trí nhớ cũng tốt, quên đi những chuyện trước đây, bắt đầu một cuộc sống tốt hơn." Khi anh họ nói câu này, ánh mắt của anh đầy lo lắng, anh sợ em họ mình sẽ lại làm chuyện quá khích, anh siết chặt tay: "Hữu Hữu, em không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho dì dượng."

Cha mẹ của Hoắc Hữu Thanh qua đời từ rất sớm, do gia thế giàu có, lại được chú dì giúp đỡ, chăm sóc nên cuộc sống của y không hề khó khăn, thậm chí có thể nói từ nhỏ đến lớn, y giống như hoàng tử nhỏ trong mắt người khác.

Ai ngờ đâu sau khi hoàng tử nhỏ lớn lên lại bị mọi người ghét bỏ.

Hoắc Hữu Thanh mỉm cười trấn an anh họ mình, sau đó y mở khóa vân tay trên điện thoại. Chẳng có mấy thứ trong điện thoại di động cả, sau khi lớn lên dường như y không thích chơi game, cũng không giao du nhiều, chẳng đăng gì lên vòng bạn bè.

Có mấy tin nhắn, là tin nhắn của bọn Cung Lang, bọn họ đều là uy hiếp y, yêu cầu y không được làm tổn thương Đới Nguyên nữa, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Đới Nguyên là người mà anh họ nói suýt chút nữa mình đã đâm chết, người mà anh họ quỳ xuống xin lỗi cũng là Đới Nguyên, lần này cũng vậy, y bắt cóc Đới Nguyên.

Hoắc Hữu Thanh tìm kiếm cái tên "Đới Nguyên" trong đầu mình một hồi, y xác nhận mình không biết cậu ta.

Anh họ ở với y cả buổi chiều, anh chuẩn bị về nhà, trước khi đi còn lo lắng dặn dò Hoắc Hữu Thanh: "Có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay... Đừng kích động."

Hoắc Hữu Thanh gật đầu, y chờ anh họ đi rồi thì nằm lại trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào cái cây ngoài cửa sổ.

Bác sĩ sang đây xem vết thương trên người y, khóe miệng cũng bị dập, may mà cổ họng không có chuyện gì. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy ánh mắt oán hận mình của bọn Cung Lang, y có hơi bất ngờ và cũng có cả khó chịu.

Nhưng Hoắc Hữu Thanh, người chỉ có ký ức của năm 18 tuổi, y nghĩ nếu mình làm nhiều chuyện cực đoan giống như trong lời anh họ nói, thì bọn họ hận y là đúng.

Nhưng y không có cảm giác chân thực gì cả.

Ai đột nhiên mất đi ký ức của 9 năm đều sẽ không thể chấp nhận nhanh như vậy.

Hoắc Hữu Thanh định đứng dậy rửa mặt thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Rõ ràng là ở bệnh viện, nhưng giống như chẳng có ai quản.

Y nhìn Cung Lang bước vào với vẻ mặt đầy phẫn nộ, cậu đá y xuống giường.

"Tao ** cả tổ tông nhà mày!"

Sức của Cung Lang rất lớn, cú đá chấn động cả giường bệnh, Hoắc Hữu Thanh đang chuẩn bị đứng dậy nên không vững, bị cú đá làm cho ngã về sau.

Y đập đầu vào thành giường.

Sau đó bất tỉnh.



"Hữu Hữu..."

"Hữu Hữu..."

"Hữu Hữu!" Âm giọng tăng lên.

Lông mi của Hoắc Hữu Thanh run lên, y mở mắt ra. Đập vào mắt y là một gương mặt điển trai, là... Cung Lang lúc trẻ.

Cung Lang cúi xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt y rồi dịu dàng nói: "Sao cậu lại ngủ ở đây? Sẽ bị cảm đó."

Lúc cậu nói, ánh mắt gần như tham lam mà dán chặt vào người trước mặt. Hoắc Hữu Thanh tỉnh lại từ trong cơn mê, đôi mắt phượng như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, cậu nhìn chằm chằm y, khí chất thuần khiết như nai con trong rừng. Từ trán đến gáy của y đều trắng như tuyết, vô cùng mềm mại, cậu chỉ chạm vào hai lần mà làn da đã đỏ bừng.

Cung Lang cười càng tươi hơn, cậu định nói thêm vài câu thì Hoắc Hữu Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy, gạt tay cậu: "Đừng chạm vào tớ."

Nụ cười của Cung Lang đông cứng lại, cậu cau mày: "Hữu Hữu?"

Hoắc Hữu Thanh không nói gì, y nhìn xung quanh và phát hiện mình đang ở trong khu ghế lô của quán cà phê Internet, y nói câu thứ hai: "Tớ phải về nhà."

"OK, tớ đưa cậu về..."

Cung Lang chưa kịp nói hết câu đã bị Hoắc Hữu Thanh ngắt lời.

"Tớ tự về, cậu đừng đi theo."

- Hết chương 1-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi