BẠCH NGUYỆT QUANG ĐỘT NHIÊN MUỐN CÙNG TÔI KẾT HÔN

Edit: Phong Nguyệt

Trong phòng luyện tập ầm ĩ, âm thanh gì cũng có, có âm thanh đối diễn, có âm thanh nói chuyện phiếm, có âm thanh thỉnh giáo vấn đề, tốt ở chỗ nó khá lớn, hai mươi người ở chung vẫn còn dư dả.

Đạo diễn ngồi trong phòng quan sát, theo dõi tình hình, trên màn hình là ba phòng luyện tập khác, các cố vấn và học viên giao lưu với nhau rất thoải mái, nhưng đến lúc ngó sang phòng của nhóm Cố Diễn lại thấy lộn xộn như tổ ong vò vẽ, lông mày đạo diễn nhíu lại, hắn ta gọi trợ lý tới, thấp giọng phân phó vài câu, trợ lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mấy phút sau, trợ lý đạo diễn gõ cửa phòng luyện tập, bước nhanh đến chỗ Cố Diễn, khom lưng nói nhỏ gì đó, Cố Diễn dừng lại, gật gật đầu.

Trợ lý cười cười, nói “Làm khó cho cậu rồi” sau đó liền lùi ra ngoài.

Cô vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người, cầm loa nói: “Chủ đề nhóm các vị là chủ đề tình yêu, nãy giờ cũng luyện tập được ba tiếng rồi, sau khi nhóm đạo diễn thảo luận nghiên cứu đã quyết định mỗi nhóm sẽ thêm một đề tài, các học viên thông qua có thể thêm mười điểm cá nhân.”

Lập tức có người hỏi: “Đề tài thêm điểm gì?”

“Tuy tôi chưa biết cái gì nhưng tôi cảm thấy có thể!”

Trợ lý nói: “Lát nữa chúng tôi sẽ đeo máy đo nhịp tim lên tay Cố Diễn, nếu ai tự nguyện lên đây đối diễn với thầy Cố, sẽ được thầy chỉ dẫn chỗ sai, ai có thể khiến thầy Cố vượt qua nhịp tim bình thường, coi như là khiêu chiến thành công, điểm cộng thêm điểm cá nhân.”

Tình yêu mà, tim không đập nhanh làm sao được!?

“Mức độ này có phải khó quá rồi không…”

“Chờ đã, ai có khả năng làm thầy Cố động lòng chứ?”

“Tôi thấy nên thử xem, không phải ai cũng có cơ hội đối diễn với thầy Cố đâu!”

Nhân lúc mọi người thảo luận,  nhân viên công tác đã giúp Cố Diễn đeo đồng họ đo nhịp tim, đặt một cái màn hình sau lưng anh, nó liên kết với nhịp tim của anh, bây giờ đang hiển thị nhịp tim bình thường của Cố Diễn, 75.

Nhịp tim bình thường của người trưởng thành là 65-100.

Trợ lý hỏi: “Có ai muốn chủ động trước không?”

Lục Ý và Đinh Vân Mộng đứng ở ngoài cùng nhìn sang.

Đinh Vân Mộng lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói với Lục Ý: “Lục ca anh đừng nghĩ nhiều quá, tổ tiết mục chỉ muốn cắt nối biên tập, không có gì cả.”

Lục Ý cũng là người trong nghề, đương nhiên biết chuyện này, cậu gật đầu, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết.”

Đinh Vân Mộng yên tâm lại, đang muốn nói thêm gì nữa để phân tán lực chú ý của Lục Ý, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt vừa sắc bén lạnh lẽo bắn về phía mình.

Đinh Vân Mộng không tự chủ được rụt cổ, nghi ngờ ngẩng đầu quét mắt một vòng, lại không bắt được đầu sỏ.

… Lẽ nào vừa nãy là ảo giác?

Đinh Vân Mộng đành bỏ qua.

Sau khi trợ lý dứt lời, đã có người không kịp chờ mà nhảy ra ngoài, là Nhan Bân.

Mặt Nhan Bân hơi hồng, nhìn qua không ngang ngược như trước mà ngược lại có chút ngại ngùng, cậu ta tới trước mặt Cố Diễn, lễ phép nói: “Thầy Cố, tôi có thể bắt đầu không?”

Cố Diễn nở nụ cười: “Đương nhiên.”

Lục Ý nhìn thấy anh mỉm cười như thế, không hiểu vì sao cảm thấy chua xót, nhưng nhanh chóng đè xuống.

Cậu lại cúi đầu xuống, lát sau, cậu nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa lúc nhìn thấy Nhan Bân đứng trước mặt Cố Diễn, nhìn chăm chú vào mắt anh, tìm cảm giác cho mình, chốc sau cậu ta đã nhập diễn.

“Nghe nói công viên Lam Hải rất đẹp” Ánh mắt Nhan Bân mang theo nhu tình mật ý, cậu ta tiến tới nắm tay Cố Diễn “Anh có muốn đi với em không?”

Cố Diễn tránh tay cậu ta, lạnh nhạt đáp: “Không muốn.”

Nhịp tim vẫn ở 75, tựa như đóng đinh ở chỗ đó vậy.

Nhan Bân tới gần, âm thanh rất nhẹ, như đang dụ dỗ: “Không mất bao nhiêu thời gian đâu, đi xem một chút đi, chắc chắn không làm anh hối hận.”

Cố Diễn đứng tại chỗ, nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu.

Chỉ mỗi khí tràng này thôi đã đủ nghiền nát cậu.

Nhan Bân bắt đầu đổ mổ hôi, vẫn muốn cố gắng lần nữa: “Có phải anh vẫn còn trách em lần trước quên mất sinh nhật anh? Lần đó em quá bận, lần sau sẽ không thế nữa…”

Các đồng hồ đo nhịp tim vững như kiềng, giống như vẻ mặt Cố Diễn, không hề bị lay động, tựa như “Tôi chống mắt xem cậu diễn thế nào”.

Nhan Bân nghiêng đầu nhìn màn hình một chút, lại nhìn Cố Diễn, há mồm muốn nói cái gì đó, lại thôi.

Cuối cùng, cậu ta ủ rũ cúi đầu lui về phía sau một bước, tuyên bố thất bại.

Những người còn lại bắt đầu hoảng hốt.

Cố Diễn liếc nhìn cậu ta, nhận xét: “Dùng sức quá mạnh, tình cảm không đúng, không ai diễn như vậy, cậu chỉ được 1/10 điểm thôi.”

Cố Diễn chỉ nói hai câu mà đã đâm thẳng vào chỗ yếu.

Nhan Bân rõ ràng, lúc đó cậu ta hoàn toàn ôm tâm tưởng muốn gần gũi nam thần.

Cậu ta không thể tưởng tượng Cố Diễn là người yêu được.

Cố Diễn có lẽ nhận ra được, nhưng lại không nói trắng ra, coi như chừa chút mặt mũi cho cậu ta.

Sau khi Nhan Bân thua cuộc, dù có người hoang mang nhưng không kiềm chế nổi, muốn thử một chút, đám “củ cải” lần lượt tiến lên xếp hàng, rồi bị Cố Diễn “nhổ” từng củ từng củ.

Các học viên đại khái muốn chứng minh bản thân, đủ loại kịch bản, thâm tình có, gào khan giọng có, phong cách văn nghệ có, sến lụa kiểu Quỳnh Dao cũng có nốt.

Mà từ đầu tới đuôi, Cố Diễn nhịp tim không vượt quá 80, càng khỏi nói vượt tới 100, trái tim anh tựa như làm từ tượng gỗ, bản thân thì y chang hòa thượng gõ mõ, không nhuốm bụi trần, không hề bị dao động.

Cố Diễn đối xử mỗi học viên đều rất ôn nhu, nhưng lúc nhận xét thì cực kì sắc bén, nói là “một kiếm xuyên tâm” cũng không ngoa.

Nếu mọi người đã lên rồi, Đinh Vân Mộng và Lục Ý đương nhiên sẽ không ngoại lệ.

Lúc Đinh Vân Mộng tiến lên, bởi vì quen biết Cố Diễn cho nên tự tin hơn, cô tự tưởng tượng mình là một đặc công, Cố Diễn là người yêu của cô, cũng là đối tượng cô muốn mưu sát, đây là một hồi cao trào.

“Xin lỗi” Đinh Vân Mộng cầm súng chỉ vào trán Cố Diễn, vẻ mặt kiên nghị, nhưng bất ổn, mang theo chút hoảng hốt, “Tôi còn có thứ quan trọng phải bảo vệ.”

Cố Diễn nhìn chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cạnh súng, thấp giọng: “Một thứ quan trọng… quan trọng hơn anh sao?”

Đinh Vân Mộng định trả lời đúng, nhưng khi đối mặt với Cố Diễn, đột nhiên mắc kẹt.

Ánh mắt Cố Diễn sâu thẳm, nói là ôn nhu si tình cũng đúng, nói là thay lòng đổi dạ, vô tình vô nghĩa cũng không sai.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Đinh Vân Mộng trống rỗng, sau đó liền… Quên từ.

Hoàn toàn không biết bước kế tiếp nên làm gì.

“Diễn kịch kỵ nhất là không tập trung” Cố Diễn lui về phía sau một bước, khẽ nói, “Nếu tối đa là mười điểm, em chỉ được 7đ thôi.”

Màn hình phía sau dừng ở lưng chừng 79- 80.

Đinh Vân Mộng ủ rũ dạ một tiếng: “Cảm ơn Diễn… Thầy Cố Diễn.”

Các học viên gần như đều thất bại hết rồi, vốn nhìn thấy Đinh Vân Mộng tư thế hiên ngang đi lên, còn tưởng rằng cô có thể làm tim Cố Diễn đập nhanh một chút, lại không nghĩ tới cô die nhanh thế.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ Cố Diễn, mười mấy người phô bày hết vốn liếng, vậy mà cả một người khiến anh tâm động một xíu cũng không có?

Đây là người bình thường sao?

Đây nhất định không phải người bình thường!

Các học viên nhỏ giọng nghị luận, xì xầm.

“Trời má, tôi nghi ngờ thầy Cố là người máy, nhịp đập của anh ta chắc chắn cố định cmnr!”

“Ừa! Cực kì nghi ngờ thầy Cố lão sư căn bản không hiểu tình yêu! 100% anh ta chưa từng yêu đương, cho nên chúng ta làm cách nào anh ta cũng không dao động, tôi cảm thấy khả năng này có lý nhất…”

“Khụ khụ” trợ lý che miệng ho khan, “Còn ai muốn thử không?”

Lục Ý cúi đầu, tựa như một cái bóng bị người ta lãng quên.

Nhan Bân nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Ý, nhớ tới trước khi đến đây có nghe mọi người bàn tán về Lục Ý và Cố Diễn, trong mắt lóe lên ác ý không hề che giấu.

Nếu như những nhàn ngôn toán ngữ kia là thật, như vậy có thể vừa vặn thăm dò thực hư, nói không chừng còn có thể lật tẩy tại chỗ!

“Lục Ý” Nhan Bân nở nụ cười, âm thanh rất lớn, toàn bộ người bên trong đều có thể nghe thấy, “Ai cũng lên rồi, sao anh không lên? Biểu diễn cho chúng tôi xem làm sao để Cố Diễn động lòng nào.”

Tầm mắt mọi người nhất thời đồng loạt nhìn lại, ánh mắt biến đổi vi diệu.

Đúng vậy, Lục Ý và Cố Diễn là vợ chồng mới cưới, nếu nói ở đây mọi người đều không thể làm Cố Diễn dạo động, vậy bạch nguyệt quang kiêm bạn đời mới cưới của Cố Diễn có thể làm mọi người mở mang tầm mắt chứ?

Đinh Vân Mộng đứng cạnh Lục Ý liếc cậu ta, nói thầm: “Lại kiếm chuyện.”

Tuy cô cũng không biết vấn đề của bọn họ nhưng cô cũng nhận ra được Nhan Bân có ý tốt hay xấu.

Trợ lý đạo diễn than một tiếng, ánh mắt sáng lên, cảm thấy cái này sẽ bạo, chắc chắn khán giả thích xem: “Lục Ý, có muốn thử không?”

Cậu là học viên duy nhất không lên đối diễn, dù là phương diện nào, cậu phải đi lên mới thích hợp.

Lục Ý do dự nói: “… Vậy để tôi thử.”

Con ngươi Cố Diễn sâu thẳm, nhìn thẳng cậu.

Lục Ý từ từ đi tới trước mặt anh.

Đồng hồ đo nhịp tim biểu hiện: 81.

Lục Ý nhắm mắt lại, qua mấy giây, cậu hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt, sau đó cho Cố Diễn một cái mỉm cười.

Cái mỉm cười này đơn thuần như một tờ giấy trắng, một chén nước lọc không chứa bất kỳ màu sắc nào.

Cố Diễn không nhúc nhích.

Mọi người ngừng thở, nhìn màn hình không chớp mắt.

Chỉ thấy trong giây lát, nhịp tim từ 81 vọt lên 85, cơ hồ phá kỷ lục phía trước.

Tất cả mọi người: “???”

Excuse me? Unbelievable! Lục Ý đã làm gì a!

“Xin lỗi “ Lục Ý vòng qua phía sau Cố Diễn “Em tới trễ.”

Nhịp tim vững vàng không nhúc nhích.

“Em chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Lục Ý đứng lại sau người anh, giơ tay lên, bịt kín lỗ tai Cố Diễn.

Lục Ý nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Nhắm mắt lại một chút.”

Cố Diễn mặt không đổi sắc nhìn cậu hai giây.

Lòng bàn tay Lục Ý đổ mồ hôi, sợ anh đối xử với mình như đối xử với các học viên khác, không chịu nể mặt, cậu rối loạn một chút rồi đột nhiên tiến tới hôn gò má Cố Diễn.

Các đồng hồ đo nhịp tim đột nhiên nhảy vù lên 90!

Các học viên: “….”

… Ôi giời ơi chẳng qua là Lục Ý khinh bọn họ không thể quá phận Cố Diễn thôi!

Nếu điều kiện cho phép… Bọn họ cũng có thể!

“Xin lỗi, em sai rồi” Lục Ý nhẹ giọng dụ dỗ, tựa như dỗ dành bạn gái đang cáu kỉnh của mình, “Nhắm mắt lại tí thôi.”

Cố Diễn dừng lại, nhắm hai mắt

Nhịp tim từ từ ổn định, quay lại.

Lục Ý che lỗ tai Cố Diễn: “3…2…1”

Lục Ý buông lỏng tay ra, như gần như xa mà nói: “Anh nghe thấy không?”

Nói xong câu đó còn không đợi Cố Diễn trả lời, Lục Ý liền tiếp tục nói: “Âm thanh của gió.”

Sau khi Lục Ý nỗ lực quên tất cả những người khác, quên sân diễn, quên đi mọi thứ, đắm chìm trong khung cảnh mình tự tưởng tượng ra, cố gắng mang lại cho Cố Diễn cảm giác tương tự.

Gió nhẹ lay, sóng xanh đang cuộn mình, hoa bị vờn đến nghiêng mình. Bầu trời xanh thẳm, tựa như bức họa được người họa sĩ chăm chút tô điểm, khiến người ta tâm thần sảng khoái.

Cậu và người yêu đứng trên sân cỏ, gió thổi bay góc áo hai người, khẽ khàng xuyên qua tai.

Thầm thì nỉ non.

Tình cảm quyến luyến nhàn nhạt tan biến trong gió, như một bài ôn nhu tán ca.

Hai người tới gần, nhìn chăm chú lẫn nhau, giờ khắc này trong mắt bọn họ chỉ có nhau, không chứa nổi bất kì thứ gì khác.

“Lời em muốn nói với anh” Lục Ý âm thanh êm dịu đến kì lạ, “Tất cả đều ở trong gió.”

Nhịp tim hạ xuống rồi dùng tư thái không thể đỡ mà vọt lên 100, tựa như dòng nước lũ ồ ạt chảy không thể dừng.

Những học viên bay nãy khăng khăng nói Cố Diễn là người máy thấy tình cảnh này, sững sờ đến không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi