BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Nếu phòng ở đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Thư Vân không còn lý do để ở lại khách sạn nữa, anh trả phòng, kéo chiếc vali nhỏ, trở về nhà cũ. Tiếng bánh xe vali ma sát trên đất phát ra tiếng lạch cạch, Thẩm Thư Vân phòng ở đã nhìn sáu năm chưa trở về, trong lúc nhất tất cả các loại tâm trạng xuất hiện trong tâm trí. Còn không đợi anh tự mình ngậm ngùi đa sầu đa cảm, tiếng gõ cửa vang lên. Ngay khi anh mở cửa, một bóng người nhào vào ôm đùi anh, kéo dài chất giọng mềm mại dinh dính gọi anh: “Thẩm thúc thúc —— ” Ninh Vãn đứng phía sau Thẩm Độ, nhàn nhạt nhìn Thẩm Thư Vân, thức thời đứng ở bên ngoài, thậm chí không bước vào ngưỡng cửa. Cậu đặt chiếc túi nhỏ trên tay lên kệ giày, mở miệng nói: “Vậy làm phiền anh, em chuẩn bị đi đây.” Cậu suy nghĩ một chút, cúi xuống xoa đầu nhỏ của Thẩm Độ, dặn dò: “Phải nghe lời Thẩm thúc thúc nha, không nên quậy phá làm phiền chú ấy bực mình, biết không?” “Dạ!” Thẩm Độ buông cái ôm khỏi đùi của Thẩm Thư Vân, xoay người tặng cái ôm cho Ninh Vãn, vẫn còn hơi lưu luyến “Ba sớm chút trở về nha, ba đã hứa rồi đó, phải về để đưa con đến công viên trò chơi, hứa rồi thì phải giữ lời.” Ninh Vãn trả lời nó: “Được.” Hai cha con không đợi quá lâu, Ninh Vãn phải đi về. Cậu đứng ngoài cửa, khách khí gật đầu, lịch sự thu lại ánh mắt không nhìn thẳng vào Thẩm Thư Vân: “Làm phiền anh, một tuần lễ sau tôi sẽ đến đón.”

Đôi mắt Ninh Vãn không nhìn chằm chằm vào anh, điều này cuối cùng đã cho phép Thẩm Thư Vân có thể dành ra chút nhàn rỗi nhìn kỹ lại vị cố nhân một lần. Ninh Vãn đã cắt ngắn mái tóc, tóc mái thưa đã biến mất, cảm giác hơi thở của tuổi trẻ đã hầu như biến mất. Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, đi đôi giày da sáng bóng, khiến cậu trông như một người đàn ông trưởng thành.

Thẩm Thư Vân đột nhiên nhận ra, năm nay Ninh Vãn cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi, rốt cuộc không thể phù hợp với tuổi trẻ nữa rồi. So với vài năm trước, Ninh Vãn đen hơn, gầy hơn, không còn tóc mái che cái trán, vết sẹo trắng mỏng dưới trán đã lộ ra —— nó đã bị lưu lại trong một tai nạn xe hơi sáu năm trước, nhưng chẳng hề xấu xí xiêu vẹp như lúc mới khâu ngày ấy, thời gian sáu năm cũng đủ để vết sẹo này mờ dần đi, thu nhỏ lại, bây giờ nếu như không nhìn kỹ, sẽ không chú ý tới, càng không phá hoại gương mặt vốn đã rất anh tuấn sâu sắc của Ninh Vãn. Anh nghĩ tới cái này, chợt nhớ tới đêm qua lúc anh đứng ngắm mình trước tấm gương lớn còn đọng lại hơi nước trong phòng tắm khách sạn, sững sờ rất lâu, lấy tay lau đi lớp sương mờ, rõ ràng tấm gương sáng như thế, mà chính anh lại mờ mịt đánh giá chính mình. Người đàn ông trong gương tái nhợt và gầy gò, hai má còn hơi lõm vào, không có thay đổi theo năm tháng, chỉ trừ vết chân chim ở khóe mắt. Tầm mắt chậm rãi nhìn xuống, đó là một cơ thể gần như mỏng thành một bộ xương, xương quai xanh nổi rõ, xương sườn cách một lớp da vẫn có thể đếm rõ số lượng, trên phần bụng bằng phẳng có một vết sẹo rất dài, kéo đến tận lớp đồ lót bên dưới. Rất khó tưởng tượng rốt cuộc do thứ gì mài mòn anh thành bộ dáng này, là năm tháng, ốm đau, hay chỉ vì tình yêu? Với thân thể tàn tạ này, chính anh nhìn thôi cũng cảm thấy chán ghét, chẳng lẽ sẽ còn có người khác yêu thích anh của ngày hôm nay sao? Thôi đừng tưởng bở nữa.

Thẩm Thư Vân bị một tiếng “Thẩm thúc thúc” gọi tỉnh lại, đành phải giấu đi hồi tưởng ban nãy, nhưng vẫn còn một chút mất mát trên khuôn mặt. Để che giấu sự mất mát này, anh vội vàng quay lại, dùng sức mà đóng cửa lại, nhốt Ninh Vãn ở ngoài cửa.

Anh bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống giúp Thẩm Độ cởi giày. Anh trước giờ vẫn chưa hầu hạ người khác, bởi vậy động tác thực sự vụng về, mấ khá lâu thời gian mới có thể cởi ra một chiếc. Thẩm Thư Vân suy nghĩ một chút, thuận miệng tìm đề tài hỏi: “Ở nhà con có ngủ với bố không?” “Dạ không, ba chưa bao giờ cho phép con vô phòng của ba.” bạn nhỏ Thẩm Độ nhỏ giọng lên án “Buổi tối con chỉ có Hùng Hùng ngủ chung thôi, trong phòng đen như mực, thực ra con cũng hơi sợ.” Thẩm Thư Vân suy đoán cái tên Hùng Hùng trong miệng nó chắc là con gấu bông rồi, vì vậy anh nhìn Thẩm Độvới một nụ cười nhẹ nhàng nói: “Vậy mấy ngày này Tiểu Độ có nguyện ý ngủ cùng chú không?” “Thật sự có thể sao?” Thẩm Độ rõ ràng là một đứa trẻ dễ dụ, nhưng cậu bé rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo, do dự mở miệng, “Nhưng ba con nói, con không thể làm phiền chú Thẩm…” Thẩm Thư Vân nghe nó coi mình thành một việc “làm phiền”, trái tim anh tê liệt và đau đớn, ngữ khí không khỏi trở nên khô khốc: “Đừng lo lắng về những gì ba con nói, nếu con muốn, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau vào ban đêm.” Thẩm Thư Vân không biết Ninh Vãn lén lút giáo dục Thẩm Độ thế nào, càng không biết yêu cầu của Ninh Vãn gần như rất nghiêm khắc. Trên thực tế, Ninh Vãn sớm đã bồi dưỡng Thẩm Độ như người nối nghiệp của mình, tuy rằng bình thường cậu rất yêu chàng hoàng tử bé nhỏ này một cách chân thành, nhưng có rất nhiều sự nghiêm khắc, đặc biệt là cho việc học ở trường, khi thằng bé mới ba tuổi đã được ba đưa đến trường mẫu giáo dạy Tiếng Anh, nên thời gian học tập tuyệt đối không cho phép Thẩm Độ lười biếng vui đùa. Thẩm Độ hưng phấn kêu lên, nhảy nhót liên hồi như vô cùng cao hứng: “Thẩm thúc thúc, chú thật tốt! Con thích chú lắm nha!” Thằng bé là đứa có thói quen biết nghe lời đoán ý lại còn vô cùng biết làm nũng, giờ khắc này cái miệng nhỏ như được bôi mật ngọt, dỗ ngọt Thẩm Thư Vân đầu óc choáng váng. Thẩm Thư Vân không khỏi nghĩ, lẽ nào chuyện miệng lưỡi trơn tru này cũng sẽ di truyền sao? Thẩm Thư Vân không thể nghĩ ra thêm câu chuyện nào, anh đi rót ly nước, uống một hớp nhuận giọng rồi hỏi: “Vậy con thấy được chú với ba con, ai tốt hơn?” Thẩm Độ nghiêm túc suy tư một hồi, sau đó hơi ngượng ngùng mở miệng nói: “Dạ, chắc là ba con tốt hơn một xíu.” … Nó cũng là một đứa trẻ trung thực. Thẩm Thư Vân không trách Thẩm Độ, anh đi ba năm, trong ba năm đó Thẩm Độ lớn lên không hề có sự tham dự của anh. Vậy thì đương nhiên với Thẩm Độ, anh cũng chỉ là một ông chú mới quen hai ngày mà thôi, nếu như Thẩm Độ nói thích anh hơn, thì chính là đang nói dối. Nhưng tiếp đó, Thẩm Độ kinh động thiên nói ra mấy câu nói lại làm Thẩm Thư Vân thiếu chút nữa phun hết nước đang ở trong miệng ra ngoài: “Giá mà… Giá mà ba ba của con là Thẩm thúc thúc thì tốt quá.” “Con… tại sao con lại nghĩ như vậy?” Thẩm Độ chu môi, âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Con không thích Chim Diều Hâu tỷ tỷ (đúng ra bản gốc là Diên tỷ tỷ, nhưng bản convert nó ghi vậy mà tui thấy hay hơn nên giữ nguyên).” “Chim diều hâu tỷ tỷ là ai?” “Thực ra con phải gọi là a di nha, nhưng a di bảo con không nên gọi như thế, bảo con gọi là tỷ tỷ, ” Thẩm Độ hơi phiền muộn mà chống cằm, thở dài nói, “Cô ấy vẫn luôn quấn lấy ba ba con, chả tốt tí nào.” Thẩm Thư Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “À, thì ra cô ấy là người ấy….của ba con…” “Người theo đuổi.” Thẩm Độ ngồi ở trên ghế sa lon hừ một tiếng, trông như ông cụ non khiến người nhìn không khỏi buồn cười, “Nhưng ba mới không thèm để ý tới cô ấy, còn… Xem thường cô ấy nữa.” Thẩm Thư Vân nhíu mày hỏi: “Tại sao con không thích cô ấy nhiều như vậy? Ngộ nhỡ cô ấy thật sự ở chung với ba con, con sẽ có mẹ đó.” Thẩm Độ rủ xuống đầu, buồn buồn nói: “Cô ấy không xứng với ba con!” “Ba con thực sự là quý giá đến như vậy sao?” Thẩm Thư Vân hừ cười một tiếng, dựa vào ghế sô pha mềm mại và nhắm mắt lại, khẽ nói, “Lại còn dùng hai chữ không xứng nữa chứ?” “Ba con rất tốt, ” Thẩm Độ trông rất nghiêm túc, có thể thấy là không chịu nổi bất cứ người nào khác giám nói ba nó không tốt ” Ba con vừa có nhiều tiền vừa có đầu óc thông minh, lớn lên vô cùng đẹp trai, đối với con cũng rất tốt, cái gì đều sẽ làm cho con, giống như trên đời này không có chuyện gì là ba không làm được.” Lúc nó nói những lời này, đôi mắt nó sáng loáng, hoàn toàn là sự sùng bái ba nó. Thẩm Độ mở to cặp mắt xinh đẹp và nói một cách chân thành: “Con cảm thấy người như Thẩm thúc thúc, mới xứng với ba con cơ.” Thẩm Thư Vân không hé răng. Anh lẽ nào có thể nói với con trai mình rằng “Chú và ba con đã từng sống chung với nhau, thật ra thì hai chúng ta là cặp đôi không phù hợp nhất, nên mới tách ra đó”? Hiển nhiên, anh không nói ra được.

Buổi tối Thẩm Thư Vân tùy tiện nấu một ít mì sợi, thêm vào một quả trứng gà. Đã rất lâu anh không xuống bếp, một ngày ba bữa cơ bản qua loa dựa vào sandwich hay cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, tay nghề cũng đã dần trở nên vụng về, lại còn hơi mặn nữa. Thẩm Độ ngược lại không hề chê dở, tự mình cầm đũa ăn xì xà xì xụp ăn hết toàn bộ, ăn xong liền chạy ra phòng khách, lấy cuốn sách nho nhỏ từ cặp sách cũng nho nhỏ, ngoan ngoãn làm bài tập Ninh Vãn giao, chẳng hề lười biếng chút nào.

Thẩm Thư Vân thấy thế vừa cảm thán vui mừng Thẩm Độ tự giác lanh lợi, vừa đau lòng cho đứa bé phải như ông cụ non, đành rửa chùm nho anh mới mua từ dưới lầu, bỏ vào bát đặt trước mặt nó, khuyên nhủ: “Nghỉ ngơi một chút nhé? Đợi lát nữa rồi làm tiếp cũng được.” “Dạ thôi, cảm ơn Thẩm thúc thúc, ba đã nói, học tập không thể một công đôi việc, không thể vừa ăn vừa học tập.” Thẩm Thư Vân lúc này cũng bị nó lải nhải mãi một câu ba, hai câu ba cảm thấy hơi bực, thế là anh cất giọng hơi có vẻ giận hờn nói: “Con sao cứ nghe lời ba mình răm rắp vậy?” “Dạ, nếu như là lời ba nói con sẽ nghe theo, bởi vì con không muốn để cho ba lại khóc nữa.” “… Là sao?” “Ba luôn lén lút rơi lệ lúc ban đêm, nhưng con cũng lén lút nhìn thấy, ba còn tưởng rằng ai cũng không biết nữa chứ.” Thẩm Độ nhìn xuống cuốn sách tiếng Anh của trẻ em mà không ngẩng đầu lên, âm thanh cũng nhẹ nhàng, “Tuy rằng ba chưa từng nói qua, nhưng con biết, ba đang nhớ đến vị ba ba chẳng biết giờ đang ở nơi đâu của con.”

Hết chương 54

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi