BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Thành phố W tháng mười hai trời tuyết, thành phố Z tháng mười hai trời chỉ có gió to.

Tối ngày 24, Tiêu Nguyễn đưa cho Thẩm Thư Vân hai quả táo bao giấy màu, cười hì hì bảo anh đây là quả bình an, anh ăn một cái, tiểu bảo bảo trong bụng ăn một cái, đại biểu cho dấu hiệu bình bình an an.

Thẩm Thư Vân không tin quỷ thần, cũng rất ra nước ngoài, trong mắt anh, ngày 25 tháng mười hai sở dĩ thực đặc thù, bởi vì ngày này là sinh nhật Ninh Vãn.

Trước đó hơn một tuần, thành phố Z đã có không khí lễ Giáng Sinh, màu đỏ rượu cùng màu xanh lá đậm tựa hồ bao phủ toàn thành phố, nơi nơi có thể thấy được lục lạc màu vàng màu trắng viết chữ tiếng Anh “Merry Christmas”, khiến thành phố khoác tấm áo xanh đỏ bỗng náo nhiệt hẳn —— tuy rằng đều là thủ đoạn thương gia đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng cũng mang đến thành phố vốn có không khí cổ kính hiện đại hẳn lên.

Thẩm Thư Vân mới vừa đến bệnh viện Omega thành phố Z làm kiểm tra, chất keo lạnh lẽo bôi lên bụng còn sót lại cảm giác hiện tại có chút không thoải mái, tay cắm trong túi, ở trên phố thong thả mà đi.

Bác sĩ nói cho anh, trị số tạm thời đều ở trong phạm vi bình thường, hài tử thực khỏe mạnh, chỉ là tin tức tố phân bố không tốt lắm, yêu cầu mau chóng tìm tin tức tố phụ thân Alpha để hài tử hấp thu tin tức tố, nếu không trầm cảm sau sinh tỷ lệ phi thường lớn. Thẩm Thư Vân cười cười, đem lời nói như gió thổi qua tai, cũng không để trong lòng.

Đến buổi tối, Thẩm Thư Vân đến nhà Tiêu Nguyễn, người mở cửa là Alpha Tiêu Nguyễn, là một người rất trầm mặc. Rất khó tưởng tượng tính tình Tiêu Nguyễn cởi mở như vậy như thế nào tìm một cái hũ nút, nhưng Tiêu Nguyễn thoạt nhìn thật ra không để ý, kệ nam nhân luôn trầm mặc, cậu ta cũng có thể một câu tiếp một câu nói như tép nhảy, buộc nam nhân đôi khi cũng phải ậm ừ trả lời.

Tiêu Nguyễn kết hôn sớm, hài tử cũng sinh sớm, hiện giờ tám tuổi, là bé gái, có một đôi mắt hạnh tròn xoe giống Tiêu Nguyễn, hoạt bát lanh lợi, thực làm người ta thích. Thẩm Thư Vân mang hộp quà chocolate đưa cho bé, tiểu cô nương vui vẻ nói cảm ơn Thẩm thúc thúc.

Tiêu Nguyễn nằng nặc mang anh đến nhà, anh đi theo Tiêu Nguyễn tới bàn ăn. Đầu kia bàn ăn một người nam nhân đang ngồi, thoạt nhìn ba lăm ba sáu, cúi đầu cởi nút tay áo.

Tiêu Nguyễn cười cười, lôi kéo Thẩm Thư Vân ngồi xuống đối diện nam nhân kia, sau đó giới thiệu nói: “Thư vân, đây là ca ca tớ nói với cậu đang đi làm ở Singapore Tiêu Mạc. Ca, đây là bạn em Thẩm Thư Vân, chúng em là bạn đại học.”

Tiêu Mạc chậm rãi giương mắt, ánh mắt sắc bén đánh giá Omega trước mặt này —— anh mặc một chiếc áo gió màu trắng gạo dài đến đầu gối, áo gió rộng thùng thình, lại dấu không được chiếc bụng nhô lên, nhưng tựa hồ gầy vô cùng, áo gió mặc trên người có cảm giác trống rỗng; tóc thoạt nhìn như rất lâu chưa cắt, đã sắp dài đến vai. Lúc này bị gió thổi có chút loạn, anh lấy sợi dây thun từ trong túi áo tiện tay buộc gọn lại tóc phía sau đầu, lộ ra gương mặt đẹp như ngọc.

Không biết có phải đang trong thời gian mang thai liên quan đến tin tức tố, làn da Thẩm Thư Vân càng thêm nhẵn mịn hơn so trước kia, dưới đèn như tỏa sáng trắng lóa, cả người thoạt nhìn như mỡ dê quét qua, phết một lớp ngọc. Ngũ quan của anh không tính là cực kỳ diễm lệ, nhưng phối trên gương mặt cực kì thích hợp, từ hàng lông mày cong, cái mũi nhỏ cao thẳng, cho đến đôi môi mềm mại phiếm hồng, thoạt nhìn như gió xuân trời tháng tư, ôn nhu đem lại cảm giác thoải mái.

Chính xác, thoải mái, chính là cái từ này, dùng từ như vậy đúng ra không phải để hình dung người, nhưng Tiêu Mạc không biết như thế nào, trong đầu cuối cùng chỉ có hai chữ này.

Thẩm Thư Vân cảm nhận được tầm mắt khá nóng bỏng từ người đối diện, vì thế nhàn nhạt nở nụ cười, trước chào hỏi Tiêu Mạc: “Chào Tiêu tiên sinh.”

“Không nên gọi nhau xa lạ như thế cái gì?” Tiêu Mạc khoanh tay, đặt trước ngực “Cậu với Tiêu Nguyễn bằng tuổi nhau, không ngại thì cũng xưng hô là ca.”

Thẩm Thư Vân vì Tiêu Mạc tự quen thuộc cảm thấy có chút xấu hổ, mất tự nhiên nhìn về phía Tiêu Nguyễn, như muốn trưng cầu ý kiến, Tiêu Mạc nhìn chằm chằm, hừ cười nói: “Sao thế, cậu cảm thấy người từng tuổi này như tôi thì phải gọi là thúc thúc?”

“Không, không có……” Thẩm Thư Vân trên mặt hơi ửng đỏ, vội vàng nói, “Tiêu ca.”

Lúc này, chồng Tiêu Nguyễn một nồi lẩu lớn đi tới, đúng lúc vì Thẩm Thư Vân giải vây.

“Khai tiệc thôi!” Tiêu Nguyễn đưa đũa cho mỗi người, sau đó hỏi, “Thư vân, cậu uống chút gì không?”

“Nước sôi để nguội là được, cảm ơn.”

Cùng lúc đó, thành phố W, có người khoác một thân tuyết mịn, đứng trên ban công, hút thuốc.

Chuông điện thoại vang lên, Ninh Vãn từ túi quần móc di động ra, mới vừa nhấn nghe, bên kia liền vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng người nghe không quá rõ ràng, chỉ linh tinh nghe thấy mấy chữ: “Ca…… Lễ Giáng Sinh…… Ra chơi a!”

Ninh Vãn nhả làn khói vẩn đục từ phổi, tuyết lạnh lẽo đậu trên tay cầm thuốc, một cái chớp mắt liền hóa thành nước.

Giọng cậu khàn khàn hơi mất tiếng: “Không đi.”

“Ca, sao lại không tới chứ!” Giọng Ninh Hữu nói chuyện hơi lớn, cơ hồ là đang gào, “Lúc trước luôn không tới, đó là do anh đã lập gia đình, bọn em đều hiểu. Nhưng hiện tại anh đã ly hôn! Còn làm gì mà không tới đây! Tới hưởng thụ độc thân vui sướng a!”

Đáy mắt Ninh Vãn còn u ám sương mù hơn cả sắc trời hôm nay, như tất cả cảm xúc đều bị cuốn vào sương mù, rồi gằn giọng: “Không có hứng thú. Cúp.”

Nói xong, thật sự liền cúp điện thoại.

Ninh Vãn nhớ tới nửa tháng cậu đến trường học tìm Thẩm Thư Vân, nơi bàn làm việc quen thuộc đã sớm thay đổi người, đổi thành một giáo viên còn trẻ hơn. Cậu vô thố cùng người kia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng hỏi: “Người trước kia ngồi nơi này đâu? Thẩm Thư Vân đâu?”

Giáo viên mới này lúc Thẩm Thư Vân còn đi dạy từng có một ít tiếp xúc, vì thế đứng lên đáp: “Anh nói giáo viên Thẩm sao? Một tháng trước từ chức rồi.”

Từ chức…… Từ chức.

Thẩm Thư Vân thật sự đi rồi.

Ngày đó, Ninh Vãn thất hồn lạc phách về đến nhà, che đầu ngồi sô pha, không rõ trong lòng là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy giống như đã mất đi mật thứ rất quan trọng, từ đầu quả tim bắt đầu đau.

Đây là yêu sao?

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ Ninh Vãn nhân sinh lần đầu tiên suy tư tìm hiểu kĩ về tình yêu.

Yêu là gì đây? Từ góc độ sinh lý học mà nói, nó là phân bố hormone, là adrenalin tăng vọt. Nhưng là nếu từ ý nghĩa trừu tượng giảng giải, như vậy yêu kỳ thật là một thứ rất khó định nghĩa —— vô pháp dùng ngũ cảm để cảm giác, hư vô mờ mịt cảm giác, thật là làm người không thể nắm lấy.

Vậy cậu yêu Thẩm Thư Vân sao? Cậu yêu Đường Ý Xuyên sao?

Ninh Vãn ngón tay khẽ phủi, làn khói run rẩy bay lên, cậu nhìn nơi xa mênh mang tuyết, không tiếng động thở dài.

Cậu thật sự vô pháp giải thích định nghĩa yêu, chỉ là khi Thẩm Thư Vân đi rồi, cậu mới phát hiện nếu không có người này, cậu mỗi một ngày đều mất đi sắc thái. Thẩm Thư Vân đối với cậu, hóa ra thế nhưng ý nghĩa như cá với nước, người với không khí.

Người kia luôn cười khanh khách nhìn cậu, ôn nhu gọi “A Vãn”. Yêu cầu của cậu, vô luận là hợp tình hợp lý hay là vô cớ gây rối, Thẩm Thư Vân luôn chiều theo.

Điện thoại lại vang lên, Ninh Vãn nhanh tay nhấn, đưa đến bên tai, giọng người bên kia truyền đến lại một lần làm cậu thất vọng —— là La Kiêu: “Sinh nhật vui vẻ nha, Ninh Vãn!”

Ninh Vãn vô lực miễn cưỡng cong môi cười, bỗng nhiên ý thức được La Kiêu nhìn không thấy, hà tất miễn cưỡng chính mình cười thành cái dạng này, vì thế thu nụ cười, nhàn nhạt đáp “Cảm ơn a.”

“Năm nay thật sự không có biện pháp đi nhậu với cậu, tôi với Tiểu Hàn xuất ngoại.” La Kiêu trong thanh âm mang theo điểm xin lỗi, “Quà thì chờ tôi về nước mang cho cậu a.”

Ninh Vãn bỏ điếu thuốc vào trong miệng, hung hăng hút một ngụm: “Thôi bỏ đi, lại không phải con nít, để ý sinh nhật làm gì.”

“Muốn chứ, muốn chứ.”

Ninh Vãn cùng La Kiêu tùy tiện hàn huyên vài câu, cúp điện thoại, cũng không mất nhiều thời gian.

Trên đường ánh đèn đỏ xanh loạn nháy khiến đôi mắt phát đau, một đôi lại một đôi tình nhân nắm tay từ trên đường đi qua, Ninh Vãn nắm di động, khẩn cầu một cuộc điện thoại.

Nhưng đến màn đêm nặng nề, tinh quang nhỏ bé, cậu đều không chờ được một câu chúc thuộc về Thẩm Thư Vân “Sinh nhật vui sướng”.

Sinh nhật ngày ấy, đều là Thẩm Thư Vân cùng cậu chúc mừng, một hồi sau đó, cuối cùng chúc mừng nhảy đến trên giường. Thẩm Thư Vân nằm trong lòng ngực cậu, ngâm nga câu rên rỉ, khó nhịn mà nhẹ cầu xin…… Nhưng đôi mắt kia vẫn luôn khoan dung lại ôn nhu, trong mắt anh đều là hình ảnh cậu.

Kỳ thật Thẩm Thư Vân không chúc sinh nhật cũng không sao, Ninh Vãn nghĩ, tốt xấu cũng nên hỏi một chút cậu có sống tốt không, tại sao lại bỏ đi đến bóng dáng đều không có? Thiên hạ  này to lớn, rốt cuộc cậu phải tìm góc biển chân trời nào đây, mới có thể tìm được một người vẫn luôn cười bao dung với cậu như người ấy đây?

Vấn đề này, không có đáp án.

Hết chương 33

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi