BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Diệp Chu đứng ngồi không yên, anh ta lại đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, kết quả Weibo vẫn yên tĩnh như trước, phóng viên mình liên lạc biến mất không nói, thậm chí anh ta gửi tin nhắn cho kim chủ, đối phương cũng không trả lời.

Lần này, Diệp Chu hoàn toàn cảm thấy có gì đó không ổn, phóng viên này đang lừa anh ta? Hay ai đó đã đè bẹp tin tức?

Diệp Chu suy nghĩ một chút thấy không có khả năng lắm, nếu có thể đè nén dư luận toàn mạng, đó không phải là chuyện có tiền là có thể làm được, phải có hậu trường lớn, cả giới giải trí cũng không dám đắc tội với cái loại hậu trường này.

Trong giới giải trí cá rồng hỗn tạp, nói Tiêu Vũ có độ nổi tiếng ngang ngửa với anh ta, nhưng người ta là hồng tam đại chính trực, càng phải giữ mình trong sạch hơn người bình thường trong giới, không dễ dàng đắc tội với người khác, anh ta chưa từng nghe nói qua hậu trường của ai trong giới còn lớn hơn Tiêu Vũ.

Xảy ra chuyện này, Diệp Chu lo sợ bất an, anh ta lo lắng chạy đến chỗ Thư Ca hỏi thăm tình hình của Minh Yên.

Thư Ca đang gọi điện thoại xác định thời gian đến và có cần dịch vụ đón khách hay không, thấy Diệp Chu tới đây, cô ấy cười nói: "Cậu tới rất đúng lúc, đầu bếp nấu ăn chay Minh Yên tìm đến đang ở dưới chân núi, cậu đi gọi Minh Yên, chúng ta đi đón.”

"Được rồi, chị Thư Ca, vị đầu bếp này là ai? Minh Yên mời được từ đâu? Chi phí của việc mời đầu bếp có được tính vào khách sạn không?” Diệp Chu nhiệt tình hỏi.

"Không cần trả phí, đối phương đến núi nghỉ ngơi, tham gia thiền tu, thuận tiện nấu ba bữa một ngày cho mọi người. Tôi cũng không rõ thân phận của đối phương, có điều đầu bếp do Minh Yên mời chắc chắn là rất tốt.” Thư Ca cười nói.

Diệp Chu đã sớm nhận ra thái độ của vợ chồng Thư Ca đối với Minh Yên có chút không giống người thường, Thư Ca vẫn cố ý chăm sóc Minh Yên, Ngạn Bác cũng rất ngưỡng mộ Minh Yên, nấu một bữa cơm còn phải khen nguyên liệu nấu ăn do Minh Yên mang đến, ít nhiệt tình với anh ta và vợ chồng Kiều Đống hơn.

Diệp Chu cho rằng là do bọn họ cùng nhau tham gia mùa đầu tiên, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, anh ta càng cảm thấy không đúng.

"Vậy thật sự là quá tốt, chị Thư Ca, Minh Yên có quan hệ rộng như vậy sao? Lúc trước tôi cũng liên hệ với đầu bếp nấu đồ chay ở nơi khác, đối phương là đầu bếp hạng nhất của Ý Phẩm Các.” Diệp Chu cười ha hả.

"Lợi hại nha, Diệp Chu." Thư Ca thấy anh ta lại có thể mời đầu bếp hạng nhất, cô ấy giơ ngón tay cái lên với anh ta, cười nói: "Có điều hẳn là không cần, đầu bếp Minh Yên mời tới chắc là rất tuyệt.”

Thư Ca thấy đề tài của anh ta đều xoay quanh Minh Yên, nhớ tới những tin đồn trong giới, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ánh sáng, cô ấy vỗ vai anh ta, nhắc nhở một câu: "Cậu và Minh Yên vừa quen nhau, sau này cậu sẽ biết, cô ấy giống như Doraemon, có cô ấy ở đây, cái gì cũng không cần quan tâm.”

Sau lưng Minh Yên là những đại gia hàng đầu, sau khi tham gia chương trình tạp kỹ mùa đầu tiên, Thư Ca còn có cái gì không rõ, đừng nói thân phận địa vị của Úc Hàn Chi, Minh Yên và Tiêu Vũ cũng là bạn thân, người mà bọn họ đều muốn kết giao.

Nếu Diệp Chu muốn mượn vào sức nóng của Minh Yên, để xào nấu scandal, thì anh ta nên ngừng suy nghĩ về điều đó càng sớm càng tốt, để không hủy hoại tương lai của mình.

Doraemon? Diệp Chu nhíu mày, đây là ám chỉ hậu trường của cô cường đại hay là đơn thuần muốn khen Minh Yên?

Nội tâm Diệp Chu buồn bực, từ chỗ Thư Ca cũng không nhận được tin tức gì hữu dụng, mình ở trong đống phụ nữ chưa bao giờ gặp bất lợi, tham gia chương trình tạp kĩ rách này, Minh Yên căn bản không để anh ta vào mắt, Thư Ca cùng Lâm Nhi cũng có đối tượng, ánh mắt nhìn anh ta chẳng khác gì nhìn bắp cải, lòng tự tôn nam tính của anh ta bị thất bại sâu sắc.

Diệp Chu vẻ mặt táo bón đi theo Thư Ca, Minh Yên ra ngoài đón đầu bếp chính, vừa mới đi ra ngoài, đã thấy một người trung niên gầy gò hơn bốn mươi tuổi, đỡ ông cụ tóc bạc trắng chống gậy leo núi, dọc theo con đường núi rộng rãi đi lên.

Trán hai người chảy đầy mồ hôi, nhưng trên mặt đều tràn đầy ý cười.

"Tiểu Lục, đã lâu không leo núi, nơi này thật sự là nơi tốt để tránh nóng nha, rừng cây hẻo lánh, núi trong xanh, nước đẹp, còn có đạo quan nổi tiếng." Ông cụ đứng dưới rặng tre xanh, hai mắt phát sáng: “Nếu như đầu xuân thanh minh, trên núi còn có thể đào được trúc.”

"Đúng vậy, sư phụ, cho nên thầy phải thường xuyên đi ra ngoài đi lại một chút, lần này có thể ở trên núi thêm một thời gian." Người đàn ông trung niên mỉm cười.

Diệp Chu nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, đồng tử co rụt lại, đây là đầu bếp Trịnh Tiềm nổi tiếng ở Bắc Thành, ông ấy rất nổi tiếng trong giới, lúc trước kim chủ sau lưng anh ta tổ chức yến hội, phải tốn rất nhiều tâm tư mới mời được ông ấy tới, Diệp Chu từng nếm qua đồ ăn ông ấy nấu, nó thực sự rất ngon, cùng đồ ăn trước kia cảm giác như là trời với đất vậy.

Minh Yên lại có thể mời ông ấy tới đây?

Nội tâm Diệp Chu hoảng sợ, anh ta không dám tin nhìn về phía Minh Yên, rốt cuộc cô có lai lịch gì?

Diệp Chu có thể nhận ra Trịnh Tiềm, Thư Ca đương nhiên cũng nhận ra, cô ấy có chút kinh hỉ nhìn thoáng qua Minh Yên, nói: "Người em mời tới là Trịnh Tiềm? Ông ấy chính là đầu bếp nổi tiếng ở Bắc Thành, người sáng lập ra chuỗi nhà hàng, nghe nói bây giờ rất ít khi tự mình xuống bếp.”

Minh Yên không biết Trịnh Tiềm, nhưng nghe Úc Hàn Chi nói đối phương đã khá lớn tuổi, vì vậy cô lắc đầu nói: "Không phải, bạn của em nói là họ Cổ, là một ông cụ, trước kia từng là đầu bếp, bây giờ về hưu ở nhà.”

Diệp Chu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, anh ta cảm thấy mồ hôi mịn đang chảy ra trên trán, cũng may không phải Trịnh Tiềm.

Làm sao Minh Yên có thể mời được Trịnh Tiềm tới, nhớ lúc trước kim chủ phía sau anh ta dựa vào quan hệ nhân tình mới mời được Trịnh Tiềm làm một bữa tiệc. Sao Trịnh Tiềm có thể lên núi ở một tháng được chứ? Đối phương hẳn là tới đây du lịch, trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp.

Diệp Chu nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, sau đó chỉ thấy Minh Yên đã đi lên, trong lòng anh ta chợt rạo rực.

Minh Yên thấy ông cụ đi đường núi đổ đầy mồ hôi, cười khanh khách nói: "Ông cụ à, phía trước chính là khách sạn chúng tôi kinh doanh, nếu các người leo núi mệt mỏi, có thể đi vào nghỉ ngơi một chút, cung cấp nước suối miễn phí trên núi.”

"Cám ơn, chúng tôi đã đặt khách sạn rồi, quản lý nói tới đón chúng tôi." Ông cụ cười nói.

"Xin hỏi từ đây đến khách sạn mơ ước còn bao lâu nữa? Nhìn vào bản đồ chắc là gần đến nơi rồi.” Trịnh Tiềm cười hỏi.

"Khách sạn mơ ước?" Thư Ca đi tới, kinh hỉ nói: "Tôi chính là bà chủ của khách sạn mơ ước, xin hỏi là ông Cổ sao?”

"Đúng đúng đúng." Trịnh Tiềm cao hứng nói, ông ấy đã sớm nhận ra Thư Ca cùng Minh Yên, một người là nữ thần quốc dân của bọn họ, một người là khuê nữ quốc dân nổi tiếng gần đây, sự tích có thể làm cho đàn ông phải xấu hổ.

"Tôi là Trịnh Tiềm, đây là sư phụ Cổ của tôi, trước khi sư phụ tôi nghỉ hưu, ông ấy là đầu bếp quốc yến, lần này được người ủy thác, đến phụ trách thiền tu và đồ ăn chay cho khách sạn." Trịnh Tiềm tự giới thiệu mình, thuận tiện giới thiệu sư phụ mình luôn.

Không phải Trịnh Tiềm, mà là đầu bếp quốc yến cao hơn Trịnh Tiềm?

Sắc mặt Diệp Chu đột nhiên biến đổi, anh ta đi lên, cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, nói: "Ông Trịnh, các người xác định là khách mơ ước sao?

Tâm tính Diệp Chu sụp đổ, làm sao có thể?

"Đúng vậy, anh Úc nói là khách sạn mơ ước." Trịnh Tiềm cười nói: "Đã lâu rồi sư phụ tôi không leo núi, nếu không phải anh Úc mời, chưa chắc sẽ tới núi Thanh Thành này.”

"Hoan nghênh, hoan nghênh." Thư Ca nở một nụ cười thật tươi, cô ấy vui đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải, vốn tưởng rằng là tùy tiện tìm một vị đầu bếp, kết quả người tới là một đầu bếp nổi tiếng kiêm người sáng lập chuỗi nhà hàng không nói, còn tới thêm một vị đầu bếp quốc yến, đây là kiếm lời rồi.

Thư Ca nhìn thoáng qua Minh Yên, cô ấy giơ ngón tay cái lên. Trâu bò nha, Tiểu Minh Yên.

Đôi mắt hạnh của Minh Yên cong lên, cảm thấy mình cũng bị kinh hãi nho nhỏ. Úc Hàn Chi người kia thật sự là khoe khoang, đúng, rất khoe khoang.

Thư Ca và Minh Yên vội vàng mang theo thầy trò Trịnh Tiềm đến khách sạn, mà Diệp Chu ở phía sau sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, anh ta có chút hoảng hốt lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho phóng viên liên lạc trước đó.

Điện thoại của đối phương tắt máy, gọi điện thoại đến công ty anh ta, cũng không ai nghe máy.

Diệp Chu mở nhóm trong giới ra, đang chuẩn bị hỏi tình hình, chỉ thấy có người đang ăn dưa.

"Nghe nói một tòa soạn báo nào đó chọc phải người không nên chọc vào, người của một công ty, từ ông chủ, phóng viên nhỏ, tất cả đều bị mang đi điều tra."

"Tôi cũng nghe nói, công ty bọn họ thật sự hôi thối, nhận tiền là có thể tung ra đủ loại tin đồn, tốt nhất nên bắt hết."

"Tôi nghe nói, trưa nay công ty bọn họ muốn tung ra một tin tức lớn, kết quả tin tức còn chưa được tung ra, toàn bộ công ty đã không còn, thật buồn cười."

"Thường xuyên đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày, nội hàm, hắt nước bẩn, bịa đặt người mới còn chưa tính, chọc người không nên chọc, chính là bọn họ ngu xuẩn."

......

Điện thoại của Diệp Chu lảo đảo rơi xuống đất, màn hình vỡ thành mạng nhện.

Diệp Chu sợ tới mức tay có chút run rẩy, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho bà Cát, nhưng điện thoại vẫn không thông.

Lúc này Diệp Chu mới thật sự cuống lên, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho thư ký kim chủ.

"Anh Diệp, chiều nay Cát tổng có chuyến bay đến Mễ Quốc, sắp tới cũng sẽ không trở về, mặt khác Cát tổng bảo tôi thông báo cho anh, bà ấy và anh không còn quan hệ gì nữa, bảo anh sau này đừng gọi điện thoại tới đây."

"Thư ký Kim, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ ràng đi." Diệp Chu đỏ mắt.

Đối phương trầm mặc một chút, rồi nói: "Anh chọc người không nên chọc, anh Diệp, nể tình bà chủ tôi nâng niu anh mấy năm nay, đừng liên lụy đến bà chủ của tôi nữa.”

Diệp Chu tức giận gào thét nói: "Không phải ở Bắc Thành bà ấy có đủ loại thủ đoạn sao? Một người mới trong giới giải trí cũng không làm được gì à?”

"Anh Diệp, bà chủ của tôi sợ hãi phải bay thẳng đến Mễ Quốc, anh còn không rõ sao? Đối phương muốn bóp chết anh, cũng đơn giản như bóp chết một con kiến, nếu tôi là anh sẽ trực tiếp biến mất, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.” Thư ký Kim nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Diệp Chu gọi lại, phát hiện mình bị đối phương kéo vào danh sách đen.

Mẹ kiếp. Diệp Chu khẽ nguyền rủa một tiếng, ngón tay run rẩy mở hot search ra, nhìn thấy hot search trong nhóm bát quái, một tờ báo nào đó bị điều tra.

Diệp Chu chưa từ bỏ ý định, anh ta lại tìm đại gia qua lại thân thiết trong giới, kết quả không ai dám nghe điện thoại của anh ta, ngược lại đạo diễn tổ tiết mục gọi điện thoại tới.

"Diệp Chu, chúng tôi nhận được báo cáo, đối phương có rất nhiều lý lịch đen tối của anh, có thể bị phanh phui ra bất cứ lúc nào, hiện tại tổ tiết mục muốn chấm dứt hợp đồng với anh, hy vọng anh có thể nói cho fan biết, anh sẽ không thể tham gia ghi hình tiếp, bị thương hay là bệnh cấp tính cũng được, chúng tôi sẽ cho anh thể diện cuối cùng."

Đạo diễn tổ tiết mục nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Hai mắt Diệp Chu tối sầm lại, anh ta cảm thấy bầu trời như sụp đổ, rốt cuộc anh ta đã chọc phải nhân vật đáng sợ nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi