BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG KHÔNG CHỊU DIỄN THEO KỊCH BẢN

Nhân lúc Tiểu Đáng Thương Thụ đi thay quần áo, Bạch Nguyệt Quang đến phòng bếp ốp la hai quả trứng làm thành hai phần Sandwich.

Lúc bước ra đã thấy Bạch Nguyệt Quang ngồi trên bàn ăn với sandwich và sữa bò đang chờ mình, Tiểu Đáng Thương Thụ ngoan ngoãn ngồi xuống nói với anh.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ còn làm đồ ăn sáng cho tôi nữa, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.”

Bạch Nguyệt Quang cười cười.

“Được rồi, mau ăn đi.”

Anh có cảm giác, mình là người mà tên cặn bã kia nhớ mãi không quên hình như có nói gì nữa cũng không được tốt lắm, nên mới nói một câu. 

“Không có gì, mọi người đều là bạn bè cả.”

Bạch Nguyệt Quang nghĩ một hồi, mới xấu hổ hỏi.

“Tôi tên là Ninh Nam, còn cậu tên là gì?”

Tiểu Đáng Thương Thụ cắn một miếng Sandwich, trong miệng toàn là vị phô mai, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Quang.

“Em lên là Thời Trạch. Em có thể gọi anh là anh Nam không?”

* sau chỗ này mình sẽ để hai người xưng em – anh nhé vì thấy lúc này cũng thân thiện rồi mà em lại nhỏ tuổi hơn nên cũng hợp lý =)) tập sau anh cũng xưng anh với em rồi nên là đổi luôn cho đỡ khớp nha ~

Bạch Nguyệt Quang cảm thấy đầu mình hơi giật, cái loại ăn ý này thật sự quá đáng sợ.

Tiểu Đáng Thương Thụ vừa ăn xong liền thấy có điện thoại gọi đến, là Tra Công kia.

Tiểu Đáng Thương Thụ hơi liếc nhìn Bạch Nguyệt Quang, do dự một hồi cuối cùng cũng nghe, Bạch Nguyệt Quang tự giác đứng lên thu dọn bàn ăn, đem đồ vào phòng bếp.

Tra Công gọi đến để tra hỏi, hỏi tại sao hôm qua Tiểu Đáng Thương Thụ không về nhà.

Tiểu Đáng Thương Thụ nhắm chặt mắt nói.

“Chúng ta chia tay đi, khi nào có thời gian em sẽ qua đó lấy lại đồ đạc.”

Nói xong lập tức cúp điện thoại rồi tắt nguồn hẳn.

Hai năm cứ như vậy biến thành một dấu chấm kết tròn trĩnh, Tiểu Đáng Thương Thụ cảm thấy trong lòng có gì đó bị phá nát, không phải cơn đau bén nhọn, dường như những thất vọng của hai năm qua đã kết thành đá, cuối cùng chỉ chực chờ mà vỡ nát vụn.

Tiểu Đáng Thương Thụ không muốn khóc chút nào,cậu phải nên vui vẻ mới đúng, nhớ đến trong sách từng viết, dừng lại đúng lúc sẽ không phải tổn thương, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.

Bạch Nguyệt Quang không nghe thấy tiếng gì nữa mới ra khỏi bếp, kết quả liền thấy Tiểu Đáng Thương Thụ một mình ngồi đó khóc. 

Tiểu Đáng Thương Thụ khóc làm anh mềm lòng, tiến đến xoa đầu cậu, đây là lần thứ hai cậu khóc trước mặt anh. 

Sau khi bị anh xoa đầu, Tiểu Đáng Thương Thụ hơi đứng dậy cả người ôm lấy Bạch Nguyệt Quang. 

Anh bị cái ôm bất ngờ làm lảo đảo một trận, cậu đem cằm gác trên vai anh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

“Anh Nam, em đã chia tay với anh ta, em không muốn ở cùng anh ta nữa, em ghét anh ta.”

Bạch Nguyệt Quang thấy Tiểu Đáng Thương Thụ khóc đến tim cũng muốn nhũn ra, chuẩn bị tâm sự cùng cậu, anh nhẹ nhàng đưa cậu đến sô pha. Hai người vừa ngồi xuống, anh nâng đầu Tiểu Đáng Thương Thụ đang chôn trên vai mình dậy, liền thấy cậu khóc đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tiểu Đáng Thương Thụ nhanh chóng dúi đầu vào lồng ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo của Bạch Nguyệt Quang, vừa khóc vừa nói.

“Không được từ chối em.”

Bạch Nguyệt Quang: “…”

Giống như mình đang đóng vai ác vậy.

Bạch Nguyệt Quang đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Đáng Thương Thụ, cảm thấy người trong lòng ngày càng không ngừng run rẩy.

Bạch Nguyệt Quang thầm nghĩ, thật đáng thương.

Một hồi sau, anh cảm thấy trước ngực mình bị Tiểu Đáng Thương Thụ vừa khóc vừa cọ mà ướt một mảng lớn, khóc thương tâm như vậy.

Không biết qua bao lâu, Bạch Nguyệt Quang cảm thấy tay đã hơi tê, Tiểu Đáng Thương Thụ mới buồn bã nói.

“Anh Nam, em không có thích anh ta, cũng không muốn thích anh ta nữa.”

Anh vỗ nhẹ lưng của cậu, nhẹ giọng nói.

“Đừng khóc, Tống Viễn mẹ nó là một tên khốn.”

Sau đó do dự một chút mới nói thêm: “Không đáng đâu.”

Tiểu Đáng Thương Thụ vùi trong lòng Bạch Nguyệt Quang gật đầu.

“Em thật sự không thích anh ta nữa.”

Sau đó lại ôm Bạch Nguyệt Quang khóc nức nở. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi