BẠCH NGUYỆT QUANG, HẮC TRÀ XANH - CỬU TRỌNG TUYẾT

Một cuộc điện thoại của Úc Hàn Chi khiến Lê gia nửa đêm thức giấc. Bà cụ ngồi dậy, đầu tiên là gọi điện thoại cho con trai lớn, sau đó lại gọi điện thoại cho con trai thứ, nhìn đồng hồ, sắp bốn giờ sáng, đương nhiên cũng không ngủ được.

Hai vị lãnh đạo quân khu Lê gia nửa đêm bị bà cụ gọi điện thoại, còn nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy về, trở về Lê gia thấy bà cụ ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, cả người đều rất rối rắm.

Từ khi ba qua đời, bà cụ đã ở một mình, bình thường có bà Chu, cũng không để cho bọn họ qua lại chăm sóc, bây giờ nửa đêm gọi bọn họ trở về đây cũng là lần đầu tiên.

"Mẹ, có chuyện gì quan trọng sao?" Con cả Lê gia thấp thỏm bất an hỏi.

"Đúng vậy, mẹ, mẹ mau nói đi, đừng dọa các con." Con trai thứ Lê gia cũng nhanh chóng hỏi.

Bà cụ buông album ảnh trên đầu gối xuống, tháo kính lão ra, vành mắt ửng đỏ nói: "Các con còn nhớ mình có một người anh em cùng mẹ khác ba không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, hai anh em Lê gia liếc nhau một cái, hỏng rồi, bà cụ lại nhớ tới chuyện này.

Mười lăm năm trước, sau trận tai nạn máy bay, bà cụ đã bị bệnh rất lâu, mấy năm nay càng trở nên xúc động, vả lại luôn nói mình mơ thấy đứa cháu Thẩm gia kia, cảm thấy đứa nhỏ kia có lẽ còn chưa chết, nhờ họ tìm giúp, nhưng đã tìm rất nhiều năm cũng không thấy.

"Mẹ, chuyện này đã qua bao lâu rồi, mẹ cũng đừng quá thương tâm." Con cả Lê gia khuyên nhủ.

"Đúng vậy, con và anh trai cũng tìm đứa nhỏ Thẩm gia kia mấy năm nay, đều nói không có tin tức gì thì chính là tin tức tốt, không phải sao?"

Bà cụ hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm nói: "Các người thật sự dụng tâm tìm nó sao? Không phải lấy lời qua loa dỗ dành bà già này à, dù sao cũng không phải con trai của các người, cho nên các người tự nhiên không cần để ý.”

"Không phải, chúng con đã dốc hết tâm sức để tìm." Con trai thứ Lê gia có khổ sở nói.

"Mẹ, có phải mẹ có tin tức về đứa bé kia không? Ở đâu, chúng con sẽ đến đón nó.” Con trai cả Lê gia thấy bà cụ nổi giận, lập tức sợ hãi.

Hai anh em nhà Lê gia ở bên ngoài uy nghiêm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người mẹ này của mình. Tất nhiên bình thường bà cụ đối đãi với người khác rất tốt bụng, nhưng một khi thật sự nổi giận thì sàn nhà đều phải run rẩy.

"Không cần, trông cậy vào các người, có khi đến lúc bà già này chết vẫn chưa tìm được người." Bà cụ căng mặt hừ lạnh nói: "Nếu các người thật sự coi tôi là mẹ, hãy giúp tôi một việc nhỏ.”

Nói đến điều này, hai anh em Lê gia rốt cuộc xem như hiểu ra, không thể không bội phục mẹ mình, bà thật sự rất mạnh mẽ, nhờ sự giúp đỡ cũng khiến mọi người toát mồ hôi lạnh. Đừng nói là bận rộn, cho dù là gãy chân cũng phải giúp.

Hai người liên tục gật đầu, dỗ dành bà cụ.

Lúc này bà cụ mới thoải mái một chút, nói cho hai đứa con trai nghe về cuộc điện thoại vừa rồi, dặn dò: "Tôi mặc kệ các người dùng phương pháp gì, nhất định phải đóng biên giới lại, tìm thấy người, không tìm thấy thì đừng trở về để gặp bà già này nữa. Đứa nhỏ kia, mẹ thật sự đã nợ nó quá nhiều rồi, cũng không biết mấy năm nay nó chịu đựng thế nào.”

Bà cụ nói xong liền đỏ mắt.

Hai anh em Lê gia vừa khuyên nhủ, vừa nhíu mày liếc nhau, quan hệ ở vùng Điền Nam rất phức tạp, cho nên bọn họ nhân cơ hội này phải chỉnh đốn triệt để.

Vì thế hai người trực tiếp hạ mệnh lệnh xuống, đóng cửa biên giới, quét sạch thế lực đen tối Tam Giác Vàng trong lãnh thổ, đồng thời thiết lập quân đội trên toàn tuyến.

Lê gia bên này nhanh chóng hành động.

Úc Hàn Chi đến thôn nơi đoàn làm phim quay, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ngôi làng cổ sau khi xảy ra hỏa hoạn. Ngọn lửa bùng phát ở chuồng bò phía sau núi, không bị cháy trong thôn, nhưng mà trong đoàn làm phim hỗn loạn, chuồng bò cũng bị thiêu rụi, phía sau núi cũng thiêu đốt một mảng lớn.

Khi Úc Hàn Chi đến, người trong đoàn làm phim vẫn còn cầm bình chữa cháy dập tắt ánh lửa còn sót.

Người đàn ông mặt tái xanh, lúc này, toàn bộ còn vây quanh ở đây dập lửa, sao không biết phân chia ra ngoài tìm người?

Lần đầu tiên Bao Tinh gặp người đầu tư phim, thấy mình gọi điện thoại tới, không đến nửa giờ, đối phương đã chạy tới hiện trường, anh ta kinh hãi một chút, lau mồ hôi chạy tới, nói: "Anh Úc, sao anh lại đích thân chạy đến đây, hiện trường rất hỗn loạn, cảnh sát đang trên đường đến.”

Thành viên đoàn làm phim đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, cường độ quay phim cao, thể lực đều tiêu hao hết, lại phải đi dập lửa, tất cả đều mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi, chờ cảnh sát qua giải cứu tìm người.

Tình hình trong núi này bọn họ không quen, lại là ban đêm, cũng không dám chạy loạn, chỉ có Đoạn Triệu mang theo bốn năm người đàn ông khỏe mạnh vào núi tìm một vòng, muốn tìm tung tích đám người Minh Yên.

Nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bảy tám nữ diễn viên mất tích sợ là đã sớm không còn ở trong thôn, thôn này thật sự đáng sợ.

Có người nhát gan còn nói chuyện nguyền rủa, ma quỷ xui khiến, tóm lại lòng người đều hoảng sợ.

Trên đường tới đây Úc Hàn Chi vẫn luôn nói chuyện điện thoại với nhân viên đoàn làm phim, để hiểu rõ mọi chuyện.

"Còn chuyện mà tôi nhờ anh điều tra thì sao?" Thanh âm Úc Hàn Chi nghiêm khắc, nhanh chóng đi về phía thôn: "Có ai trong đoàn làm phim bị thương không?”

"Có, có hai người bị người ta đánh ngất xỉu từ gáy, đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, chúng tôi cũng đã gọi 120, nhưng mà nơi địa phương quỷ quái này, cũng không biết khi nào mới có thể đến.” Bao Tinh cô cùng hối hận, vì cái gì nhất định phải quay những cảnh này, hơn nữa còn chọn địa phương quỷ quái như vậy.

Nếu như những nữ diễn viên này mất tích thật, anh ta nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, huống chi Minh Yên cũng mất tích, nhà đầu tư cũng đã chạy đến tận nơi thế này.

Úc Hàn Chi thấy quả nhiên có người bị thương, tất cả những người mất tích đều là phụ nữ, sắc mặt càng thêm khó coi, anh gần như không muốn thừa nhận, Minh Yên nhất định là bị người ta bắt cóc đi.

"Còn người trong thôn thì sao? Hãy để tất cả bọn họ ra ngoài và lục soát ngôi làng. Người đàn ông lớn tiếng nói. Nếu thật sự là bị bắt cóc, như vậy người trong thôn này chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

"Bao Tinh, các người bảo vệ trong và ngoài thôn, không cho phép thôn dân cùng trẻ con ra vào, người của đoàn làm phim cũng trông chừng lẫn nhau, chờ cảnh sát đến điều tra. Lâm Bình, chúng ta đi lên núi tìm.”

"Anh Úc? Hai người định đi lên núi à?" Bao Tinh nhìn nơi tối đen như mực này, bóng núi trùng trùng điệp điệp, giống như dã thú ngủ đông, mãnh thú trong núi rất nhiều, hơn nữa còn xảy ra chuyện mất tích. Điều này cũng quá nguy hiểm.

Úc Hàn Chi không có thời gian phản ứng lại với anh ta, cùng Lâm Bình cầm đèn pin và dụng cụ phòng ngự vào núi. Nếu anh chậm trễ thêm một phút đồng hồ, Minh Yên có thể nguy hiểm một phần.

Sau khi Úc Hàn Chi rời đi không bao lâu, Bao Tinh đang chuẩn bị cho người bảo vệ xung quanh thôn, sau đó chỉ thấy ánh đèn sáng rực, mấy trực thăng xuất hiện, các cảnh sát vũ trang nhảy ra khỏi máy bay trực thăng, bao quanh ngôi làng.

"Tất cả mọi người đều ở yên tại chỗ, quân khu chấp hành nhiệm vụ."

“Đội một vào vị trí, thôn trang đã bị khống chế."

"Đội 2, đội 3 bắt đầu lục soát núi."

"Trực thăng phi cơ phối hợp tác chiến."

...

Cả đời Bao Tinh quay phim, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ đội đặc chủng oai hùng hiên ngang như vậy, khí chất oai hùng như này mấy diễn viên kia làm sao có thể diễn được, nhất thời trợn tròn mắt, đều, đều kinh động đến người của quân khu Tây Nam sao?

Là người mà lão đại tìm tới?

Bao Tinh suýt nữa quỳ xuống, nước mắt tung hoành, anh ta cầu nguyện Minh Yên ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì, bằng không anh ta sẽ không xong mất, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều không xong.

Ban đêm trên núi chênh lệch nhiệt độ lớn, Minh Yên lạnh đến thân thể phát run, rõ ràng muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt nặng như núi, thế nào cũng không chống đỡ được, dần dần mơ mơ màng màng.

Gió núi vi vu, tiếng sói kêu hết đợt này đến đợt khác.

"Hoa Tư, nếu cô không chơi trốn tìm cùng tôi, tôi sẽ để ba tôi ném cô lên núi cho sói ăn." Tiểu Minh Yên mặc váy công chúa nâng cằm lên, hù dọa nói.

Tiểu Hoa Tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu đuối nói: "Vậy tôi chơi trốn tìm cùng tôi, cô đừng để sói ăn thịt tôi.”

"Được, tôi đi trốn, cô tới tìm." Cô vui vẻ nói: "Cô nhắm mắt lại và đếm đến 20 sau đó mở mắt ra."

Tiểu Minh Yên nói xong liền chạy như bay đi tìm chỗ trốn, khu nghĩ dưỡng suối nước nóng rất lớn, quanh co một vòng, không ngờ lại đi tới một cái hầm.

Cô tò mò đẩy cửa tầng hầm ra, sau đó nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp mặt trắng bệch.

Ánh mắt Tiểu Minh Yên sáng lên, anh trai thật xinh đẹp, còn đẹp hơn anh Lam Hi nữa.

Cô nhảy nhót chạy đến và hỏi: "Có phải anh làm sai rồi bị phạt không?"

Thiếu niên xinh đẹp toàn thân đầy vết thương, mở to hai mắt, mắt phượng xinh đẹp như hắc diệt thạch rực rỡ.

"Khu nghĩ dưỡng này là của nhà em, nếu anh chơi với em, chỉ thích một mình em, em sẽ bảo ba em thả anh." Tiểu Minh Yên kiêu ngạo nói.

Khuôn mặt thiếu niên khẽ thay đổi, chán ghét nói: "Tránh đi.”

Tâm hồn cô gái nhỏ "lạch cạch" rơi xuống đất.

Hình ảnh giấc mơ vừa chuyển.

Minh Yên vừa khóc, vừa túm lấy Hoa Tư, nói: "Cô đi cùng tôi.”

"Tôi, tôi sợ, tôi không đi." Tiểu Hoa Tư liều mạng lắc đầu: "Bên ngoài rất tối, trong núi còn có sói.”

"Cô ngốc chết rồi, trong núi không có sói, chỉ trong sở thú mới có."

Cô túm lấy Hoa Tư, lảo đảo chạy lên núi, Hoa Tư vừa chạy vừa khóc nói: "Minh Yên, tôi sợ hãi, chúng ta trở về đi.”

"Không được, phải để cho ba tôi đi tìm, phái rất nhiều người đến tìm, còn phải tìm chú cảnh sát, như vậy anh trai nhỏ mới được người ta tìm thấy." Cô bé bảy tuổi giống như một cô nhóc bướng bỉnh, lau khô nước mắt và tiếp tục chạy lên núi.

Cô càng chạy xa, ba cô sẽ tìm thấy cô càng muộn, sau đó anh trai xinh đẹp nhất định sẽ thích cô.

"Ô ô, tôi sợ, Minh Yên, đừng đi có được hay không. Dù sao chúng ta cũng không biết anh ta là ai, cũng có lẽ là do anh ta làm chuyện xấu.”

"Không được, tôi rất thích anh trai kia, tôi muốn làm cho anh ấy cũng thích tôi." Cô bé không kiên nhẫn nói: "Cô mà nói nữa tôi sẽ tức giận.”

"Tức giận thì tức giận, tôi không đi." Hoa Tư tức giận đẩy cô một cái.

Cây gậy huỳnh quang trên tay cô gái nhỏ rơi xuống đất, trượt chân ngã xuống sườn núi, hôn mê bất tỉnh.

Minh Yên đột nhiên mở to hai mắt, mặt trắng bệch, môi mỏng không có một tia huyết sắc, thì ra đây mới là ký ức lúc bảy tuổi mà cô bị mất, cô vì cứu Úc Hàn Chi, mà đêm khuya chạy lên núi, sau đó không cẩn thận bị Hoa Tư đẩy một cái, ngã xuống dốc, ốm đau kéo dài hơn nửa năm.

Minh Yên khẽ cười ra tiếng, ngực rét run, hốc mắt ửng đỏ, lần đầu tiên cảm thấy thế gian thật sự rất vô thường.

Thì ra vẫn là chính cô, không phải Hoa Tư. Buồn cười chính là, anh lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, mười lăm năm sau trở về trả thù Minh gia, còn muốn tìm Hoa Tư trả ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi