BẠCH NGUYỆT QUANG ĐỘT NHIÊN MUỐN CÙNG TÔI KẾT HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phong Nguyệt

Từ sau đêm kia, Nhan Bân vẫn luôn trốn tránh Du Định, có thể trốn thì sẽ tận lực trốn.

Nói ra cũng khá xấu hổ, hai người họ vốn là người xa lạ lại xảy ra chuyện thân mật như thế, càng làm cho Nhan Bân càng thêm hỏng mất là ba Nhan đến tìm Du Định đòi công đạo.

Cái loại xấu hổ này không còn ở mức bình thường nữa rồi.

Khi <Yêu anh như thế đó> đóng máy, Nhan Bân trở về A thị, lại không làm gì cả, nếu là lúc trước, hoàn thành công việc xong đều rảnh rỗi, có thể rủ rê bạn bè ra ngoài chơi, nhưng bây giờ cậu ta không có chút hứng thú nào, y như quả cà tím bị nhúng sương*, làm gì cũng không thấy vui nổi.

*Quả cà tím bị nhúng sương: nguyên văn là sương đả đích gia tử, một ngạn ngữ TQ, ý chỉ ủ rũ, không phấn chấn.

Đúng lúc này Du Định gửi tin nhắn đến, hẹn cậu ta ra ngoài.

Nhan Bân không do dự từ chối.

Ngay lập tức, Du Định gọi điện thoại tới.

Nhan Bân không muốn nhận, nhưng cậu ta vừa mới từ chối Du Định đã gọi điện tới, nếu cậu không nhận, không chừng Du Định sẽ tiếp tục làm phiền, thế là Nhan Bân quyết định nghe điện thoại, nói cho rõ ràng, miễn cho hắn lại giở thủ đoạn gì nữa.

Sau đó, Nhan Bân hối hận rồi, bởi vì cậu ta không biết nói gì mới đúng.

Không đợi cậu ta nghĩ kỹ, Du Định đã mở miệng nói: “Có phải em sợ không?”

Nhan Bân không thèm suy nghĩ, nói: “Tôi sợ cái gì?”

“Sợ anh đó” Du Định nói “Nếu không… Vì sao từ chối anh?”

Trong từ điển của Nhan Bân không có chữ sợ, tính phản nghịch nổi lên: “Anh có gì đáng sợ! Tôi mà sợ anh tên tôi sẽ viết ngược!”

“Được” Du Định nói “Anh chia sẻ định vị cho em, nửa tiếng sau gặp.”

Nhan Bân: “Chờ đã!”

Du Định không cho cậu ta bất cứ cơ hội từ chối nào, sau khi cúp máy liền gửi địa chỉ qua.

Nhan Bân nhìn chằm chằm địa chỉ trên màn hình, cảm thấy đầu óc mình bị lừa đá rồi, cậu ta thật muốn xuyên vể quá khứ xốc cổ áo mình lên, hỏi mình nghĩ cái gì vậy!

Phép khích tướng cấp thấp như vậy! Mà cũng bị mắc câu! Cậu ta bị Du Định bỏ thuốc rồi hả?

Nhan Bân tức tối quăng điện thoại lên giường, cào tóc, phiền não nằm uỵch xuống giường.

Năm phút sau, Nhan Bân đứng dậy, quyết định đến chỗ hẹn.

Có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng, đây là lần cuối cùng cậu ta gặp mặt hắn, cậu ta không muốn cùng Du Định dây dưa mập mờ nữa.

Nhan Bân tiện tay mặc áo khoác rồi ra cửa.

Dọc theo hướng dẫn, Nhan Bân dừng xe ở một cửa hàng thủ công.

Nhan Bân xuống xe, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Du Định đứng ở đó, hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đen, hơi ngước mắt lên, không biết đang nhìn cái gì, hắn có vẻ ngoài hơi cao lãnh, chỉ cần im lặng đứng một chỗ thôi cũng làm cho người khác có cảm giác xa cách, song nhìn kỹ sẽ thấy mặt mày anh tuấn ngời ngời, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Nhan Bân đứng tại chỗ mấy giây, nhìn Du Định.

Thực sự là lãng phí gương mặt này mà.

Nếu tối đó hắn ở dưới thì tốt quá, ngủ với một người đàn ông cực phẩm thế này cũng không thua thiệt gì.

Nếu Du Định nguyện ý nằm phía dưới, Nhan Bân cũng không phải không thể tiến triển với hắn…

Ngừng, ngừng!

Nhan Bân hít một hơi thật sâu, đi tới, nhíu mày “Này…”

Du Định dời mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, đôi mắt đen láy hẹp dài, như có thể nuốt chửng người khác vậy.

Nhan Bân cứng người, tất cả khí thế vất vả lắm mới gom được thoáng chốc bay phân nửa.

“Hôm nay lạnh lắm” Du Định nhét một ly nước vào tay cậu ta “Uống thứ gì nong nóng đi!”

Đó là một ly Latte Macchiato*, lúc vừa cầm qua, chiếc ly tựa hồ còn vươn hơi ấm của Du Định, một mùi hương của biển, dịu dàng trong suốt, rồi biến mất tăm.

latte-macchiato

Latte Macchiato

Lực chú ý của Nhan Bân nhanh chóng bị hương vị này dời đi, từ “Mùi cơ thể Du Định dễ ngửi ghê” đến “Anh ta cầm ly này bao lâu rồi”, rồi đến “Anh ta đợi bao lâu, có phải mình đến trễ không?” cuối cùng đến “Đến trễ có phải không tốt lắm không?”, mạch não hoàn toàn chệch đường ray, cùng cái suy nghĩ “Hôm nay ông phải nói rõ ràng sau đó hung hăng từ chối anh ta” khác 180° độ, cậu ta lại không mảy may phát hiện.

Mãi cho đến bị Du Định dẫn vào trong cửa hàng thủ công, Nhan Bân nhấp một hớp Latte Macchiato, lực chú ý còn đặt ở hương vị của nó, cảm thấy ngon lắm, đáng tiếc không biết nhãn hiệu nào.

Nhan Bân nghĩ như vậy.

Du Định xoay người hỏi: “Em muốn làm cái gì?”

Đây là một gian hàng làm gốm, có thể làm các loại gốm sứ, vừa bước vào đã thấy một chiếc bàn đựng gốm, ánh mắt trời chiếu xuống, mỗi một món đều được một lớp ánh sáng nhàn nhạt phủ lấy, tinh xảo lại đáng yêu.

Ở đây có thể nặn thành mấy con vật nhỏ, cũng có thể nặn thành trẻ con, nặn hình thù kỳ quái nào cũng được, chỉ cần có thể nghĩ ra. Đối với người mới, thông thường nên nặn dĩa, chén, độ khó không quá cao, cũng dễ dàng thành công.

Nhan Bân nhướng mày: “Anh lại muốn làm gì?”

Du Định muốn làm cái gì đã sớm nghĩ xong, nhưng hắn không muốn nói cho Nhan Bân biết trước, vì vậy mỉm cười: “Bí mật.”

Nhan Bân xùy một tiếng “Không nói thì thôi, tôi cũng không muốn biết.”

Du Định chắc rất thường xuyên tới đây, đối với nơi này hết sức quen thuộc, dưới sự hướng dẫn của nhân viên cửa hàng, hai người bắt đầu nhào nặn.

Bước đầu tiên làm gốm là chọn đất sét, thêm nước vào cho đến khi nó nhão ra.

Du Định tay nghề thành thạo, Nhan Bân nhìn hắn, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bắt đầu làm.

Ý nghĩ của cậu ta vô cùng đơn giản, làm một cái dĩa nhỏ, lần đầu làm gốm cũng chỉ để chơi, nung thành công là được, cậu ta cũng không trông cậy mình có thể làm ra tác phẩm kinh thiên động địa nào.

Một loại cảm giác kì lạ vô cùng dâng lên.

Rõ ràng mấy ngày hôm nay rất phiền táo, làm cái gì cũng đều cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng bị Du Định gọi ra nặn gốm, hai người lẳng lặng làm, không nói gì, Nhan Bân lại tĩnh tâm lạ kỳ.

Trong căn phòng nhỏ bé trừ nhân viên ra cũng chỉ có hai người, khá an tĩnh.

Cơ mà sự an tĩnh này không duy trì được bao lâu.

Nhan Bân trời sinh hiếu động, vừa nhào nặn, vừa ý vị thâm trường dòm Du Định, thấy hắn cuốn tay áo lên, bộ dạng thuần thục, nhịn không được hỏi: “Anh thường xuyên đến đây ư?”

“Coi là vậy đi” Du Định cúi đầu nhìn đất sét trong tay mình, “Có khi tâm tình không tốt cứ tới đây chơi một chút, lực chú ý có thể bị dời đi…”

Nhan Bân suy nghĩ một chút: “Cho nên hôm nay tâm trạng của anh không tốt à?”

“Không hẳn” Du Định ngước mắt nhìn cậu ta, “Có khi tâm tình tốt cũng sẽ tới, hôm nay xem như là tâm tình tốt.”

Nhan Bân chớp chớp mắt, tựa hồ có gì đó lóe lên, cậu ta không bắt kịp nó, mà lấy trí thông minh của cậu ta, nếu không rõ rành rành thì cậu ta không tài nào bắt được.

“Làm cái này cần kiên nhẫn” Nhan Bân không yên tĩnh được bao lâu lại bắt đầu loi nhoi,“Vậy ngoại trừ làm cái này, bình thường còn thích làm gì không?”

Du Định trầm ngâm một hồi: “Hát luyện giọng đó!”

Nhan Bân hứng thú: “Đúng rồi anh học bel canto nha! Anh là người học bel canto đầu tiên mà tôi quen, anh hát có phải rất êm tai không?”

Du Định: “Vậy phải xem em định nghĩa êm tai là thế nào.”

Nhan Bân quẳng cục đất sét nhào nặn được mấy cái sang một bên: “Anh hát hai câu cho tôi nghe thử đi?”

“Bọn anh bình thường không dễ mở miệng hát đâu.” Du Định thản nhiên nói “Ngành này có một quy định, ở trường hợp riêng tư, chỉ được hát cho người mình thích.”

Nhan Bân dừng mấy giây, cúi đầu, lặng lẽ nhặt đất sét lên, trong nháy mắt đàng hoàng lại, không hỏi gì nữa.

Du Định nhìn cậu ta, đáy mắt lẳng lặng toát lên ý cười.

Trong phòng tức thì yên tĩnh lại.

Nhan Bân nhào đất sét, ban đầu cậu ta còn có thể ép buộc bản thân kiên nhẫn một chút, song cái loại công việc cần kiên trì và nhẫn nại này thật sự không hợp với cậu ta, không lâu sau, động tác chậm lại.

Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng hát khe khẽ.

Thanh âm du dương, có chút khàn khàn, vô cùng êm tai, tựa như chim sơn ca.

Mới đầu Nhan Bân còn chuyên tâm nghe hát, không lâu sau, lại nghĩ tới “Chỉ được hát cho người mình thích”, trong lúc nhất thời, đầu óc hỗn loạn.

Anh ta làm vậy là có ý gì đây?  Không lẽ anh ta thích nhân viên ở cửa hàng thủ công?

Nhan Bân chưa từng trải qua cảm giác khó chịu thế này, hoảng loạn một hồi, bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cục đất sét đến trước mặt Du Định: “Tôi không làm đâu! Anh…”

Du Định dừng hát, chậm rãi ngẩng đầu: “Vì sao không làm, chỗ nào không hiểu?”

Bị Du Định dùng loại ánh mắt đó nhìn, Nhan Bân trong chốc lát nghẹn lời, đổi lại ngày thường, nếu cậu ta không vui, đã sớm quăng đồ bỏ đi, lúc này không giống lắm, không phải là không vui vẻ, Nhan Bân nghĩ không ra từ nào chính xác để hình dung, ấp úng nửa ngày, Du Định mở miệng nói. “Nhìn anh, anh dạy em”

Du Định đích thân hướng dẫn làm thế nào để nhào, làm sao để mịn, làm sao để đều.

Động tác của hắn nhẹ nhàng lại chậm rãi, ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng.

Nhan Bân phát hiện mình lại xuất thần nhìn chòng chọc hắn, không khỏi có chút xấu hổ, bắt đầu hoài nghi mình có phải bị thứ gì ám không.

Nếu là người khác… Nếu ai ép cậu ta như thế này, cậu ta đã sớm nháo lên trời rồi.

Cố tình hết lần này tới lần khác cậu ta không thể phát tác trước mặt Du Định, mắt thấy Du Định làm mẫu rồi nhìn sang cậu ta, Nhan Bân nói thể nói nổi bất kỳ lời từ chối nào.

Lát sau, Nhan Bân lại lần nữa ngồi xuống, tiếp tục nhào nặn đất sét.

Nhân viên cửa hàng thức thời lui ra ngoài.

Du Định lần nữa nghiêng người qua, cẩn thận hướng dẫn cậu ta, hai người cách rất gần, mùi biển nhàn nhạt càng thêm rõ ràng, tựa như muốn bao lấy cả người Nhan Bân, không cho cậu ta trốn thoát.

Nhan Bân ở phía dưới, chóp mũi suýt nữa sượt qua gò má Du Định, cậu ta không nhìn Du Định không nhúc nhích.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt đối phương.

Gió buốt đang gào thét ngoài cửa sổ, phòng trong lại cực kì ấm áp, trên bàn bày các sản phẩm chưa nung, trên vách tường treo rất nhiều tranh, trước cửa đặt một cái giá mắc áo khoác của họ, dưới đáy bàn đặt mấy thùng đất sét, nước, các công cụ lặt vặt khác, tia sáng như tấm rèm mỏng soi xuống dưới, giờ khắc này, khoảng cách hai người dường như gần hơn.

Hồi lâu sau, Du Định từ phía sau vòng lấy Nhan Bân, cầm tay chỉ dẫn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Thử lại nha?”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng toát ra như cơn sóng trào mãnh liệt.

***

Sau đó hai người tách ra, thẳng đến ngày nhận gốm, Du Định gửi qua, kêu Nhan Bân nhận, Nhan Bân nhìn thấy dĩa tròn nho nhỏ của mình, nói là cậu ta làm cũng không đúng lắm, đa phần Du Định làm giúp, khá đáng yêu, tròn tròn trơn trơn, nhỏ bằng bàn tay, khéo léo đẹp đẽ.

Du Định nặn một chén trà, mặt trên còn khắc hoa văn như sứ Thanh Hoa, vẽ từng hàng từng hàng lá liễu, tao nhã tinh tế, như cảm giác mà Du Định mang đến cho người khác.

Kèm theo hai sản phẩm này là một chiếc bưu thiếp mặt trên ba chữ đơn giản: To Nhan Bân.

Nhan Bân đem hai cái này về phòng, kể cả tấm bưu thiếp, cất kỹ.

Đây là lần đầu tiên cậu ta chuyên tâm làm thủ công, cho nên cậu ta mới để ý như vậy, tuyệt đối không phải vì những nguyên nhân khác!

Mấy ngày kế Du Định lại thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn cho Nhan Bân.

Đều là những lời rất bình thường.

— Hôm nay trời đẹp, nhớ ra ngoài một chút.

— Ra ngoài mua trái cây, nhìn thấy trái cây dễ thương, lại nghĩ đến em.

— Nhìn kìa, tuyết rơi rồi.

Mới đầu Nhan Bân không trả lời, sau này không biết sao lại dưỡng thành thói quen, Du Định đúng giờ gửi tin nhắn cho cậu ta, sáng một tin, tối một tin, đôi khi gọi điện thoại cho cậu ta, tuy toàn là những chuyện vặt vãnh, nhưng kéo dài hơn một tiếng, Nhan Bân cũng không biết rốt cuộc mình làm sao làm được, nghĩ lại, dường như hai người cũng không nói cái gì.

Thói quen là thứ rất đáng sợ, khi bạn đã thích ứng với thứ gì đó, xem nó là một phần trong cuộc sống rồi, đột nhiên có một ngày nó biến mất, bạn lập tức không biết làm gì.

Sau khi Du Định biến mất hai ngày, Nhan Bân bắt đầu bất an, mỗi ngày xong việc đều nhìn chằm chằm di động đờ người ra.

Vì sao không gửi tin nhắn cho cậu ta nữa? Trước giờ vẫn bình thường mà, sao nói đứt là đứt?

Vì sao không nói gì với cậu ta? Du Định đã xảy ra chuyện gì ư?

Hai ngày trước Du Định có nói cơ thể hơi khó chịu.

Nhan Bân càng nghĩ, càng không muốn tự mình mò mẩm, vì thế gửi tin nhắn Lục Ý, hỏi: 【Trước khi anh và thầy Cố yêu nhau ấy, ai theo đuổi ai vậy?】

Lục Ý lát sau mới trả lời: 【Coi như là tôi, sao vậy, lại muốn làm fmv gì à?】

Nhan Bân do dự một lát: 【Tôi không biết cái này có được xem là vấn đề tình cảm không, ừm, tôi có một người bạn, có một người thích cậu ấy, hắn vẫn luôn đều đặn gửi tin nhắn cho cậu ấy, dù gió hay mưa cũng vậy, dạo này lại không gửi nữa, bạn tôi rất sầu não, tới hỏi tôi tư vấn, tôi lại chưa từng trải, nên mới hỏi anh một chút】

Lục Ý suy nghĩ một chút: 【Cho hỏi một câu, có phải bạn của cậu thích người kia không?】

Nhan Bân nhanh chóng phủ nhận: 【Cậu ấy không thích, không hề thích!】

Lục Ý buồn bực nói: 【Nếu không thích thì xoắn suýt cái gì? Nếu không thích, không phải nên cùng đối phương giữ khoảng cách sao?】

Nhan Bân nhìn dòng này, có chút hoảng sợ: 【Anh nói bậy gì đó?】

Lục Ý càng cảm thấy kỳ quái: 【Vấn đề tình cảm của bạn cậu, cậu kích động như vậy làm gì?】

Nhan Bân không nói gì, luống ca cuống cuống, cậu ta cũng không dám hỏi Lục Ý nữa, sợ Lục Ý hỏi những câu cậu ta khó trả lời hơn.

Sau một lát, Lục ý lại gửi một tin nhắn tới: 【Kêu bạn của cậu gọi hỏi đi! Cứ lo lắng như vậy cũng không phải cách hay】

Cái này cũng coi như là góp ý cho Nhan Bân, cũng không khác gì cho cậu ta mượn cớ, Nhan Bân yên lặng thôi miên đây là đề nghị của Lục Ý, không phải cậu ta muốn, thôi miên vài lần, mới lấy di động ra, lần đầu tiên chủ động gọi cho Du Định.

Di động vang hồi lâu vẫn không có ai nghe.

Mỗi tiếng “ring” kéo thật dài, vào tai cậu ta lại dài hơn mấy trăm lần, vô số khả năng thoáng qua trong lòng cậu ta.

Tới tiếng chuông cuối cùng, Du Định rốt cuộc cũng nhấc máy.

Nhan Bân đang căng thẳng thoáng chốc nới lỏng: “Du Định, mấy ngày nay anh bận rộn lắm đúng không?”

Giọng Du Định có chút khàn khàn: “Ừm.”

Vừa dứt lời, hắn ho khan một hồi.

Nhan Bân: “Anh bị cảm?”

“Hơi khó chịu”  Giọng Du Định vô cùng khàn, “Không nghiêm trọng lắm.”

Nghe vào rất khó chịu, giống như cố gắng nặn từng chữ vậy.

Vậy mà còn nói chưa nghiêm trọng?

Vậy đối với Du Định thế nào mới là nghiêm trọng?

Trái tim khó khăn lắm mới thả lỏng lúc này lại treo lên, Nhan Bân nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị tảng đá nặng trình trịch đè lên.

“Nếu không nghiêm trọng” Nhan Bân điều chỉnh giọng điệu của mình sao cho không quá kì lạ, nói “Tôi muốn tới thăm anh”

Du Định hơi bất ngờ: “Em tới thăm anh?”

Nhan Bân rầu rĩ đáp: “Nếu anh không hoan nghênh thì thôi.”

“Hoan nghênh chứ” Du Định cười rộ lên, gằn từng chữ nói, “Sao lại không hoan nghênh.”

Nhan Bân không biết đến thăm bệnh phải đem cái gì, đi hỏi quản gia, quản gia hỏi thăm bệnh nhân nào, rồi mới đưa cho cậu ta một chút thuốc bổ mang theo.

Lúc tới cửa nhà Du Định, Nhan Bân giơ tay lên gõ cửa một cái, không lâu sau Du Định mở cửa.

Nhan Bân chưa từng thấy Du Định như thế này, hắn chỉ mặc một bộ quần áo ở trong, khuôn mặt uể oải, mắt đầy tơ máu, dường như mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, dẫu vậy vẫn mang một loại mỹ cảm phóng khoáng không hề gò bó.

“Anh…” Nhan Bân suýt chút nữa cắn trúng lưỡi “Anh làm sao vậy?”

Chỉ mới nửa tháng không gặp, sao Du Định lại biến thành bộ dáng này?

“Phải chuẩn bị một ca khúc, luyện tập hơi vất vả, không chú ý.” Du Định khàn giọng nói, “Không phải là bệnh lớn gì, uống chút thuốc là khỏi thôi.”

Chân mày Nhan Bân vẫn cau lại, cậu ta vừa định đi vào cửa, Du Định bỗng nhiên ngăn lại, ho hai tiếng, mở miệng hỏi: “Nhan Bân, em biết anh đang theo đuổi em chứ?”

Đây là lần đầu tiên Du Định nói thẳng ra.

Nhan Bân chỉ cảm thấy “ong ong”, như  có vật gì đó nổ tung trong đầu, cậu ta không thể mở miệng nói nửa lời.

Du Định tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay của cậu ta: “Em có biết loại hành vi này…làm anh hiểu lầm không?”

Trên người hắn thoang thoảng mùi biển cả dìu dịu, chớp mắt cậu ta như bị một ngọn núi phủ lấy.

Tay Nhan Bân còn bị hắn siết, không thể động đậy.

“Em biết mà, đúng không? “ Du Định khẽ nhếch môi,  “Em vẫn tới, vì sao? “

Nhan Bân chỉ cảm thấy hốt hoảng: “Tôi…”

Khoảnh khắc này, trong đầu của cậu ta lóe lên rất nhiều hình ảnh, tất cả đều liên quan đến Du Định, Du Định nói chúng ta nói chuyện một chút đi, Du Định đứng trên bậc thang đưa thức uống nóng cho cậu ta, Du Định dạy cậu ta làm gốm, Du Định nói chuyện phiếm với cậu ta…

Du Định Du Định Du Định, tất cả đều là Du Định!

Như vụt một cái, hàng hà sa số hoa tuyết bay tán loạn, rơi vào lòng, hóa thành một dòng nước ấm, dịu dàng mềm mại.

Du Định không muốn ép buộc cậu ta, hắn thích chậm rãi, tế thủy trường lưu hơn, cảm thấy đến đến đây đủ rồi, hắn cũng không có tinh thần đùa nữa, vì vậy buông tay ra: “Vào đi…”

Hắn chưa nói hết câu, Nhan Bân bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy hắn.

Du Định còn chưa kịp phản ứng: “Em…”

Nhan Bân ngẩng đầu, nhìn hắn: “Cho chúng ta một cơ hội tìm hiểu sâu hơn!”

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi