BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI NHÁO CHIA TAY



Cố Ninh vội vàng lên lầu trước khi Bạch Túc trở về.
Chỉ là Bạch Túc ở lầu năm, cô lại thiếu vận động, một hơi chạy tới còn có chút hô hấp dồn dập, cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch Túc lên lầu tốc độ cũng quá nhanh.
Cô uống vài ngụm nước, thở phào nhẹ nhõm mới chạy tới mở cửa, cố gắng làm cho hô hấp bình tĩnh một chút, lại không biết bộ dáng lúc này của cô mê người cỡ nào, cánh môi ẩm ướt, hai má ửng đỏ, hơi thở hổn hển, khuôn mặt vốn đã kiều diễm càng thêm mê người.
Bạch Túc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, ngữ khí lại ôn nhu, ngón tay vuốt ve mặt cô: "Mặt sao lại đỏ như vậy?"
Ngón tay của hắn lạnh lẽo, giống như gió mùa hè thổi trên khuôn mặt mình, nhẹ nhàng và thoải mái.
Cố Ninh bị hắn nhìn thấy chột dạ, thanh âm rất lớn nói: "Đó không phải là bởi vì anh đóng hết cửa sổ sao?" Cô nhìn chằm chằm vào hắn một cách rất hợp lý, "Căn phòng quá ngột ngạt."
Bạch Túc không tức giận, nhìn ánh mắt ôn nhu sủng nịch của cô, thật giống như còn cảm thấy bộ dáng cô vô lý rất đáng yêu, nắm tay cô để cho cô ngồi xuống sô pha, sau đó mở cửa sổ phòng khách ra.
Tính tình tốt đến mức hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình và khí chất cao lãnh chi hoa* của hắn.
*高岭之花: Cao lãnh chi hoa.

Ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, những thứ chỉ có thể ao ước nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.
Nguyên chủ ở trong nguyên tác chính là đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp, không có não lại tùy hứng, nhưng Bạch Túc trong nguyên tác chỉ là bởi vì cô là mối tình đầu mới đối xử với cô rất tốt, nhưng mà cũng không tốt đến mức không có nguyên tắc như vậy.
Cố Ninh chỉ có thể quy kết đây cũng là một trong những lỗi của thế giới, bởi vì cô thật sự không nghĩ ra vì sao Bạch Túc lại thích dáng vẻ của cô như vậy, con người Bạch Nguyệt Quang ở trong bình luận của độc giả nguyên tác không thể nói tốt, chỉ có thể nói ngoại trừ thần nhan mỹ mạo ra thì không có chỗ nào đáng khen, là một nữ phụ đáng ghét.
Bạch Túc cũng không đến mức coi trọng vẻ đẹp của cô đi, hắn cũng không giống loại đàn ông nông cạn háo sắc này.
Bất quá, nghĩ không ra cũng không nghĩ nữa, dù sao không có mấy ngày cô liền phải cùng Bạch Túc chia tay.
Chờ sau khi Bạch Túc và nữ chính trong sách ở cùng một chỗ, cô nên đi theo cốt truyện là một nữ phụ độc ác, ngẫm lại còn có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Nhưng lúc này cô còn không nghĩ tới, nhiệm vụ chia tay đầu tiên của cô sẽ rất nhanh liền sụp đổ.
Bạch Túc cũng là một người logic kín đáo, thật đúng là cầm một đống đồ ăn mang đi, nếu không phải biết chân tướng, cô tuyệt đối sẽ không hoài nghi hắn xuống lầu đánh một trận.
Bởi vì thần sắc hắn quá bình tĩnh, cũng không chất vấn cô cái gì, cũng không nhìn ra hắn có ý tưởng hoài nghi cô nɠɵạı ŧìиɦ.
Dựa theo tính cách thích khiêu khích của Lục Tắc, không có khả năng cái gì cũng không nói với hắn chứ?
Cho nên, Cố Ninh cũng chỉ có thể cho rằng hắn quá tin tưởng cô, một chữ cũng không tin lời Lục Tắc, điều này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là diễn xuất, diễn loại cảnh sau lưng bạn trai nɠɵạı ŧìиɦ này cũng rất thử thách tâm lý con người.
Ngoại trừ đồ ăn mang đi ra, Bạch Túc còn nhớ rõ nói muốn cùng nhau làm bánh ngọt, thật đúng là thuận tiện mua một đống nguyên liệu nấu ăn trở về.
Cố Ninh nhìn cũng có chút đau đầu, bởi vì cô tuy rằng biết làm bánh ngọt, nhưng nguyên chủ sẽ không a, vì duy trì nhân thiết, cái bánh ngọt kia cô đã rất vất vả mất mấy tiếng đồng hồ mới làm ra phong cách tân thủ đơn sơ khó coi.
Hiện tại, làm lại một lần nữa tự nhiên cũng rất mệt mỏi.
Có điều, bởi vì lần này có bạn trai Bạch Túc ở đây, cô liền đánh mấy quả trứng gà liền yếu ớt oán giận quá mệt mỏi, tay cũng không nhấc lên được.
Bạch Túc để cho cô ở một bên nghỉ ngơi, rất săn sóc một mình đến làm bánh ngọt.
Trong sách cũng không viết cái gì, cho nên cô thật đúng là không biết Bạch Túc chẳng những biết làm bánh ngọt, thoạt nhìn còn là đại lão cấp bậc tiêu chuẩn.
Hơn nữa Bạch Túc có một gương mặt cao lãnh đẹp trai, dáng vẻ nghiêm túc làm bánh ngọt như vậy đặc biệt hấp dẫn người khác, phảng phất sẽ tỏa sáng, không hiểu sao lại có loại cảm giác ấm áp không giải thích được.
Cô vô thức nhìn đến mê hoặc.
Chờ Bạch Túc bỏ bánh ngọt vào lò nướng, cô mới lấy lại tinh thần, đi theo nhìn hắn rửa tay.
Bạch Túc là đại lão chuyên ngành khoa học máy tính, có một đôi tay thon dài trắng nõn rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt, vừa nhìn rất thích hợp chơi đàn dương cầm.
Chỉ là nhìn tay hắn liền làm cho người ta có một loại cảm giác hai tay này phảng phất cực kỳ lợi hại, biết làm bánh ngọt tự nhiên cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà, Cố Ninh vẫn nhịn không được tràn đầy nghi hoặc hỏi hắn: "Anh cũng là tự học?"
Cô làm ra bộ dáng tựa hồ có chút không phục, đều là tự học, sao hắn lại làm tốt như vậy?
Ghen tị thì chưa nói đến, chỉ là có chút bị đả kích.

Nếu là người bình thường thì nên cảm thấy bạn gái mình quá tự phụ, nhưng Bạch Túc vẫn rất sủng nịch nhìn cô, ánh mắt kia làm cho người ta có một loại cảm giác được yêu thương sâu đậm, cũng làm cho người ta cảm giác rất hợp lý.

Hắn sờ sờ mái tóc dài mềm mại của cô, giọng điệu dịu dàng: "Ở trường trung học có làm việc ở tiệm bánh một thời gian.

"
Cố Ninh sửng sốt, giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện Bạch Túc rất nghèo, dù sao hắn cũng có gương mặt giống như đại thiếu gia nhà giàu, người không biết tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn chỉ là một học sinh nghèo ngay cả học phí cũng phải tự mình làm việc kiếm tiền.

Cho dù người cô bây giờ có tính tình xấu xa đến đâu, lúc này cũng có chút thương hại hắn, đúng lúc chuyển đề tài, ngữ khí ra vẻ thoải mái: "Vậy bánh ngọt sinh nhật của anh có phải đều do mình anh làm hay không?"
Bởi vì nghèo, vì vậy làm điều đó một mình, không có vấn đề gì cả.
Nhưng Bạch Túc nhìn cô một lát, vẻ mặt kia có chút khó đoán, đôi môi mỏng giật giật, sâu kín nói: "Anh chưa từng có sinh nhật."
Cố Ninh mờ mịt nhìn hắn một lát: "..."
Lúc này mới đột nhiên nhớ tới Bạch Túc là một cô nhi a, làm sao có người tổ chức sinh nhật cho hắn?

Dường như cô lại đưa ra một chủ đề khác không nên đề cập đến.
Bất quá, nguyên chủ là không có khả năng tâm tư tinh tế cảm thấy mình chọc vết thương của người khác, ngược lại còn có thể tìm ra ngọn nguồn.

Chỉ là cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc của Bạch Túc, cũng thật sự không hỏi nổi, liền làm bộ như không suy nghĩ nhiều, cười nhìn hắn: "Vậy sinh nhật sau này của anh đều ở cùng em đi."
Bạch Túc nhìn cô một lát, cười nhạt một tiếng, cúi người ôm cô, thanh âm ôn nhu: "Được."
Chờ cho Bạch Túc sinh nhật xong đã rất muộn, có điều bây giờ là cuối tuần, trong khoảng thời gian này cha của nguyên chủ cũng đặc biệt bận rộn, cho nên cô không trở về, ở bên ngoài cũng sẽ không bị phát hiện.

Lúc trước cô cũng thỉnh thoảng sẽ ở chỗ này, cho nên nơi này cũng có quần áo của cô.

Lúc Cố Ninh tắm rửa xong thay áo ngủ đi ra, liền nhìn thấy Bạch Túc còn đang làm việc trong thư phòng.
Bạch Túc là học trưởng cấp ba của cô, cũng không phải cùng khoa, bọn họ quen biết trong hội sinh viên, tuy rằng Bạch Túc có vẻ không hòa nhập với những người xung quanh, nhưng cũng không hiểu sao hắn được bầu làm hội trưởng hội sinh viên, kỳ dị chính là người của hội sinh viên đối với hắn đều rất kính sợ, tuy rằng cũng không thân cận, nhưng cũng không có loại ghét bỏ trào phúng như trong nguyên tác viết.

Hơn nữa Bạch Túc hiện tại dựa vào thành tích và năng lực xuất sắc cũng là nhân vật nổi tiếng, đã có rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng ném cành ô liu về phía hắn, nhưng hắn đều lần lượt cự tuyệt, ngược lại còn tự mình khởi nghiệp.
Nhưng cô cũng không biết cụ thể hắn đang làm gì, cũng không có hứng thú với chuyện này, bởi vì cùng hắn gây dựng sự nghiệp là kịch bản thuộc về nữ chính.

Loại nữ phụ độc ác như cô chỉ cần phụ trách diễn tình cảm là đủ rồi.

Cho nên, khi nhìn thấy Bạch Túc làm việc, cách làm của cô không phải là quan tâm ủng hộ hắn, mà là dụ dỗ hắn làm cho hắn không có lòng dạ làm việc.
Có điều, khác với Bạch Túc trong nguyên tác, nam chính vốn nên ngồi làm việc chăm chú trước tiên liền chú ý tới cô tiến vào, không đợi cô đi qua, hắn cũng đã khép máy tính lại, đứng dậy đi về phía cô.


"Sao lại không mang giày?"
Bạch Túc ôm eo cô, bước ra khỏi thư phòng, ngữ khí bình tĩnh, "Trên mặt đất lạnh."
Cố Ninh thuận thế ôm cổ hắn, tựa vào trong ngực hắn, hợp tình cười hợp lý nói: "Bởi vì anh có thể chăm sóc em a, em lại không cần đi bộ."
Trong nguyên tác, loại tư thái phảng phất như lấy người hầu của cô rất khiến người ta chán ghét, nam chính cho dù thích cô cũng có chút chịu không nổi, bởi vì tâm lý tự ti, sẽ có chút khuất nhục, cho nên lúc này đều là rất ẩn nhẫn trầm mặc, đã mơ hồ có chút bất mãn.

Bất quá, Cố Ninh nhìn thoáng qua Bạch Túc, lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của hắn, thoạt nhìn hắn tựa hồ đích xác có chút ẩn nhẫn, nhưng hình như...!không giống như mô tả trong sách?
Bạch Túc đi vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, ngồi xuống mép giường, ánh mắt dừng lại trên đùi cô, váy ngủ của cô có chút trơn trượt, bắp chân trắng nõn mềm mại lộ ra, mắt cá chân cũng mềm mại như không xương, đẹp đến không gì sánh được.

Hắn nhìn thật lâu, ánh mắt nóng rực giống như có thể thiêu đốt da thịt người.

Cố Ninh nhịn không được ngồi dậy, có chút đỏ mặt, che mắt hắn lại: "Anh nhìn chân em làm gì? "
Giống như một tên biếи ŧɦái.

Ánh mắt Bạch Túc bị cô chặn lại, sống mũi cao thẳng hoàn mỹ, đường nét rõ ràng, trong trẻo lạnh lùng, yết hầu của hắn hơi cuồn cuộn, thanh âm khàn khàn sủng nịch: "Đôi chân xinh đẹp như vậy dùng để đi lại đích xác không thích hợp."
Rõ ràng thanh âm của hắn trong vắng lạnh lùng, khí chất cũng rất cấm dục, nhưng bộ dáng thản nhiên nói chuyện như vậy lại làm cho người ta có cảm giác ham muốn.
Cố Ninh đỏ mặt: "Anh, anh suy nghĩ lung tung cái gì vậy?"
Bạch Túc kéo tay cô ra, ánh mắt u ám nhìn cô, nguy hiểm giống như có thể cắn nuốt người, hắn nắm tay cô đặt ở bên môi khẽ hôn, sau đó hôn lên gò má, vành tai của cô, thanh âm ẩn nhẫn nhu hòa, giống như mang theo một tia cười khẽ: "Đang nghĩ làm thế nào để hầu hạ em?"
Cố Ninh: "..."
Nam chính cô độc tự ti trong nguyên tác tuyệt đối không có nhàm chán như vậy chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi