BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ GHÉT BỎ

Hoắc Hữu Thanh thẳng thừng cúp điện thoại.

Y không biết nuôi chó, huống gì còn nuôi một con chó điên. Độ điên của Đới Nguyên cũng không thua gì Đới Diệc Tân, người bình thường ai lại đem tính mạng của mình để bày kế.

Trước khi quay lại phòng bệnh, y thấy Đới Diệc Tân treo túi truyền dịch nhìn xung quanh. Đới Diệc Tân mím chặt môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Nếu không phải vì sự hoảng sợ trong đôi mắt màu hổ phách ấy thì dáng vẻ của hắn chẳng khác gì một kẻ giết người.

Sự hoảng sợ trong đôi mắt của hắn thoáng chốc hóa thành sự háo hức khi nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh còn đang lơ mơ, đối phương đã sải đôi chân dài về phía y.

Ở nơi công cộng, việc ôm ấp với một người đồng giới cũng là chuyện gượng gạo. Hoắc Hữu Thanh cau mày đẩy Đới Diệc Tân ra, y không hiểu mình chỉ đi nghe một cú điện thoại sao lại biến thành cảnh sinh ly tử biệt luôn vậy.

"Buông ra." Y không đẩy nổi Đới Diệc Tân cao to ra, chỉ có thể dùng lời nói bảo hắn buông ra. Thấy hắn không nhúc nhích, y lại nói thêm: "Anh không nghe lời phải không?"

Sau khi thốt ra những lời này, Đới Diệc Tân đôi mươi cuối cùng cũng buông tay, nhưng đôi mắt ấy vẫn nhìn Hoắc Hữu Thanh với vẻ chờ mong, hệt như con chó cỡ lớn vậy.

Hoắc Hữu Thanh thấy mà đau lòng, xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò, y vỗ nhẹ cánh tay Đới Diệc Tân: "Về phòng với tôi nhé."

Vào trong đóng cửa phòng, sau đó y đưa điện thoại cho chủ nhân của nó: "Lúc nãy em trai của anh gọi tới, ghi âm lại rồi. Anh nghe thử xem."

Sau khi nghe đoạn ghi âm, Đới Diệc Tân chẳng ừ hử gì. Trong khi đó, Hoắc Hữu Thanh mệt mỏi ngã người xuống ghế sô pha, y cũng lười để ý đến Đới Diệc Tân làm gì. Hôm nay y liên tục đối phó với bốn người, rất là mệt.

Bốn người này người nào cũng khó chơi, mà khó kiểm soát nhất chính là hai anh em nhà họ Đới - Đới Diệc Tân và Đới Nguyên, hai anh em đều điên y một khuôn. Y có ký ức của chín năm vẫn không hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể kiểm soát được Đới Diệc Tân, giờ còn thêm một Đới Nguyên, chỉ có phiền hơn.

Chi bằng để Đới Diệc Tân ra tay thì tốt hơn, nếu Đới Diệc Tân không dạy dỗ được Đới Nguyên, ngược lại là để Đới Nguyên thu thập thì là Đới Diệc Tân vô dụng.

Cứ thế này Hoắc Hữu Thanh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Sáng nay y dậy sớm, cả ngày không nghỉ ngơi được chút nào, lúc này y nằm trên sô pha thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, y cảm giác mình được bế lên, người ôm y chính là Đới Diệc Tân.

Cây kim trên mu bàn tay của Đới Diệc Tân đã rút ra rồi, y đảo mắt thì thấy bình nước thuốc vẫn chưa chảy hết mà đã tự rút kim.

"Anh làm gì đấy?" Y cúi mặt, thấy mình bị đặt ở trên giường bệnh, y hiểu ý của Đới Diệc Tân, hắn muốn y ngủ trên giường, nhưng y không hề cảm kích, ngồi thẳng dậy.

"Về trường đây." Y đứng dậy, nhưng Đới Diệc Tân nhanh tay cản y lại. Đây không phải là lần đầu tiên y bị Đới Diệc Tân ngăn cản, nhưng đây là lần đầu tiên Đới Diệc Tân đôi mươi dám đè y lên giường như thế này.

Hoắc Hữu Thanh nhìn kỹ sắc mặt của Đới Diệc Tân: "Hôm nay bị Cung Lang động tay động chân, rồi đến bạn cùng phòng cũ - Cừu Vấn Phỉ tới nói mấy chuyện ghê tởm, cả em trai anh cũng góp vui. Bây giờ anh cũng muốn bắt nạt tôi?"

Đới Diệc Tân lập tức dao động. Hắn hơi đè lên người y, một tay cẩn thận lướt qua khóe mắt của Hoắc Hữu Thanh: "Em mệt rồi, ngủ đi. Tôi canh chừng cho em. Hứa sẽ không làm gì."

Hoắc Hữu Thanh quay mặt đi chỗ khác, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, đèn đường đối diện chiếu qua. Y im lặng một lúc, đột nhiên chủ động quàng tay qua cổ Đới Diệc Tân.

Gần như ngay khi cánh tay chạm vào làn da của đối phương, y cảm giác cơ thể ấy run lên. Hoắc Hữu Thanh bỗng dừng lại, nhưng vẫn nói: "Hôm nay hôn nhé."

Cứ tưởng rằng Đới Diệc Tân nghe xong lời này sẽ nhào tới hôn, nhưng đối phương chỉ hơi dao động rồi nói: "Không hôn em."

Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm người trước mặt, chầm chậm buông tay xuống, thật sự nhắm mắt lại. Y không ngủ, Đới Diệc Tân biết. Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng thở của họ rất rõ ràng.

Một lúc lâu sau, y vỗ nhẹ cánh tay Đới Diệc Tân: "Ngủ không được. Nói chút chuyện của anh đi. Lần trước anh chỉ nói chuyện anh về ở với bà. Sao anh lại về ở với bà?"

Hoắc Hữu Thanh phải biết Đới Diệc Tân đã trải qua những gì thì mới có thể thay đổi tương lai. Nhưng Đới Diệc Tân không muốn trả lời, mặc cho Hoắc Hữu Thanh có hỏi mấy lần cũng không nói lời nào.

Sau vài lần, Hoắc Hữu Thanh hết kiên nhẫn, y thẳng thừng đẩy hắn ra, đứng dậy chuẩn bị quay lại trường.

Mãi đến khi ra tới cửa, y cũng không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào. Y thấy nên quay lại xem thử. Đới Diệc Tân ngồi bất động trên giường, vì hắn muốn để Hoắc Hữu Thanh ngủ nên hắn đã tắt đèn lớn trong phòng, ngọn đèn ngoài cửa sổ phác họa bóng người cao lớn, đôi mắt màu hổ phách chớp mở mờ ảo trong đêm.

Hoắc Hữu Thanh dừng bước, y nhìn chằm chằm Đới Diệc Tân rất lâu, cuối cùng cũng quay lại. Vừa đi tới bên giường, y lập tức bị đối phương ôm chầm lấy. Y mím môi dưới, đưa tay lên sờ tóc Đới Diệc Tân rồi nâng mặt hắn lên.

Môi y dừng lại trước môi Đới Diệc Tân, họ rất gần nhau nhưng không chạm vào nhau. Y nghe được tiếng thở nặng nề của Đới Diệc Tân, thấy được đôi mắt màu hổ phách của hắn trở nên ướt át. Y quá bình tĩnh, gần đến mức tàn nhẫn.

"Không được." Hoắc Hữu Thanh nhẹ giọng nói với Đới Diệc Tân: "Tôi sẽ không hôn người che giấu bí mật."

Khi nói ra điều này, y nhận ra sự tàn nhẫn của mình - y đang đào sâu những chuyện mà Đới Diệc Tân không muốn nói ra, giống như một lần nữa rạch mở một vết sẹo. Muốn biết tại sao Đới Diệc Tân lại trở nên như vậy trong tương lai, y buộc phải biết được bí mật giấu trong Đới Diệc Tân.

Đến tột cùng thì Đới Diệc Tân đã trải qua những gì?

Đáng tiếc là cách tạo phần thưởng và dụ dỗ này không thành công. Tuy Đới Diệc Tân gần như muốn cháy rụi rồi mà vẫn không chịu nói. Hoắc Hữu Thanh còn cố ý xoa nhẹ ngón tay lên môi hắn, khiến hắn run lên bần bật, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp tràn đầy dục vọ.ng khó nén.

Y sợ lửa cháy quá mức, chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình nên tạm thời bỏ cuộc, quay lại trường học.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoắc Hữu Thanh trở về năm hai mươi bảy tuổi và tỉnh lại từ trên giường bệnh. Y nhìn phòng bệnh trừ mình ra thì không còn ai khác, y chưa kịp nhớ ra mình đã xuất hiện ở bệnh viện như thế nào thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Người bước vào là anh họ của y.

Anh họ thấy y đã tỉnh, anh cầm cháo đi tới: "Đang yên đang lành sao tự nhiên vào bệnh viện luôn vậy? Em có khó chịu đâu không?"

Hoắc Hữu Thanh lắc đầu hỏi: "Anh họ. Anh đưa em đến bệnh viện ạ?"

"Không phải. Em tự gọi 120 mà."

Lời nói của anh họ khiến y ngẩn ra. Y quay đầu nhìn tủ đầu giường, điện thoại của y đang ở trên đó. Y vội vàng với lấy, mở khoá và bấm vào nhật ký cuộc gọi.

Y gọi 120 vào lúc nửa đêm hôm qua? Sao y hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?

Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu nhìn anh họ: "Sao anh biết em đang ở bệnh viện?"

"Sáng sớm hôm nay bên quản lý tài sản nói là không liên lạc được với em nên anh đến chỗ chung cư tìm em luôn. Bên quản lý tài sản nói em được 120 đưa vào bệnh viện tối qua. Anh vào từng khoa hỏi thì mới biết em ở đây. Hôm qua em gọi 120, sao lại không gọi anh qua chăm sóc em?"

Mãi đến khi xuất viện, Hoắc Hữu Thanh cũng không biết sao mình lại gọi 120. Lúc về nhà, y vào nhà vệ sinh trước. Phòng tắm bừa bộn, rõ ràng là không được dọn dẹp. Y đứng trong phòng tắm, giọng của anh họ truyền đến.

"Trong bếp không có đường, xuống dưới lầu mua mà lười lấy chìa khóa quá. Hữu Hữu, em chờ cửa giúp anh nhé."

Nghe vậy, Hoắc Hữu Thanh đột nhiên đi ra ngoài, nhìn về phía cửa.

Y không nhớ mình đã gọi 120, không nhớ mình mở cửa để cho nhân viên cấp cứu 120 vào. Hôm qua y có gọi không? Có mở cửa không?

Chuông cửa đột ngột vang lên.

- Hết chương 48-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi