BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Thẩm Thư Vân ngồi ở mép giường Ninh Vãn, lấy một quả táo từ trong túi, dùng đao gọt vỏ. Ngón tay nhỏ dài trắng nõn ấn sống dao, đưa lưỡi dao nhẹ nhàng gọt vỏ mỏng tang, chỉ trong chốc lát đã gọt hết, vỏ táo không hề đứt đoạn, đều tăm tắp.

Anh đem táo đưa cho Ninh Vãn, sau đó gom vỏ trái cây trên bàn, ném vào thùng rác.

Ninh Vãn cắn một miếng táo, vị táo ngọt thanh tràn vào khoang miệng khiến cậu choáng váng, chỉ cảm thấy quả táo Thẩm Thư Vân gọt cho mình là quả táo ăn ngon nhất.

Kỳ thật Ninh Vãn không thích ăn táo, nhưng táo Thẩm Thư Vân gọt, cậu nguyện ý ăn, kiểu gì cũng không cự tuyệt, vài lần như thế khiến Thẩm Thư Vân hiểm nhầm Ninh Vãn thực thích ăn táo, vì thế mỗi lần đến thăm Ninh Vãn, đều gọt táo cho cậu.

Thẩm Thư Vân không chỉ tốt tính, tay nghề nấu ăn còn cực tốt, đồ ăn nấu cho cậu đều thập phần ngon miệng, hương vị đâu ra đấy. Bởi vì áy náy với Ninh Vãn, Thẩm Thư Vân thường thường mang canh ló dạ nấu ở nhà đến, Ninh Vãn cầu còn không được, dù là canh gà ác, canh gan heo hay canh vịt, sao cũng được, cậu đều uống hết, uống đến không còn một mảnh.

Ninh Vãn ở trong lòng vụng trộm vui vẻ, vốn tưởng rằng đánh bậy đánh bạ tìm được người cũng đã là may mắn trời cho, thế mà người ấy còn tuyệt vời hơn những gì cậu nghĩ, ôi cuộc sống cứ như là mơ!

Thẩm Thư Vân mấy ngày hôm trước đều ở bệnh viện, bởi vì buổi tối Ninh Vãn muốn chườm lạnh tiêu sưng, Ninh Vãn mong anh ở lại hỗ trợ. Thẩm Thư Vân không biết, kỳ thật khâu vết thương chỉ cần chườm 2 ngày là được, nhưng Ninh Vãn đòi hỏi  những 5 buổi tối, cốt là để thúc đẩy mối quan hệ.

Trong nháy mắt, Ninh Vãn đã gặm hơn phân nửa quả táo, cậu vừa nhai táo vừa hỏi: “Anh hôm nay tới sớm như vậy, buổi chiều không có tiết sao?”

“Ừ.” Thẩm Thư Vân đưa mắt xem xét miệng vết thương trên trán Ninh Vãn “Sắp cắt chỉ rồi phải không?”

“Ân, hộ sĩ nói ngày mai có thể cắt chỉ.” Ninh Vãn cười cười, duỗi tay ấn đầu, thần sắc đáy mắt thập phần nghiêm túc, “Hy vọng không để lại sẹo, bằng không nếu phá tướng không tìm được đối tượng, Vân ca anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!”

Thẩm Thư Vân không rõ ràng lắm bối cảnh gia thế Ninh Vãn, chỉ cho là Ninh Vãn thật sự không ai chăm sóc, trong nhà cha mẹ đều không có thời gian —— vì thế anh vừa cảm thấy áy náy lại mang theo ba phần thương hại. Bởi vì như vậy, lúc Thẩm Thư Vân không có tiết, sẽ xin nghỉ tới bệnh viện chăm cậu.

Tuy rằng hai người quen nhau không lâu, nhưng Ninh Vãn đ ều có thể tìm được đề tài nói chuyện cùng Thẩm Thư Vân, hơn nữa hai thật sự vô  cùng ăn ý, hai người ở một chỗ trò chuyện hằng ngày.

Trong mắt Thẩm Thư Vân, Ninh Vãn giống như đứa em trai kém mình năm tuổi, hiếu động hoạt bát, lại bám người vô cùng. Cậu có tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, khiến người xung quanh tiếp xúc với  cậu ai cũng nở nụ cười, bởi vậy khi Ninh Vãn kêu anh Vân ca, Thẩm Thư Vân thực tự nhiên mà đáp lại, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Thẩm Thư Vân khẽ cười một tiếng, chỉ cho là cậu nói  đùa “Nói bừa cái gì, sẽ không có sẹo. Hơn nữa, cậu tuấn tú như vậy, hẳn là có không ít beta cùng Omega thích cậu, lại còn ngay độ tuổi nhân tài, còn muốn tôi chịu trách nhiệm? Còn không kịp.”

“Làm sao vậy, Vân ca không muốn?” Ninh Vãn dừng một chút, có chút hậu tri hậu giác mà nhận ra, cậu với Thẩm Thư Vân cách xa nhiều năm như vậy, Thẩm Thư Vân nói không chừng đã sớm đã có người yêu, vì thế giọng nói cũng có chút hờn dỗi hỏi, “Vẫn là nói…… Vân ca đã kết hôn? Hoặc là có người yêu?”

“Không, tôi độc thân,” Thẩm Thư Vân chống đầu, thần sắc toát ra mấy phần bất đắc dĩ, “Việc trong trường học bận rộn, học sinh các lớp, căn bản không thể phân thân, làm sao có thời giờ yêu đương…… Hơn nữa, mấy thầy cô trường tôi, hoặc là đã kết hôn, hoặc là 4,50 tuổi, tôi muốn yêu đương cũng không có đối tượng a.”

Lông mày Ninh Vãn dần dần giãn ra, đáp án này vô cùng vừa lòng.

Cậu lại hỏi tiếp: “Vậy Vân ca…… anh trước giờ có yêu ai không?”

Thẩm Thư Vân sửng sốt.

Cái này…… bảo anh nên nói như thế nào…… Sao có thể nói thẳng thắn với Ninh Vãn, anh kỳ thật là một lão Omega 29 năm vẫn còn độc thân? Nói  ra chẳng phải là  mất hết mặt mũi……

“Có, có qua,” Thẩm Thư Vân chung quy vẫn phải giữ thể diện, không thể trước mặt tiểu bối thừa nhận mình trước giờ vẫn là cẩu độc thân “Cũng tính là từng có.”

Cổ họng Ninh Vãn mới vừa nuốt được cục giấm chua giờ lại trào lên.

“Hắn ta là người thế nào?”

Thẩm Thư Vân lúc này cũng phản ứng lại, anh vẫn luôn để ý lời cậu, vì thế không khỏi nghi ngờ nói: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Ninh Vãn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt liền nghĩ tới lý do thoái thác: “Không có gì, tôi chỉ là…… Chỉ là thích một Omega, yêu thầm người ấy rất nhiều năm, nhưng không dám nói, cũng không biết nên theo đuổi như thế nào. Người ấy giống Vân ca, đều là Omega, tuổi tác xấp xỉ, tính cách cũng rất giống, tôi chỉ muốn từ anh xin chút lời  khuyên, thỉnh giáo chút kinh nghiệm yêu đương.”

“À, nguyên lai là như thế a.” Thẩm Thư Vân không nghi ngờ, gật gật đầu nói, “Kỳ thật tính tình mỗi người khi yêu thích đều không giống nhau……”

“Vân ca, anh giúp tôi đi” Ninh Vãn cười khanh khách nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, “Tôi đã 24, đến bây giờ còn không thể đem người mình thích truy về nhà, thật sự quá thất bại…… Anh dạy tôi cưa người ta như thế nào, nếu thành công, tôi…… Tôi mời anh ăn kẹo mừng.”

Ninh Vãn ngoài miệng nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo, nếu thành công, chúng ta chính là người một nhà, tôi mỗi ngày đều mua đường cho anh ăn.

Thẩm Thư Vân hơi ngượng ngùng: “Kẹo mừng cái gì chứ, cậu nghĩ tôi là con nít cần dỗ dành chắc?…… Thật ra thì cũng được thôi, nhưng tôi không cam đoan nhất định hiệu quả.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi, sự thành do người.”

“Cách mạng hữu nghị” hoang đường giữa Ninh Vãn cùng Thẩm Thư Vân cứ như vậy được thành lập.

Ngày cắt chỉ, Thẩm Thư Vân mang một thố canh đậu nành chân heo tới cho Ninh Vãn. Bồi Ninh Vãn uống xong, anh phải chạy về trường học, vừa định đứng dậy, bị Ninh Vãn giữ chặt: “Vân ca, hai ngày nữa phải xuất viện, cảm ơn anh mấy ngày qua chiếu cố tôi…… Vết thương của tôi tốt rồi, trách nhiệm của anh cũng hết, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không? Tôi còn có thể đi tìm anh, hẹn gặp anh, đúng không?”

Thẩm Thư Vân có chút kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Ninh Vãn kia phó, nhịn không được sờ tóc cậu, cười đáp: “Đương nhiên.”

Ninh Vãn cười, ánh sáng rực rỡ  bên ngoài chiếu vào, chiếu vào con ngươi màu nâu nhạt của cậu thông thấu lại sáng ngời, như màu trà tinh thạch, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Thẩm Thư Vân có chút ngẩn ngơ, bị Ninh Vãn bắt gặp cười khẽ một tiếng, khẽ ho một tiếng che dấu, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ.

“Đúng rồi, Vân ca, lần trước tôi hỏi anh, anh…… Mấy Omega như các anh, thích Alpha thế nào?”

Thẩm Thư Vân nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó đáp: “Tốt nhất là hơi lớn tuổi, ổn trọng thành thục, Alpha có thể làm người khác có cảm giác an toàn, nhìn qua là có thể dựa vào.”

Vài ngày sau, La Kiêu đến công ty bất động sản con Ninh thị ở thành phố W, đến thăm Ninh Vãn xuất viện.

Hắn cùng Ninh Vãn chơi với nhau từ nhỏ, nếu không phải hai người đều là Alpha, có thể nói như thanh mai trúc mã. La Kiêu và Ninh Vãn từ trước đến nay tùy ý, đi thang máy đến văn phòng Ninh Vãn, gõ cửa không có ai, liền tùy tiện đẩy cửa vào, giọng cực cao: “Ninh Vãn, ta nói tiểu tử cậu làm cái gì —— đâm xe, tôi muốn đến thăm, cậu suốt ngày ngăn không cho tôi tới, haiz, tôi đành mặt nóng dán……? Cậu làm sao vậy???”

Ninh Vãn từ bàn làm việc đứng lên, một bộ tây trang chỉnh tề không một nếp nhăn giống như người mẫu triển lãm, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “La Kiêu, tớ nhìn có thành thục, ổn trọng, đáng giá dựa vào hay không?”

La Kiêu lia tầm mắt từ đầu tóc keo xịt cứng đơ đến bộ vest không dính bụi trần xuống đôi giày da đen bóng lộn, biểu cảm dúm dó nhăn tít lại, nửa ngày mới gian nan nói: “Ngài đây là làm sao đây? Ninh tiểu thiếu gia không phải ghét nhất là mặc tây trang sao?…… Tôi nhớ rõ lần trước đi tiệc tối Ti Lị phu nhân, cậu còn dám mặc áo khoác quần jean xuất hiện, ánh mắt bác Ninh cả đời tôi đều nhớ rõ, muốn đem cậu rút gân lột da tại chỗ!”

Ninh Vãn nhíu nhíu mày, ác thanh ác khí nói: “Cậu bớt nói nhảm một tiếng, không ai nói cậu bị câm đâu!”

Hết chương 3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi