BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Buổi tối, Thẩm Thư Vân dọn phòng sách làm phòng cho Ninh Vãn ở —— nhà anh là căn hộ hai phòng, một phòng ngủ chính, một phòng sách. Bên trong phòng sách đang để chiếc giường gấp dựa vào tường, Thẩm Thư Vân trải giường ra, ôm chăn gối đầu qua, quét rác phòng, Ninh Vãn tắc ngồi xổm trên mặt đất sắp xếp quần áo.

Thẩm Thư Vân nhìn quần áo xa xỉ trong vali Ninh Vãn, đột nhiên nhớ tới chiếc Porsche bị đâm của cậu, trong lòng tức khắc nổi lên nghi ngờ, không khỏi hỏi: “Ninh Vãn, cậu làm việc gì? Tôi nhớ rõ, xe của cậu là xe Porsche……”

=

Ninh Vãn bị nghẹn, nhưng cậu phản ứng cực nhanh, lập tức trả lời: “Tôi lái xe cho lão bản, ngày đó lão bản muốn tôi lái xe đi đón hắn, kết quả bị anh đụng phải trên đường, không đón được lão bản. Lão bản đang cần gấp, đợi lâu như vậy cũng không thấy, giận quá đuổi việc tôi.”

Thẩm Thư Vân như suy tư gì gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, sau đó thuận theo lời giải thích của Ninh Vãn nói tiếp: “Vậy tiền lương một tháng hẳn là cũng không quá thấp? Tôi biết người trẻ tuổi các cậu đều thích đuổi quần áo trào lưu, gọi là gì nhỉ…… Nga, tiêu tiền như nước, chính là như vậy đi, mỗi tháng không thể tích cóp tiền. Nhưng cậu không thể tiêu tiền bạt mạng như vậy, nên đem tiền lương mỗi tháng trích một phần, về sau có việc gấp mới không đến nỗi quá nan kham.”

Ninh Vãn đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, vội cười cong mắt, trả lời liền: “Vân ca, tôi sẽ.”

Mới sáng sớm, Ninh Vãn bị một mùi thơm trứng chiên đánh thức.

Kỳ thật Ninh Vãn không có thói quen ăn bữa sáng, lúc mẹ cậu còn sống, mỗi ngày sẽ tự mình gọi cậu dậy, thi thoảng còn tự mình làm bữa sáng đơn giản. Sau này, Ninh Vãn dọn ra khỏi Ninh gia, ở chung cư, bảy tám giờ  phải đi học, dì giúp việc buổi sáng 9 giờ mới tới dọn nhà, không làm bữa sáng, cậu cũng không ăn, dần dần bữa sáng biến thành một ly cà phê.

Ninh Vãn xoay người rời giường, dẫm lên dép lê từ phòng ở không lớn đi ra, đúng lúc Thẩm Thư Vân đem trứng chiên múc khỏi chảo. Trứng chiên kẹp trong lát bánh mì, cùng chân giò hun khói cà chua, rồi dùng dao cắt bánh mì thành 2 hình tam giác, thành bữa sáng đơn giản.

Thẩm Thư Vân mang sandwich tới trước mặt Ninh Vãn: “Không biết cậu thích ăn cái gì, tùy tiện làm, cậu đừng chê nha!”

“Chê sao được, Vân ca?” Ninh Vãn thấy Thẩm Thư Vân không có ý muốn ngồi xuống cùng nhau dùng bữa sáng, liền mở miệng hỏi “Anh không ăn sáng sao?”

“Tôi để trong túi, trên đường ăn.” Thẩm Thư Vân giơ bịch lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường “Sắp muộn rồi, tôi đi làm đây.”

Ninh Vãn nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy kim đồng hồ mới nhích qua con số sáu, không khỏi kinh ngạc: “Còn chưa tới 7 giờ, anh đã phải đi làm?”

“Không còn cách nào, hôm nay đến lượt tôi phải khảo bài học sinh” nói mấy câu, Thẩm Thư Vân cởi tạp dề, mặc áo khoác, đi tới cửa thay giày, “Nếu không phải khảo bài, bình thường 7 giờ rưỡi mới phải đi.”

Thẩm Thư Vân vặn then cửa, chuẩn bị đi.

Ninh Vãn gọi giật lại “Vân ca!”

Thẩm Thư Vân nghiêng đầu: “Hả?”

“Buổi tối tôi đón tan tầm!”

“…… Cũng được, đúng lúc chúng ta có thể cùng đi siêu thị, mua mấy thứ cậu thích ăn” Thẩm Thư Vân phất phất tay, “Nhớ rõ 5 giờ tới, đừng đến muộn, tôi không muốn đứng chờ trong gió lạnh.”

“Nhất định!”

Chờ Thẩm Thư Vân đi rồi, Ninh Vãn chậm rì rì ăn sandwich, mới xách áo khoác xuống lầu. Cậu lấy di động đang réo ầm ầm trong, ấn nút kiện, liền nghe giọng nói cung kính từ đầu kia truyền đến: “Ninh tổng, xin hỏi buổi sáng hôm nay đón ngài ở đâu?”

Ninh Vãn trả lời: “Không cần, mấy ngày này sớm muộn gì cậu tạm thời không cần tới đón ta, ở công ty đợi đi.”

Cúp điện thoại, Ninh Vãn duỗi tay vẫy một chiếc xe taxi.

Mới qua bốn giờ, Ninh Vãn đã ra khỏi công ty, lười biếng duỗi cái eo, xoa cái cổ đau nhức, ngồi trên xe taxi. Số lền ngồi xe taxi mấy ngày nay còn nhiều hơn số lần một năm qua: “Đi trường Tam Trung.”

Ninh Vãn nhớ tới Thẩm Thư Vân, bên môi lại không khỏi cười mỉm, tuy rằng mấy việc này không giống thói quen quá khứ, một chút đều không cảm thấy miễn cưỡng —— bởi vì những việc này đều liên quan đến Thẩm Thư Vân, cho nên mỗi một việc đều ngọt ngào như mật. Ninh Vãn nhìn phong cảnh dần dần xa lạ ngoài cửa sổ, liền bảo tài xế: “Sư phụ, làm phiền anh chạy đến cửa hàng bán hoa gần nhất Tam Trung.”

Hôm nay thời tiết tốt như vậy, cậu muốn mang một bó hoa, đưa cho Thẩm Thư Vân.

Cậu vốn dĩ muốn mua một bó hoa nhài, nhưng không được, hoa nhài giá quá cao, cửa hàng bán hoa này không nhập loại này hoa, Ninh Vãn đành chọn mấy cành hoa cát cánh trắng, bảo nhân viên cửa hàng bao thành một bó. Ninh Vãn mua xong hoa, hỏi nhân viên đường đến trường. Nhân viên cửa hàng chỉ cho cậu. Ninh Vãn nghe có chút mơ hồ, cảm thấy lộ trình cũng không xa, vì thế cầm hoa, cõi lòng đầy tin tưởng lên đường.

Hai mươi phút sau, Ninh Vãn phát hiện cậu đánh giá cao năng lực xác định phương hướng của mình. Một hồi tả hữu lòng vòng, cậu rốt cuộc chui tọt vào thâm hẻm rắc rối.

Cậu không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh: từ ngõ nhỏ đi vào, quẹo cái, lại đi qua hai ngõ nhỏ rồi đi thẳng liền đến đâu???

Ninh Vãn mở di động hướng dẫn, nhưng cậu thật sự không biết đường, vùng này không quen thuộc, thế nhưng đi theo hướng dẫn đều có thể đi nhầm, đi qua đi lại mấy nhà lầu, tìm không thấy lối ra. Cậu nhìn thời gian, sắp 5 giờ, trong lòng quýnh lên, càng không ra phương hướng, đi lung tung.

Không biết đi thế nào, Ninh Vãn thế nhưng đi tới một ngõ nhỏ hoàn toàn xa lạ, xa xa phía trước có năm sáu người ngồi xổm hút thuốc, không đợi cậu vui mừng vì có người để hỏi đường, đã bị một tàn thuốc ném tới chân.

“Ây da, nhìn xem thằng nào đây, có vẻ là Alpha.” Một thằng đàn ông mặc áo sơ mi bông từ trên dưới đất đứng lên, ánh mắt không có ý tốt tùy ý mà đánh giá Ninh Vãn, “Ăn mặc cũng không tệ lắm, còn mua hoa, xem ra là đứa có tiền.”

Thanh niên làn da ngăm đen phía sau cũng đứng dậy, phụ họa: “Hôm nay vận khí tốt a, Thành ca, phen này trúng lớn.”

Ninh Vãn theo bản năng cảm thấy không đúng, xoay người muốn đi, một bàn tay chụp lấy vai cậu, lực rất lớn: “Vị huynh đệ này, chạy đi đâu a? Tới rồi cũng phải để lại chút đồ chứ, hiếu kính hiếu kính đại ca của mày?”

“Buông ra,” Ninh Vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, “Mày muốn gì?”

“Tiền a, còn muốn gì nữa? Đưa cho anh mày mua 2 bao thuốc chơi!”

Lúc này, điện thoại trong túi đột ngột vang lên, Ninh Vãn nhìn thoáng qua, bấm nút nghe: “Vân ca anh chờ một chút, tôi ở……”

Không đợi cậu nói xong, một tiếng trầm vang bên tai ——

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, sườn mặt Ninh Vãn bị đánh một cú mạnh, Ninh Vãn lảo đảo, di động cũng rơi xuống đất, lấm lem bụi. Ninh Vãn chỉ cảm thấy một trận choáng váng, tiếng nói âm lãnh lọt vào tai: “Lão tử cùng mày nói chuyện, mày còn dám gọi điện thoại? Chán sống à! Nhanh giao tiền, nếu không hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời đi, Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được mày!”

Ninh Vãn vốn đã tính toán đem bóp tiền đưa cho chúng, để chạy nhanh thoát thân, nhưng vô duyên vô cớ bị đánh một quyền, lúc này áp không được hỏa khí, vọt thẳng đến yết hầu, giọng nói càng thêm quật cường: “Tao không cho, thách mày dám lấy!”

“Tao đã cho mày đường sống, là mày chán sống, thì cũng đừng trách tao!”

Thằng cha áo hoa vung cánh tay lên, mấy người kia bắt đầu lại gần, thế tới rào rạt. Ninh Vãn thở dài, đem bó cát cánh trong ngực nhẹ nhàng đặt một bên, lắc mình tránh thoát một quyền, nhào vào đánh nhau.

Không may cho lắm, tuy rằng Ninh Vãn có học đấu vật, nhưng không thường đánh nhau, sau khi thành niên cũng chẳng luyện tập, đối với một ít chiêu thức đã mới lạ. Có câu, song quyền khó địch bốn tay, bị một đám vây đánh, khó tránh khỏi rơi xuống hạ phong, trên người ăn không ít nắm đấm, rồi cuối cùng, đau đến nghiến chặt răng.

Đúng lúc Ninh Vãn xoắn cánh tay nam nhân áo hoa, quay người né tránh một cước chuẩn bị đạp lên đầu gối mình, không lưu ý đã có kẻ đã vòng đến phía sau, bởi vậy lúc quay đầu, không kịp tránh một cước thẳng vào mặt! Ninh Vãn theo bản năng nhắm mắt lại, cắn răng chuẩn bị chịu đựng đau nhức. Nhưng mà, cái nắm đấm kia lại không trúng vào mặt cậu——

Ninh Vãn bỗng nhiên trợn mắt, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn, đang gắt gao nắm chặt cổ tay tên kia, khiến kẻ này kêu to lên: “Đau, đau!”

“Thực xin lỗi, tôi tới chậm,” Thẩm Thư Vân trên mặt mang theo chút mãnh chạy qua đi đỏ ửng, hơi thở phì phò hỏi Ninh Vãn, “Cậu không sao chứ?”

“Không, không có việc gì……”

Nghe được đáp án Ninh Vãn, mày Thẩm Thư Vân đang nhíu chặt lúc này mới giãn ra chút, anh bóp cánh tay kẻ kia, động tác vừa chuyển, tay tên côn đồ này hất ra, tiếp theo động tác cực nhanh mà ngăn chặn tên côn đồ khác vừa móc dao nhỏ từ trong túi, đem con dao cướp được, sau đó đột nhiên đá vào đầu gối hắn, kẻ này ăn đau quỳ rạp xuống, khóc thét liên tục…… Chỉ trong nháy mắt, Ninh Vãn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thư Vân đã nước chảy mây trôi tước vũ khí của bọn chúng.

Anh chân dài chạy qua, đứng trước mặt Ninh Vãn, nghiêng đầu trầm giọng nói: “Đừng sợ, cậu đi trước.”

Ninh Vãn:?

Hết chương 5

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi