BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ GHÉT BỎ

Trong nháy mắt, toàn bộ sức lực của y đều cạn sạch, như thể tất cả thời gian này là một luồng năng lượng đang chống đỡ y sống một cuộc sống bình thường, và khi sức lực không còn, hai chân y mềm nhũn, bị người ta ôm cả buổi cũng không thể phản kháng lại.

Hoắc Hữu Thanh mệt mỏi chớp mắt: "Buông tôi ra."

Cừu Vấn Phỉ theo thói quen nghe thấy vậy thì muốn buông tay, nhưng không biết vì sao, cậu ta lại nghiến răng ôm chặt lấy y, thậm chí còn gọi xưng hô cũ lúc còn đi học: "Hữu Thanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Sợ bị từ chối, cậu ta nói nhanh nhưng lại lắp bắp: "Thật ra tôi không có ý định làm thế đâu! Đới Nguyên... Hắn rất kỳ lạ. Có khoảng thời gian tôi như bất tỉnh. Hắn nói gì đó với tôi, tôi tin sao được, tôi nghi ngờ hắn... đã thôi miên mình."

Lúc nói chuyện, trong mắt cậu ta hiện lên vẻ thống khổ: "Cuộc sống của chúng ta đều bị Đới Nguyên phá hủy!"

Lại là một nạn nhân khác sao?

Hoắc Hữu Thanh chợt muốn cười, y không nói sự thật cho Cừu Vấn Phỉ biết. Nếu thôi miên có thể lẫn lộn yêu hận thì người đầu tiên Đới Diệc Tân thôi miên chắc chắn là y.

"Buông ra." Y thờ ơ nói.

Lông mày Cừu Vấn Phỉ vẫn đang nhíu lại, cậu ta định nói thêm gì đó nhưng đã bị cắt ngang. Tâm trạng Hoắc Hữu Thanh trầm xuống, y không muốn nghe cậu ta nói nhảm: "Dù hôm nay cậu tới đây là vì xin lỗi hay là vì cái gì khác thì tôi cũng không có hứng thú. Xin cậu hãy buông tay ra."

Thái độ lạnh lùng như vậy làm Cừu Vấn Phỉ đau lòng. Hôm nay cậu ta tình cờ nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh, tâm trạng nhất thời kích động nên mới bất chấp chạy tới ôm lấy y. Cậu ta nghĩ rằng bất kể Hoắc Hữu Thanh muốn đánh mình hay mắng mình, tất cả đều là lỗi của cậu ta, cậu ta sẽ chấp nhận nó.

Cũng tại mình bị ma quỷ ám, nên mới vì một người đàn ông tên Đới Nguyên mà bắt nạt Hoắc Hữu Thanh không lý do.

Nhưng vào lúc này, khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Hữu Thanh, trong đầu cậu ta xuất hiện một thứ giống như là ký ức, nhưng lại không giống ký ức của cậu ta.

Phòng vệ sinh trong tòa nhà thí nghiệm đầy mùi khó ngửi, cậu ta đối diện với con thỏ mới chết, cởi th.ắt l.ưng ra — sau đó, một tiếng thét khiến cậu ta quay lại nhìn, thậm chí cậu ta còn không có thời gian để giấu thứ đó vào trong quần.

Một ngày sau khi rời khỏi trường, cậu ta không gặp Hoắc Hữu Thanh, bạn cùng phòng cũng im lặng và không muốn nhìn mình thêm lần nào nữa. Mọi người đều coi cậu ta như một kẻ biế.n thái.

Cậu ta không tốt nghiệp đại học và trở thành kẻ bỏ học. Bố mẹ cậu ta ở nhà ngày nào cũng cãi nhau, cuối cùng chọn cách đánh cậu ta, dùng đủ loại lời lẽ xúc phạm cậu ta, chế giễu cậu ta, nói cậu ta đã khiến cả nhà không thể vực dậy được.

Hoắc Hữu Thanh chắc chắn cũng coi thường mình.

Tại sao lại coi thường cậu ta chứ?

Mỗi người đều có mặt tối không thể nói ra của riêng mình, kho.ái cảm từ việc làm tổn thương máu dịch có gì sai sao? Lỗi của cậu ta là đã không giấu kỹ.

Nghĩ như vậy, Cừu Vấn Phỉ lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh. Cậu ta thích kiểu người gầy một chút nhưng vẫn xinh đẹp, nếu không cậu ta đã chẳng tiếp cận đối phương giữa bao người.

Ai mà không thích những thứ đẹp đẽ?

Cậu ta thích chết đi được.

Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy Cừu Vấn Phỉ đột nhiên tới gần mặt mình, y vừa sửng sốt vừa tức giận, vội vàng quay mặt đi, nhưng vẫn bị hôn lên trán. Y chưa kịp buồn nôn, Cừu Vấn Phỉ đã tiếp tục hôn lên mặt y, vừa sợ vừa tức, y giơ tay thúc cùi chỏ vào bụng đối phương.

Cừu Vấn Phỉ nén đau, nhưng cậu ta vẫn không muốn buông tay. Cậu ta nói điên nói khùng: "Hữu Thanh, tha thứ cho tôi, tôi..."

Lần này, Hoắc Hữu Thanh chưa kịp hành động đã thấy mấy người mặc âu phục đen từ đâu lao ra, bọn họ trông như những vệ sĩ được huấn luyện bài bản, vài động tác đã khiến Cừu Vấn Phỉ quỳ xuống đất.

Hoắc Hữu Thanh sửng sốt một chút: "Các anh là ai?"

Đám vệ sĩ không nói gì, họ chỉ gật đầu với Hoắc Hữu Thanh và chuẩn bị mang Cừu Vấn Phỉ đi. Nếu người bị bắt đi là Cung Lang, có lẽ Hoắc Hữu Thanh cho rằng đó là người nhà họ Cung, nhưng gia cảnh của Cừu Vấn Phỉ cũng bình thường nên chắc chắn không đủ khả năng thuê vệ sĩ.

Y chặn đường vệ sĩ, nói ra suy đoán của mình: "Các anh là người của người khác đúng không?"

Hoắc Hữu Thanh không nói thẳng, nhưng vệ sĩ cũng đã hiểu. Một người trong đó chỉ vào Hoắc Hữu Thanh, lại nói: "Ngài Hoắc có bị thương không? Có cần chúng tôi đưa đi bệnh viện không?"

"Tôi không bị thương, tôi chỉ muốn hỏi các anh, hắn thuê các anh khi nào và với mục đích gì?"

Nhóm vệ sĩ này đã được thuê từ nửa năm trước, họ đã đi theo y trong suốt thời gian qua, hợp đồng của họ có thời hạn dài tới 20 năm. Được biết, ngoài việc thuê họ, Đới Diệc Tân còn hẹn trước một nhóm vệ sĩ khác đang được đào tạo khi mới mười mấy tuổi và họ sẽ có trách nhiệm với Hoắc Hữu Thanh trong hai mươi năm tiếp theo.

Tiền thường xuyên được chuyển vào tài khoản ngân hàng của gia đình họ bởi một tổ chức bí mật và họ chỉ nhìn thấy Đới Diệc Tân một lần, đó là vào ngày ký hợp đồng. Mệnh lệnh cho những vệ sĩ này là - không được quấy rầy cuộc sống của Hoắc Hữu Thanh khi chưa được phép, họ chỉ có thể ra mặt khi có người làm tổn thương Hoắc Hữu Thanh và Hoắc Hữu Thanh phản kháng rõ ràng.

Nói cách khác, nếu trước đó Cừu Vấn Phỉ hôn Hoắc Hữu Thanh và Hoắc Hữu Thanh không phản kháng, thì những vệ sĩ này sẽ không ra tay.

Sau khi nghe những lời này, Hoắc Hữu Thanh im lặng hồi lâu rồi lập tức lên xe. Y không hỏi vệ sĩ sẽ xử lý Cừu Vấn Phỉ ra sao. Sau khi lái xe hơn mười phút, y đột nhiên bật cười, đầu tiên là cười nhỏ sau đó là cười to.

Y rẽ vào một con đường và đi thẳng ra ngoại ô.

Lúc đến viện điều dưỡng đã là hơn nửa đêm, xuống xe đi bộ hai ba phút, chóp mũi Hoắc Hữu Thanh bị gió lạnh thổi đỏ bừng. Y giấu nửa khuôn mặt trong chiếc khăn, bước vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên viện điều dưỡng.

Các nhân viên ở đây đều biết Hoắc Hữu Thanh, mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp Hoắc Hữu Thanh. Y nghĩ rằng Đới Diệc Tân chắc chắn đã cho những người này xem ảnh của mình.

Ở đây, không có cái gọi là thời gian không được phép thăm bệnh, ngay khi Hoắc Hữu Thanh đến, bọn họ đã tươi cười đưa Hoắc Hữu Thanh đến phòng bệnh của Đới Diệc Tân. Đúng như dự đoán, chỉ có một bệnh nhân sống trong viện điều dưỡng này là Đới Diệc Tân. Viện điều dưỡng yên tĩnh hơn vào ban đêm và hầu hết các phòng đều tối om.

Bước vào phòng, Đới Diệc Tân vẫn chưa ngủ, hắn ngồi trên xe lăn, dáng vẻ giống với lần trước Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy, nhưng nhìn qua thì gầy hơn, gò má hóp lại.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh nghiêm túc nhìn Đới Diệc Tân như vậy. Y bước từ từ đến gần Đới Diệc Tân, cuối cùng ngồi xổm xuống trước xe lăn. Trước kia, Đới Diệc Tân luôn ngồi xổm trước mặt y, nhưng họ đã thay đổi vị trí cho nhau.

"Đới Diệc Tân."

Y khẽ gọi tên người nọ.

"Cả đời này của tôi chưa từng gặp người nào khốn nạn và mưu mô hơn anh. Anh cho tôi tài sản, tặng nhẫn cho tôi, để tôi nhìn anh như thế này, rồi đột nhiên cho tôi tự do. Sau khi cho tôi tự do, anh lại nghĩ cách để tôi biết anh vẫn đang bảo vệ mình." Hoắc Hữu Thanh ngẩng mặt lên, trong mắt chứa đựng ánh sáng vàng ấm áp: "Anh làm những chuyện này không phải là muốn ép buộc tôi thừa nhận mình không thể buông bỏ anh sao? Muốn nói cho tôi biết, những gì tôi đã nói trước đây cũng giống như chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không). Anh thật sự cho tôi tự do, tôi lại không quen với nó, phải không?"

Y khẽ cắn chặt răng: "Tôi không nhận thua với anh đâu. Đới Diệc Tân, tôi đã chứng minh bằng sự thật rằng mình có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, và tôi không cần tình yêu của một kẻ mất trí như anh đâu."

Hoắc Hữu Thanh đứng dậy, khe khẽ nói tiếp: "Người thua là anh, chính là anh đó! Đới Diệc Tân, tôi dùng thực tế để rằng tình yêu của anh như vậy là sai rồi, nó không thể trói buộc người khác, càng không thể khiến người ta thích anh được!"

Bất kể y có nói gì, người trước mặt y cũng không đáp lại. Hoắc Hữu Thanh chớp mắt, lấy trong túi ra một thứ gì đó, đeo vào ngón áp út bên trái của Đới Diệc Tân.

Trên đó đã có sẵn một chiếc nhẫn, đeo thêm một chiếc nữa, hai chiếc kết hợp lại thành một cặp.

Y nhìn chằm chằm nút thắt Hercules, một giọt, hai giọt, ba giọt... nước tẩy nhẫn. Không chỉ chóp mũi mà cả quầng mắt cũng đỏ hoe và ướt nhẹp.

"Tôi sẽ không đến nữa, và cũng sẽ không ký vào giấy đồng ý trợ tử. Tạm biệt."

Hoắc Hữu Thanh quay người, giống như ở sân bay ngày đó, bước từng bước ra ngoài, không dừng cũng không quay lại, để lại ánh đèn trong phòng và đi về một nơi sáng khác

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi