BẠCH NGUYỆT QUANG ĐỘT NHIÊN MUỐN CÙNG TÔI KẾT HÔN

Edit: Phong Nguyệt

Cảm giác rét buốt vừa qua đi thì cảm giác nóng rát ập tới, hệt như bị ném vào lò nung, mỗi ngóc ngách trong tế bào của cơ thể bị tan chảy, phát ra tiếng gào thét thống khổ..

Như một hình phạt độc ác không có điểm dừng.

Tất cả ý niệm đều biến mất, tất cả mọi chuyện đều trở nên không quan trọng, Lục Ý cảm thấy mình như trở về thời kỳ sơ khai, cơ thể nhẹ bẫng, linh hồn dập dìu như cánh bướm.

Dần dần, cậu cảm thấy cả người khô khốc, tựa như lượng nước trong cơ thể bị bốc hơi hết, miệng khô lưỡi khô như đất nẻ.

Một ý nghĩ không tốt mơ hồ bật ra.

Cậu sắp chết rồi ư?

Cuộc đời này đã kết thúc?

Ý nghĩ này cứ như bệnh dịch, từ từ gặm nhấm cậu, giống như cơn sóng dữ quất tới, nhấn chìm cậu.

Lục Ý ngơ ngác, cậu muốn quay lại thân xác của mình, nhưng làm sao cũng không tìm thấy đường về, vô vàn ánh sáng bao lấy cậu, đẩy cậu đến một nơi xa xôi..

Bỗng nhiên, một mùi hương bạc hà quen thuộc bay tới, thao túng cậu, mê hoặc toàn bộ tâm trí cậu.

Mùi bạc hà…

Lục Ý vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, chỉ cảm thấy miệng bị rót một dòng nước đắng chát, kèm theo đó, còn có vị ngọt khác.

Một bàn tay vỗ về lưng cậu, bên tai cũng không ngừng có người thấp giọng trò chuyện.

Lúc đầu Lục Ý nghe không rõ lắm, chỉ nghe ù ù, về sau mới nghe rõ ràng.

Âm thanh kia lặp đi lặp lại —— A Ý, anh đến rồi.

Đây là âm thanh của Cố Diễn mà cậu quen thuộc nhất.

Giống như một ma lực thần kỳ nào đó, tất cả đau đớn đều bị âm thanh này xoa dịu, biến mất theo làn gió.

Lục Ý giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng càng ngủ càng sâu.

Cảm giác này cứ giùng giằng không có điểm cuối, dường như trôi qua cả thế kỷ.

Trong lúc hôn mê, vẫn luôn có một âm thanh quanh quẩn bên tai cậu, khẽ đọc truyện cho cậu nghe.

Có truyện cổ tích, có chuyện tình yêu, có kiệt tác nước ngoài.

Đủ thể loại, giọng điệu vô cùng nhu hòa, Lục Ý không còn thấy lạnh lẽo nữa mà thấy ấm áp thoải mái lắm.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Ý cảm thấy hình như cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ, nơi này rất ấm áp, có kẹo để ăn, có cố sự để nghe, là một vỏ bọc lý tưởng để tránh rét.

Nhưng mà cố sự mỗi ngày lại thay đổi, từ cố sự hạnh phúc mỹ mãn, biến thành cố sự thê lương bi kịch, thậm chí có khi đoạn kết thay đổi đến cha mẹ nhận không ra.

Ví dụ như sau khi mỹ nhân lâm vào giấc ngủ, hoàng tử liền cưới người con gái khác, cùng cô ta cao bay xa chạy.

Ví dụ như cô bé lọ lem ăn trúng táo độc, ngủ say trong quan tài, hoàng tử đi ngang thấy nàng ngủ lâu quá, có hôn cũng không chắc tỉnh lại, lãng phí thời gian, không bằng để dành thời gian tìm công chúa khác kết hôn.



Chờ đến khi kể tới nàng tiên cá vì ham ngủ quá nên phải ném xuống biển, Lục Ý không nghe nổi nữa, cảm thấy cái vỏ bọc thích ý này không thích ý chút nào, đột nhiên mở mắt ra, vô thức nói: “Nói hưu…”

Âm thanh đọc cố sự dừng lại, bên chiếc giường đơn sơ chật hẹp, có một vị soái ca mày kiếm mắt sáng, ngũ quan thâm thúy đang ngồi, tầm mắt dời khỏi truyện cổ tích trong điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ý.

Lục Ý cau mày bổ sung xong nửa câu sau: “Nói hưu nói vượn…!”

“Câu nào nói hưu nói vượn?” Vẻ mặt Cố Diễn tràn đầy vô tội.

Anh chậc một tiếng, chống cằm, biếng nhác nói: “Tiểu mỹ nhân ham ngủ, rốt cục chịu tỉnh rồi?”

Lục Ý ngơ ngác, không phản ứng kịp, chậm rãi hít thở, trong đầu đều là những thứ bị bóp méo kia. Qua mấy giây, dường như cậu đã ý thức được gì đó, nhạc nhiên nhìn về phía Cố Diễn, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn sờ một chút, xác nhận xem đây có phải là Cố Diễn không: “Anh…làm sao…Em đang…nằm mơ…”

Sao Cố Diễn lại ở đây? Anh tới đây bằng cách nào?

Có phải cậu còn chưa tỉnh?

“Anh ở đây” Cố Diễn vươn tay ôm lấy cậu, đặt một nụ hôn trên trán cậu, thở dài, “Em không nằm mơ, bảo bối, em tỉnh lại rồi.”

Dù cho đầu óc còn đình trệ, nhưng tay của Lục Ý cũng theo bản năng mà ôm anh

“Em còn chỗ nào không thoải không?” Cố Diễn không buông cậu ra, cái cảm giác khủng hoảng tùy thời đều có thể mất đi Lục Ý này đến tận khi cậu tỉnh lại vẫn mãi không tiêu tan, nhìn cậu có yết ớt, dường như chỉ cần thổi một cái, cậu sẽ biến mất vậy.

Lục Ý cảm nhận một lát, nghiêm túc lắc đầu: “Không có.”

Cố Diễn sờ trán cậu, sau đó sờ bàn tay cậu, lần này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Ý định ngồi dậy, mới vừa nhúc nhích, Cố Diễn đã phát hiện, đỡ lấy cậu.

Trong phòng có một cánh cửa sổ, Lục Ý ngồi dậy vừa vặn có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài.

Sau trận tuyết lớn, bầu trời trong xanh trở lại, sương mù ở phía xa xa cũng tản bớt, đường nét sườn núi cũng hiện ra rõ hơn, đây là lần đầu tiên Lục Ý thấy cảnh mặt trời ló dạng trong thôn ra sao.

Lục Ý có một loại cảm giác đang nằm mơ, ngơ ngác hỏi: “Bây giờ là ngày mấy?”

“Ngày 20 tháng 3, cách thời gian em hôn mê ba ngày.” Cố Diễn nói, “Nếu em còn không tỉnh lại, anh định hôn mê chung với em.”

Lục Ý không tin được, nói: “Em hôn mê lâu vậy à…”

Cậu nhìn Cố Diễn mấy giây, bỗng nhiên giơ tay lên sờ sờ mặt anh.

Cố Diễn nhướng mày.

Lục Ý tới gần, ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, có phải anh lo lắng lắm không?”

“Không đâu.” Cố Diễn vỗ vỗ lưng cậu, nhận ra thân thể dưới bàn tay không sờ thấy thịt, gầy trơ xương, không nhịn được xót xa, nhưng ngoài miệng thản nhiên nói, “Cổ tích không phải nói rõ rồi sao? Trước kia có một mỹ nhân ngủ mãi không tỉnh, vì ngủ quá lâu nên hoàng tử liền cước công chúa khác.”

“… Nguy hiểm thật” Lục Ý nói, “May mà em không phải mỹ nhân ham ngủ, em và cô ấy không cùng giới tính, em là hoàng tử.”

Cố Diễn nở nụ cười: “Đúng là nguy hiểm thật.”

Thời gian Lục Ý mê man quá dài, thân thể suy nhược, Cố Diễn nói chuyện với cậu một lát rồi đi tìm bác sĩ.

Biết Lục Ý tỉnh lại, những người khác lo lắng cho Lục Ý dồn dập đến thăm hỏi.

Nhan Bân vừa vào phòng, thoáng nhìn thấy Lục Ý tỉnh lại, lập tức nhào tới, gào to: “Ý ơi rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi!!!!!! Anh không biết mấy ngày qua bọn tôi trôi qua thế nào đâu!”

Cả đời cậu ta chưa gặp chuyện nào lớn như vậy, sau khi Lục Ý ngủ thiếp đi không tỉnh lại, thuốc không thể uống, có một hồi run lập cập, hơi thở yếu ớt, dọa cậu ta sợ muốn chết.

Sau đó không biết sao lại tốt lên, Cố Diễn trùng hợp gọi điện cho Lục Ý bị cậu ta vô thức nhận, Cố Diễn phát hiện không đúng, vội vã chạy tới, tuyết phủ đầy núi, anh dẫn theo bác sĩ đi bộ vào, khi nhìn thấy Lục Ý nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, sắc mặt Cố Diễn chẳng khác gì Tu La.

Nhan Bân chưa từng thấy Cố Diễn thế này bao giờ, sợ đến mức không dám nói thêm nửa lời dư thừa.

Mấy ngày nay, Cố Diễn chỉ ở bên cạnh Lục Ý, khi thấy cậu tốt lên áp suất xung quanh mới giảm một chút, còn những lúc khác, trong phạm vi một mét không ai dám đứng gần anh.

Rõ ràng người bị bệnh là Lục Ý, mà bọn họ còn run rẩy hơn, tất cả đều yên lặng cầu nguyện Lục Ý có thể nhanh nhanh tốt lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi