BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

“Làm sao vậy? Có tâm sự?” Thẩm Thư Vân tỉnh táo lại, đụng phải đôi mắt dài hẹp của Tiêu Mạc, tnở một nụ cười có chút gượng gạo, nói: “Không có, sao có thể chứ.” Nói xong câu đó, Thẩm Thư Vân uống một ngụm lớn rượu đỏ ở bên cạnh, cố gắng che giấu sự phân tâm của mình. Bọn họ đang ăn tối ở một nhà hàng Tây, là Tiêu Mạc chủ động mời. nhà hàng tọa lạc ở trên cao, lúc này từ cửa sổ nhìn xuống, là ngàn vạn ngọn đèn lấp lánh trong đêm tối, lộng lẫy như ban ngày, trên đường dòng xe cộ dòng người tấp nập, bây giờ cũng chính là thời gian náo nhiệt phồn hoa nhất. “Từ lúc từ quốc nội trở về, anh vẫn luôn ngẩn ngơ như thế ” Tiêu Mạc dùng sức cầm dao cắt miếng thịt, lưỡi dao ma sát với đĩa, phát ra tiếng rít chói tai, “Sao thế, ở đó đã được hai tháng rồi, còn chưa dứt được à?” Đầu lưỡi Thẩm Thư Vân còn đọng lại vị chát của rượu vang, anh rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là do… Dù sao trở lại gặp được con trai tôi.” Tiêu Mạc tay dừng lại, giọng nói hơi lạnh lùng: “Nếu quyết định bắt đầu lại từ đầu, vậy anh hãy gắng sống cho tốt ở nơi này đi, quá khứ, đến lúc buông tay rồi.” “Tôi đã buông tay, nếu như còn trở về…” “Anh thực sự đặt xuống rồi sao?” Tiêu Mạc ngắt lời Thẩm Thư Vân, chống cằm nhìn Thẩm Thư Vân, ánh mắt kia sắc bén đến mức dường như có thể xuyên thấu Thẩm Thư Vân “Tôi luôn luôn tưởng tượng rốt cuộc có cái gì mới khiến anh thường xuyên ngẩn người như thế, là thành phố đó, là đứa trẻ đó, hay vẫn là… người đó?” Biểu cảm Thẩm Thư Vân trầm xuống, anh đặt dĩa xuống, đẩy tới nửa đĩa bít tết đang để trước mặt, sốt ruột: “Cậu đến cùng muốn nói cái gì?” Tiêu Mạc không phải người ngu, đương nhiền nhìn ra Thẩm Thư Vân đang tức giận, có thể khiến Thẩm Thư Vân phản ứng càng dữ dội, càng chứng tỏ bị hắn nói trúng sự thực rồi —— chỉ có khi bị giẫm trúng chỗ đau, mới có thể thẹn quá hóa giận. Không biết tại sao, ngày hôm nay Tiêu Mạc lại không kìm nén được lửa giận trong lòng. Dựa vào cái gì? Hắn nỗ lực mấy năm, mắt thấy thái độ của Thẩm Thư Vân đối với hắn tốt lên một chút, dựa vào cái gì Thẩm Thư Vân mới trở lại nửa tháng, trở về lại trưng bộ dạng mất ăn mất ngủ này, tỏ ra từ chối người ngàn dặm? Cái tên alpha từng thương tổn Thẩm Thư Vân kia, vậy tại sao vẫn khiến Thẩm Thư Vân thần hồn điên đảo vì cậu ta! “Anh đến cùng tại sao vẫn cứ mê muội cậu ta như vậy? Tại sao không thể quên được cậu ta? Tại sao tôi lại không được?” “… Tôi ăn no rồi, xem ra cậu cũng không có hứng thú ăn, vậy hôm nay chỉ tới đây thôi, ” Thẩm Thư Vân đứng lên, sắc mặt trông rất khó coi “Tôi đi về trước, bữa cơm này tính tôi mời cậu.” Tiêu Mạc xiết chặt cái nĩa, không hề trả lời, hắn sợ vừa mở miệng, liền nói ra những lời không cách nào cứu vãn được, thương tổn tình cảm giữa hai người, đành ngậm chặt miệng, bóp chết ý định của mình từ trong trứng nước.Thẩm Thư Vân sau đó một mình rời khỏi nhà hàng, đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi về phía nơi ở. Singapore không lớn lắm, mà chỗ ở của anh cách nhà hàng cũng không gần lắm, đi bộ về mất khoảng bốn mươi phút, anh cố ý không gọi xe, chỉ muốn hóng gió đêm, để cái đầu đang hỗn loạn của anh tỉnh táo một lúc. Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, cả người như bị nổ tung. Đi nửa giờ, trong bầu trời đêm bỗng nhiên sáng lên, trước khi Thẩm Thư Vân nhận ra đó là tia chớp, sấm rền liên tiếp vang lên từ những đám mây dày cuồn cuộn. Sắp mưa rồi. Thẩm Thư Vân thở dài, thầm nghĩ, đây có tính là nhà dột còn gặp mưa hay không. Mưa bắt đầu nặng hạt dần, Thẩm Thư Vân che đầu chạy vào một cái cửa hàng tiện lợi, mua một lon cà phê và một cái dù, đứng bên trong cửa kính nhìn trận mưa như trút nước, anh đoán loại mưa to đột nhiên xuất hiện có lẽ chẳng mấy chốc mà nhỏ lại rồi dừng thôi, vì vậy định chờ một lát. Đúng như dự đoán, sau mười phút, cơn mưa dần nhỏ lại, nhưng dường như lúc này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Thẩm Thư Vân uống hết lon cà phê rồi ném vào thùng rác, che dù đi ra ngoài, một mình đi trong màn mưa, đi thẳng về nhà mình. Hàng cây hai bên đường hơi rủ xuống, được cơn mưa gột rửa hiện ra màu xanh lấp lánh, mờ ảo thành một màu xanh như tranh sơn dầu nơi giao nhau giữa ánh đèn nê-ông và đèn đường. Giọt mưa rơi trên chiếc dù đen, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, những giọt nước lăn từ trên mặt ô rơi thành từng loạt trên mép ô, giống như một chuỗi hạt bị đứt, không hiểu vì sao, Thẩm Thư Vân đột nhiên nhớ tới chuỗi vòng ngọc Ninh Vãn đeo trên tay, bỗng thấy tim mình xốn xang. Khi bước đến nơi ở của mình, giày gần như bị ngâm nước, cảm giác ngâm chân dưới mưa cũng không tốt, Thẩm Thư Vân thở dài, đang chuẩn bị khép dù đi vào nhà trọ, bên cạnh mơ hồ vang lên một câu: “Vân ca.” Thẩm Thư Vân mí mắt giật giật, tiếng gọi xuyên qua màn mưa quá mơ hồ, nhẹ đến mức anh tưởng chỉ là ảo giác, vừa định đi về phía trước thì giọng nói quen thuộc lại vang lên: “Vân ca.” Trên thế giới này, sẽ chỉ có một người gọi anh như vậy, cũng chỉ có một người có thể hét lên hai chữ này đầy lưu luyến. Anh xoay người, chậm rãi nâng chiếc dù lên, bắt gặp một đôi mắt mơ màng trong màn mưa. Ninh Vãn ướt sũng vì mưa lạnh, quần áo ướt dính vào da, làn da tái nhợt vì lạnh, nhưng dường như cậu vẫn chưa phát hiện ra, chỉ đứng dậy lấy tay lau nước trên mặt, giọng điệu thoải mái như đang chào hỏi người bạn cũ tình cờ gặp lại: “Chỗ ở của anh thật khó tìm. Tôi mất hai tháng mới tìm được.” “Cậu, cậu thế nào…”

Hết chương 59

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi