BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ GHÉT BỎ

Y ngủ chừng hai tiếng, lúc mở mắt ra thì thấy Cung Lang đang nằm bên cạnh mình im lặng chơi game. Hoắc Hữu Thanh mới chỉ hơi nhúc nhích người, Cung Lang phát hiện y đã tỉnh, lập tức bỏ điện thoại xuống: "Hữu Hữu, trưa nay cậu muốn ăn gì?"

Hoắc Hữu Thanh nằm một lúc rồi mới ngồi dậy. Từ khi biết mình là người xấu, hiện tại y đã giảm bớt sự bài xích với Cung Lang, y nói mấy món muốn ăn, chợt nhớ tới một việc: "Cậu lấy thư trên bàn tớ sao?"

"Thư gì?" Cung Lang giả vờ bối rối quá rõ ràng, Hoắc Hữu Thanh không khách khí cho Cung Lang một cái liếc mắt rồi chuẩn bị đứng dậy.

Đứng dậy nửa chừng liền bị người nào đó giữ tay, kéo lại về giường. Hơi thở gấp gáp của Cung Lang phả vào lỗ tai y: "Được rồi, đúng là có một phong thư, tên Cừu Vấn Phỉ kia cáo trạng đúng không? Tớ thấy thứ đồ kia không có ý gì tốt, cậu lại hỏi lá thư đó làm gì?"

Hoắc Hữu Thanh nghiêng đầu, tránh đi cái nóng khó chịu: "Người ta viết thư cho tớ, tại sao tớ không thể hỏi?"

"Cậu có thể hỏi, nhưng tốt hơn là không nên hỏi."

Câu trả lời của Cung Lang khiến Hoắc Hữu Thanh phải quay đầu lại, y nhìn chằm chằm vào bạn thân từ nhỏ của mình: "Sao lại nói vậy?"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cung Lang lộ rõ vẻ chán ghét: "Trên thư... Không phải là thứ gì tốt, cậu sẽ không muốn biết người viết thư cho cậu là một tên bi.ến thái."

Nét mặt không giống giả bộ.

Biế.n thái?

Hoắc Hữu Thanh hồi tưởng lại nam sinh xông đến trước mặt mình ngày ấy. Vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên y nhìn không rõ khuôn mặt của cậu ta, thậm chí còn không nhớ rõ có đặc điểm gì.

Không nghĩ ra được kết quả, Hoắc Hữu Thanh cũng không hỏi nữa, vỗ cái tay của Cung Lang đang đặt trên eo mình: "Buông ra, tớ đói bụng."

Hoắc Hữu Thanh ở sơn trang hai ngày, thời gian nghỉ của y cũng đã hết, không thể không về trường. Cung Lang đưa y trở lại ký túc xá, nhưng Cung Lang vừa đến ký túc xá liền nói với Cửu Vấn Phỉ đang ngồi ở trước bàn học: "Họ Cừu kia, ra ngoài nói chuyện."

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy không ổn, không khỏi gọi Cung Lang một tiếng.

Cung Lang cười với Hoắc Hữu Thanh: "Tớ không làm gì cả, tớ chỉ muốn tâm sự với cậu ta thôi."

Cừu Vấn Phỉ trầm mặc đứng dậy khỏi bàn học, đi ra khỏi ký túc xá trước, đi được nửa đường thì quay lại nhìn Cung Lang: "Không phải muốn nói chuyện sao? Ra ngoài nói."

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy bầu không khí giữa hai người không bình thường, y muốn nói gì đó, nhưng cả hai đều nói không có việc gì, y đành phải ngồi lại ghế của mình.

Mấy ngày nay Cung Lang đều canh giữ ở bên cạnh y, y gần như không có không gian cá nhân, hiện tại y có chuyện muốn làm.

Theo như lời của các đồng nghiệp ở thời không 27 tuổi, Đới Nguyên từng là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, lúc đó y không hỏi nhiều nhưng bây giờ lại tò mò.

Hoắc Hữu Thanh mở máy tính xách tay, nhập "Đới Nguyên" vào trang web, bấm tìm kiếm, một loạt thông tin hiện lên. Y xem sơ qua, xem được nửa chừng thì khuôn mặt của Cung Lang dí sát lại: "Hữu Hữu, cậu đang xem cái gì vậy?"

Hoắc Hữu Thanh luống cuống muốn đóng máy tính lại, nhưng đã quá muộn. Cung Lang đã thấy rõ thông tin trên đó, dựa theo nội dung bên trên cậu đọc được hai chữ "Đới Nguyên", sắc mặt lại khó coi: "Lại là Đới Nguyên, Hữu Hữu, tại sao cậu lại muốn tìm kiếm thông tin của người này?"

"Tớ bí mật nói với cậu."

Hai chữ "bí mật" lập tức xoa dịu trái tim chua xót của Cung Lang, cậu nhìn về hướng nào đó chế giễu.

Cuối hướng đó là Cừu Vấn Phỉ, cậu ta đang ngồi quay lưng về phía này, hai tay đè lên bụng, cơn đau làm cho sắc mặt cậu ta có chút vặn vẹo, cậu biết nơi đó đã bị thương.

Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của Hoắc Hữu Thanh trôi qua bình yên. Y nói với Cung Lang rằng cái tên "Đới Nguyên" đã xuất hiện trong giấc mơ của y, Cung Lang tin, nhưng cậu cũng nói với Hoắc Hữu Thanh, hy vọng y không nên quá để ý đến cái tên này.

"Giấc mơ thì chỉ là giấc mơ thôi." Cung Lang nói với giọng điệu chắc nịch.

Hoắc Hữu Thanh ừ ừ hai tiếng, lại đẩy Cung Lang không biết đã nằm trên giường mình bao giờ ra: "Nóng quá, cậu nên về ký túc xá của mình đi."

Cung Lang tham lam nhìn lướt qua làn da lộ ra của Hoắc Hữu Thanh, trường học mất điện, điều hòa và quạt điện đều không xài được. Hoắc Hữu Thanh xưa nay sợ nóng, do thời tiết nóng bức mà ra một lớp mồ hôi mỏng, dính vào bắp chân trắng như tuyết của y.

Y quá trắng, trong căn phòng thiếu ánh sáng làm cho người ta có ảo giác hình như y đang phát sáng, trắng đến chói mắt, mê hoặc lòng người.

"Đêm nay ra ngoài ngủ đi." Cung Lang đề nghị.

Hoắc Hữu Thanh bị nóng đến mức mơ hồ, nói: "Ngày mai tám giờ sáng."

"Tớ nhất định sẽ gọi cậu dậy, lái xe đưa cậu về, bảo đảm không muộn."

Nghe lời hứa hẹn này của Cung Lang, Hoắc Hữu Thanh khó khăn đồng ý, y tùy tiện lấy một bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài cùng Cung Lang.

Lúc ra ngoài thì va vào Cừu Vấn Phỉ ở đối diện.

Cừu Vấn Phỉ nhìn Hoắc Hữu Thanh, lại nhìn Cung Lang đang đi phía sau Hoắc Hữu Thanh, cậu ta dường như đã đoán được điều gì đó: "Tối nay cậu muốn ra ngoài ngủ à? Bộ phận quản lý ký túc xá có thể đi kiểm tra người đấy."

Hoắc Hữu Thanh ừ một tiếng: "Tôi sẽ nói với trưởng phòng ký túc xá để cậu ấy thu xếp giúp."

Cừu Vấn Phỉ không nói gì nữa, nhìn Hoắc Hữu Thanh và Cung Lang rời đi.

Cung Lang đi được nửa chừng, quay đầu lại giơ ngón giữa về phía Cừu Vấn Phỉ, trong đó chứa đầy sự khiêu khích và xem thường Cừu Vấn Phỉ như lòng dạ của Tư Mã Chiêu*.

*Một câu nói của Ngụy Đế Tào Mao khi nói về Tư Mã Chiêu: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.

Thấy vậy, Cừu Vấn Phỉ nghiến răng, cậu ta vội vàng trở về giường của mình trong ký túc xá, kéo màn giường, trả lời một tin nhắn trên mạng xã hội.

"Hôm nay cậu ấy ra ngoài với Cung Lang."

Đây là lần đầu tiên cậu ta trả lời số điện thoại này, sau khi trả lời, cậu ta cảm thấy ngón tay chạm lên điện thoại nóng đến mức không thể cầm nổi điện thoại, nhất là sau khi bên kia gửi đến một khoản tiền lớn.

Chỉ một câu ngắn gọn, cậu ta được trả năm nghìn.

*~ 17 triệu VND.

Cừu Vấn Phỉ không dám nhìn vào điện thoại lần nữa, che mặt một cách đau đớn.



Một bên khác, Cung Lang đưa Hoắc Hữu Thanh đến một khách sạn 5 sao gần trường của bọn họ nhất, cậu có một phòng đặt cả năm. Thật ra Cung Lang muốn ngủ chung giường với Hoắc Hữu Thanh, nhưng bị y cự tuyệt một cách tàn nhẫn nên đành phải ngủ một mình.

Sau khi Cung Lang vào phòng, cậu đeo tai nghe bắt đầu chơi game, không để ý tới phục vụ phòng gõ cửa sau đó.

Hoắc Hữu Thanh vừa tắm xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa nên y đi ra mở cửa. Ngoài cửa là nhân viên khách sạn mang bữa tối cho bọn họ.

Đúng lúc Hoắc Hữu Thanh cũng đói bụng, y để nhân viên đi vào, đợi nhân viên đi rồi, y định gọi Cung Lang thì dư quang nhìn thấy có phong thư trên thảm trải sàn.

Giống như đúc với bức thư lần trước y nhận được.

Màu sắc giống nhau, phần đề tên trên phong thư cũng giống nhau.

"Đới Diệc Tân gửi."

Hoắc Hữu Thanh sững người.

Một lúc sau, y mới cúi xuống nhặt bức thư trên sàn lên, bức thư này là do nhân viên vừa đặt sao?

Lần trước Cung Lang nói với y nội dung trên thư khó coi, y không nên đọc.

Y tin rằng Cung Lang không nói dối mình chuyện này.

Đang lúc y bối rối, có lẽ biết phục vụ phòng đã tới, Cung Lang chơi xong một ván liền bước ra khỏi phòng, nhìn thấy phong thư trên tay Hoắc Hữu Thanh, cậu giật lấy không chút do dự: "Đây là cái gì? Lại là thư người này viết. Hữu Hữu, bức thư này ở đâu ra vậy?"

"Tớ không biết, có người vừa đến đưa đồ ăn, lúc anh ta ra ngoài thì bức thư này đã nằm trên sàn." Hoắc Hữu Thanh nói.

Cung Lang nhìn Hoắc Hữu Thanh, bởi vì người nhận ở ngay trước mắt, lần này cậu cố gắng kiên nhẫn chờ sự đồng ý của đối phương: "Tớ xem giúp cậu, nếu không phải chuyện đáng sợ, tớ đưa lại bức thư này cho cậu."

Hoắc Hữu Thanh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Tiếp theo, nháy mắt y nhìn thấy vẻ mặt của Cung Lang trở nên vô cùng tức giận, còn chưa kịp nói chuyện, Cung Lang đã vò nát bức thư rồi nhét vào túi, cau chặt mày: "Không nên xem."

"Rốt cuộc thì trên đó viết gì vậy?" Hoắc Hữu Thanh không thể không hỏi.

Cung Lang im lặng một lúc, cười với Hoắc Hữu Thanh: "Cậu ăn tối đi, việc này giao cho tớ xử lý, chỉ là một tên b.iến thái hèn hạ mà thôi."

Hoắc Hữu Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc hơn bình thường của bạn thân từ nhỏ, y không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Chờ đến lúc đi ngủ, y mới nhớ phải hỏi Cung Lang muốn xử lý thế nào.

Tối nay đã quá muộn rồi, để ngày mai hỏi đi.

Chỉ là không ngờ tới lúc mình tỉnh lại thì đã đến thời không 27 tuổi.

Kể từ khi y đi cùng Đới Nguyên đến gặp bác sĩ vào thứ tư, đối phương yên tĩnh hơn hẳn, không hề gửi tin nhắn. Hoắc Hữu Thanh cũng bắt đầu cân nhắc tìm công việc mới. Công việc vừa rồi không những không kiếm được tiền mà còn phải bồi thường tiền, quá thiệt.

Hoắc Hữu Thanh tìm công việc thứ hai thận trọng hơn nhiều so với trước đó, y không ký hợp đồng ngay trong ngày, trước khi đi phỏng vấn phải tìm hiểu kỹ thông tin của công ty. Hôm thứ sáu ấy, y thành công được nhận vào một công ty nước ngoài, cũng là công việc liên quan đến phiên dịch.

Nhìn qua phòng ban nơi y làm có vẻ hài hòa, ngày vừa nhận chức y đi liên hoan cùng các đồng nghiệp, dăm ba câu đã quyết định xong, địa điểm là một quán bar vô cùng nổi tiếng.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Hoắc Hữu Thanh chỉ đến quán bar hai lần. Một lần là với bạn cùng phòng đại học và một lần với Cung Lang. Bạn cùng phòng và Cung Lang đều cảm thấy Hoắc Hữu Thanh không nên đến quán bar, nên hai lần trước đều là lướt qua, nhưng lần này thì khác.

Ngồi ở hàng ghế dài, Hoắc Hữu Thanh buồn chán nghịch điện thoại, không có hứng thú với đám người quần ma loạn vũ trên sàn nhảy. Mặc dù tham gia liên hoan, nhưng y không muốn hùa theo những người khác, thế nên rượu mà đồng nghiệp mời, y chưa hề uống một ngụm nào. Sau nhiều lần từ chối, sắc mặt của một vài đồng nghiệp đã trở nên khó coi.

Nhất là người tên Hạo Ca.

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy người này rất kỳ lạ, từ hôm y nhận chức, Hạo Ca luôn quanh quẩn bên cạnh y, luôn hỏi y có chuyện gì không. Lúc này gã lại bưng rượu sang đây, nhìn thông tin nhận chức 27 tuổi của y, hỏi y có người yêu chưa, nếu không có thì gã có thể giới thiệu cho.

Sau khi bị Hoắc Hữu Thanh từ chối vài lần, khuôn mặt Hạo Ca trở nên đặc biệt khó coi.

Hoắc Hữu Thanh nghĩ thầm công việc lần này của y có khả năng là phải bỏ thôi, y cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đứng dậy thì có mấy người hỏi y: "Cậu đi đâu vậy?"

"Toilet." Hoắc Hữu Thanh viện cớ.

Thực tế là y chuẩn bị chạy trốn.

Đèn trong quán bar rất tối, rất nhiều người, Hoắc Hữu Thanh gần như là người mù đường, tìm cả buổi không tìm được cửa ra, mà càng đi sâu vào trong quán bar. Y đi sâu vào trong mới phát hiện quán bar này có hai tầng ẩn.

Hoắc Hữu Thanh nhận ra mình đi nhầm đường, đang định quay lại đường cũ thì nghe thấy tiếng bước chân, có người đi xuống từ trên lầu.

Vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vừa khéo thấy rõ khuôn mặt của người đi đầu.

Đới Nguyên mặc âu phục đi giày da, mặt không chút biểu cảm đi xuống.

Vẻ mặt của hắn lúc này khác hẳn với dáng vẻ mà Hoắc Hữu Thanh từng nhìn thấy.

Theo sau Đới Nguyên còn có vài người, không biết những người đó nói gì mà đột nhiên hắn dừng lại, giơ tay tát người ngoài cùng bên phải ở đằng sau, tàn nhẫn tới mức người đó nôn ra máu.

- Hết chương 11-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi