BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

“Vân ca!”

Thẩm Thư Vân nghe tiếng nhìn lại, thấy Ninh Vãn đứng ngoài cổng trường. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần jean tối màu đút trong đôi giày da màu nâu cao cổ, nổi bật thân hình cao gầy của cậu, mười phần soái khí, toàn thân mang theo tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, ngơ ngẩn Thẩm Thư Vân trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

“Tới rồi à,” Thẩm Thư Vân xách theo túi xách, từ trong trường học bước nhanh ra, “Chờ lâu không?”

“Không có không có, tôi vừa đến.” Ninh Vãn nói, lấy từ trong túi ra vé phim, nhìn đồng hồ trên tay “Còn nửa tiếng nữa là phim chiếu, chúng ta đi qua đi?”

Ninh Vãn mua phiếu ở Hằng Xa, rạp chiếu phim mở ở thương hạ, nằm giữa trường với nhà Thẩm Thư Vân, hai người đi nhanh, không đến hai mươi phút liền đến.

Vé là Ninh Vãn mua, nhưng phim là Thẩm Thư Vân chọn, là một bộ phim văn nghệ mới chiếu gần đây. Ninh Vãn xem thể loại phim này theo bản năng liền đau đầu, cậu càng thích thể loại Marvel hoặc tinh tế thăm dò kia. Đối với cái thể loại không có tế bào văn nghệ như cậu mà nói, phim văn nghệ không ốm mà rên. Chỉ là Thẩm Thư Vân muốn xem, Ninh Vãn đành phải căng da đầu cùng anh ngồi xem.

Ninh Vãn có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên đi vào rạp chiếu phim, cùng rất nhiều người trong hội trường đen xì, xem một bộ điện ảnh. Cậu chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, hồi trước muốn xem phim, đều sẽ một mình trực tiếp đến rạp tư nhân cho mấy người giàu, nhiều nhất cũng chỉ mang theo La Kiêu cùng nhau xem điện ảnh.

Rạp chiếu phim ngập tràn mùi bắp rang, là vị bơ ngọt nị, Thẩm Thư Vân nhìn ánh đèn pha lê lớn ấm áp, xoay người hỏi: “Muốn mua một hộp bắp rang không?”

Ninh Vãn có điểm phân thần, không nghe rõ Thẩm Thư Vân hỏi cái gì, chỉ là theo bản năng đáp: “Được, được chứ.”

Thẩm Thư Vân mua một hộp bắp, ôm một hộp bắp rang lớn đi đến chỗ Ninh Vãn, thoạt nhìn giống như sinh viên, tuổi rất trẻ.

Hai người cùng nhau đi vào rạp chiếu phim, tìm được vị trí ngồi xuống. Ninh Vãn có chút biệt nữu cong chân, nhích lại gần Thẩm Thư Vân —— người ở đây thật sự quá nhiều, quá ồn ào, chỗ ngồi san sát, giơ tay là đụng tới người khác. Hơn nữa, bên cạnh cậu còn có một cô gái xịt quá nhiều nước hoa, Ninh Vãn nhịn không được hắt xì.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thư Vân phát hiện Ninh Vãn khác thường, không khỏi hỏi, “Cậu không thoải mái?”

Đang nói chuyện, đèn đột nhiên tắt, màn ảnh thật lớn chậm rãi sáng lên —— phim bắt đầu.

Ninh Vãn lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Có lẽ là phim văn nghệ Ninh Vãn coi như đàn gảy tai trâu, lại có lẽ là do mùi nước hoa gay mũi khiến Ninh Vãn không thể tập trung tinh thần, cậu ngồi trong hội trường hơn trăm người, chỉ chốc lát đầu óc phát trầm, tầm mắt mơ hồ.

Thẩm Thư Vân xem điện ảnh rất là đầu nhập, đang đoạn hay, đột nhiên cảm thấy trên vai nằng nặng, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Ninh Vãn ghé đầu lên vai mình, nhắm hai mắt ngủ ngon lành.

“Ninh Vãn?”

Nhẹ nhàng gọi, nhưng bị âm thanh rạp chiếu phim thật lớn nuốt mất.

Thẩm Thư Vân nương ánh sáng màn hình, lén lút đánh giá thanh niên trên vai. Mũi cao thẳng, mặt mày thư lãng, mặt thuôn dài, ánh sáng minh minh ám ám hôn lên khuôn mặt cậu, phác họa ngũ quan của cậu càng thêm anh tuấn.

Bộ dáng lúc ngủ lại cực kỳ đáng yêu, dựa vai Thẩm Thư Vân, không chút nào đề phòng, lông mi dài hơi hơi rung động, môi nhấp, khẽ cong, giống như đứa trẻ. Ninh Vãn khẽ hừ một tiếng, giật giật thân thể, tìm được tư thế thoải mái hơn, sau đó tiếp tục mơ đẹp.

Thẩm Thư Vân đem tầm mắt thu hồi, nhẹ nhàng cười.

Lúc phim hết, Thẩm Thư Vân mới đánh thức Ninh Vãn đang ngủ say.

“Ninh Vãn, tỉnh tỉnh, nước miếng đều rớt lên người tôi rồi!”

Ninh Vãn xoa đôi mắt có chút sưng to, ngượng ngùng sờ sờ khóe miệng, nhếch môi ngốc hề hề cười: “Phim hết, hết rồi à?”

Thẩm Thư Vân đỡ trán: “Cậu ngủ say thật đấy…… Ta nói chứ, thế thì sao mà theo đuổi được người ta……”

Ngụ ý, cậu thế này còn đòi cưa ai?

Ninh Vãn mặt chậm rãi đỏ, cậu cười gượng hai tiếng, ôm vai Thẩm Thư Vân: “Đi thôi, Vân ca, anh đừng cười tôi.”

Hai người cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim, nhưng không ngờ, bên ngoài đang mưa tầm tã. Nước mưa trắng xóa, đập vào cửa kính, cảnh vật bên ngoài cũng chẳng thấy rõ nữa,  ngay sau đó, một tiếng sấm rền nổ vang giữa những tầng mây, mắt thường là biết mưa càng lúc càng to.

Hai người bọn họ ai cũng không mang dù, đành phải đứng cổng rạp ngơ ngác mà nhìn mưa bên ngoài.

Ninh Vãn nói với Thẩm Thư Vân: “Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi ra ngoài gọi xe taxi.”

Thẩm Thư Vân theo bản năng muốn ngăn cậu: “Ai, Ninh Vãn ——”

Ninh Vãn không nghe, lập tức ra cửa, vẫy xe. Nhưng xe taxi ngày mưa vô cùng khó tìm, bên ngoài ngẫu nhiên có xe đi ngang qua, đều có người. Trời mưa to, người trong xe không sao, nhưng kẻ đang đứng Ninh Vãn cả người đều tưới đến ướt đẫm, hạt mưa lạnh băng đánh vào mặt, bị gió thổi qua, cả người lạnh nổi da gà. Ở bên ngoài vẫy mười phút không có xe, Ninh Vãn đành phải lau mặt, trở lại rạp tìm Thẩm Thư Vân.

Thẩm Thư Vân thấy Ninh Vãn ướt như chuột lột, không khỏi có chút buồn cười. Anh tiến lên giúp Ninh Vãn vỗ nước trên người, an ủi: “Có phải hay không không có xe? Cứ từ từ, tí nữa về cũng được, chỗ  này cũng gần nhà.”

Bọn họ đợi trong chốc lát, mưa quả nhiên nhỏ một chút, nhưng cũng chưa ngớt. Ninh Vãn chà xát tay, xoa lòng bàn tay lạnh lẽo mãi mới ấm, sau đó kéo Thẩm Thư Vân, nghiêng đầu cười với anh: “Vân ca, mưa này chờ lát nữa sợ là lại trở lớn, bằng không chúng ta hiện tại cùng nhau chạy về đi?”

Tay Thẩm Thư Vân bị Ninh Vãn gắt gao đan vào, mười ngón chặt chẽ khớp với nhau, mặt anh khẽ đỏ, anh thậm chí còn chưa nghe rõ Ninh Vãn nói gì đó, chỉ là gật đầu lung tung đáp ứng: “Ừ, được, được.”

Ninh Vãn nghe Thẩm Thư Vân đồng ý, tự nhiên dắt tay anh, kéo anh ra ngoài, tới cửa mới buông ra. Thẩm Thư Vân nhìn Ninh Vãn, thấy cậu cởi ra áo da trên người, duỗi cánh tay che lên đỉnh đầu Thẩm Thư Vân, nửa ôm lấy Thẩm Thư Vân, dẫn anh đi.

Mưa còn đang rơi lất phất, nhưng đỉnh đầu Thẩm Thư Vân lại bị chặt chẽ che kín.

Ninh Vãn gắt gao che chở Thẩm Thư Vân, hơi chắn phía trước anh, vì Thẩm Thư Vân ngăn trở mưa bụi cùng gió lạnh. Vóc dáng cao nửa đầu so với Thẩm Thư Vân, từ sau lưng xem ra, như đang đem Thẩm Thư Vân ôm vào trong ngực, tư thế cực kỳ thân mật.

Thẩm Thư Vân có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Ninh Vãn, vội vàng nói: “Ninh Vãn, cậu không cần như vậy, cậu cứ đi đi, đừng lo……”

Ninh Vãn từng sợi tóc ướt đẫm dính trên trán, nước mưa theo lông mày cao rơi xuống lông mi, lại ở lông mi ngưng tụ thành từng giọt nước, trong chớp mắt rơi xuống. Thế nhưng ánh mắt cậu lại thật kiên định, mặc dù cách màn mưa lất phất, Thẩm Thư Vân thấy rõ ràng, ánh mắt Ninh Vãn giống như ngọn lửa trong đêm vĩnh viễn không tắt: “Vân ca, tôi đưa anh về nhà.”

Thẩm Thư Vân ngẩng đầu, nhìn hạt mưa bay bay trên đỉnh đầu Ninh Vãn, hai mươi mấy năm qua tâm đều tĩnh lặng như nước, đột nhiên vào lúc này rung động từng hồi không rõ —— như chậu than vào ngày đông hừng hực thiêu đốt, lại như chén mơ ướp lạnh vào mùa hè, ôn nhu gãi đúng chỗ ngứa, đủ để đem thân kén gỡ bỏ.

“Ừ,” Thẩm Thư Vân khóe môi hơi cong, nhìn về ánh đèn mơ hồ xa xa trong màn mưa “Về nhà.”

Hết chương 7

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi