BẠCH NGUYỆT QUANG NÀNG KHÔNG PHỤNG BỒI


"Chỉ sợ không được, A Phất muốn cùng đi với ta."
Thiên Vô Tật cười nhìn về phía Hạ Tri Thu, ánh mắt hết sức trào phúng.
Tần Phất không nghĩ tới Thiên Vô Tật lại đột nhiên nói như vậy, nhưng nàng không mở miệng phản bác hắn.
Hạ Tri Thu nhìn Tần Phất một cái, bất động thanh sắc nói: "Nga? Sư tỷ là người của Trì Kiếm Phong, đương nhiên sẽ cùng chúng ta hành động, vị đạo hữu này nhất định muốn sư tỷ cùng ngươi đi, là cảm thấy một mình thì không thể đi ra khỏi bí cảnh này sao?"
Thiên Vô Tật kinh ngạc nhìn hắn một cái, phảng phất như hắn đang nói không phải là lời chê cười gì, nói, "Vì sao ta phải đi ra khỏi bí cảnh này một mình? Nếu chưởng môn của các ngươi đã nói để A Phất chăm sóc ta nhiều hơn, vậy nhất định là A Phất muốn bảo vệ ta."
Hạ Tri Thu cười lạnh nói: "Còn không bằng vị đạo hữu này trực tiếp đi theo chúng ta, so với một mình sư tỷ bảo vệ ngươi sẽ an toàn hơn."
Ngữ khí của hắn mang theo trào phúng vô cùng rõ ràng, thiếu chút nữa đem những lời "Tiểu Bạch Kiểm vô dụng như ngươi" trực tiếp mắng ra, Tần Phất nhịn không được nhìn hắn nhiều hơn một cái.
Như thế nào hỏa khí của Hạ Tri Thu lại đột nhiên lớn như vậy?
Nhưng Thiên Vô Tật so với hắn ta càng trực tiếp hơn.
Hắn phảng phất như không nghe ra ý tứ của Hạ Tri Thu, không chút để ý để ý sửa sửa tay áo, mở miệng nói: "Đi với các ngươi? Nhưng ta chưa bao giờ cùng kẻ ngu dốt làm bạn."
Tần Chất lập tức nhịn không được: "Ngươi có ý gì!"
Thiên Vô Tật thong dong nói, "Nghe không hiểu sao?" Hắn nhẹ nhàng nhìn lướt qua ba người bọn họ một cái, mang theo một loại ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống, nhưng loại ngạo mạn này đặt ở trên người hắn lại làm cho người ta cảm thấy đương nhiên.
Hắn nói: "Ta cảm thấy các ngươi ngu xuẩn, ta không muốn cùng với ngu xuẩn ở chung một chỗ, thay vì để A Phất đi chung với đám ngu xuẩn các ngươi thì không bằng bảo hộ cho ta, cho nên, A Phất cùng ta đi."
Hạ Tri Thu cảm thấy tiểu bạch kiểm không biết từ đâu đến này quả thực ngạo mạn đến không thể lý giải.
Hắn dứt khoát không nhìn Thiên Vô Tật, trực tiếp nhìn về phía Tần Phất, lạnh lùng nói: "Sư tỷ, trước khi sư tôn bế quan đã nói để cho chúng ta cùng nhau hành động trong bí cảnh, nói vậy sư tỷ sẽ không ngỗ nghịch sư tôn đi."
Tần Phất nghe xong chỉ cảm thấy phiền chán.
Hắn không đề cập đến lời Mặc Hoa, Tần Phất còn có kiên nhẫn chậm rãi lừa gạt qua, nhưng hắn vừa nhắc tới Mặc Hoa, Tần Phất lại nhớ tới suy đoán của mình về Mặc Hoa, trong lòng một trận không khỏe.
Trong thoại bản kia, Hạ Tri Thu cũng thích lấy Mặc Hoa ra áp chế nàng.

Trong thoại bản Tần Phất đối với Mặc Hoa vẫn tôn kính như trước, nhưng Mặc Hoa lại thiên vị Tô Tình Nguyệt, nếu như nàng cùng Tô Tình Nguyệt có tranh chấp, vậy có thể tưởng tượng được hậu quả là cái gì.
"Nói vậy sư tỷ sẽ không ngỗ nghịch sư tôn" những lời này, không biết đã khiến cho nàng ăn bao nhiêu thiệt thòi.

Nàng cũng không muốn dây dưa với bọn họ nữa, kéo Thiên Vô Tật trực tiếp rời đi.

Truyện hay luôn có tại ++ T гЦмtгuуeЛ.

V N ++
Thiên Vô Tật quay đầu lại, hướng bọn họ lộ ra một nụ cười vô tội.
Sắc mặt Hạ Tri Thu xanh mét.
Tần Chất thấy sư tỷ không chút do dự rời đi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, nhịn không được ủy khuất nói: "Sư tỷ, ngươi vì tiểu bạch kiểm kia mà mặc kệ ta sao? Ngươi không bảo vệ ta sao?"
Tần Phất dừng bước.

Tần Chất thấy vậy thì có chút vui mừng, vừa định nói cái gì đó, Tần Phất quay đầu nói: "Tần Chất, ngươi nói ngươi sẽ bảo hộ Tô Tình Nguyệt."
Tần Chất còn tưởng rằng nàng đang ghen, vừa định giải thích cái gì, nhưng Tần Phất không cho hắn cơ hội nói chuyện, lại nói: "Mà ta phải bảo vệ Thiên Vô Tật."
"Bây giờ chúng ta đều có người muốn bảo vệ, cùng là người bảo hộ, chúng ta có trách nhiệm khác nhau, vì sao ngươi lại cho rằng ta vốn nên bảo vệ ngươi, kể cả phần trách nhiệm mà ngươi đang ôm trong người kia?"
Tần Chất lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong lòng Tô Tình Nguyệt cũng là cả kinh.
Dưới tình huống không liên lụy đến nàng ta, nàng ta chỉ ước gì sư tỷ đệ bọn họ trở mặt, nhưng hiện tại liên lụy đến nàng ta, hơn nữa Tần Chất hiển nhiên còn rất để ý đến vị sư tỷ này...
Nàng ta vội vàng mở miệng: "Sư tỷ, kỳ thật..."
"Câm miệng." Tần Phất lạnh lùng mở miệng, toàn thân không thấy ôn hòa, mà là thuộc về uy nghiêm của đại sư tỷ Trì Kiếm Phong.
Nàng nói: "Nơi này còn chưa tới phiên ngươi mở miệng."
Tô Tình Nguyệt sửng sốt.
Tần Phất lại không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lôi kéo Thiên Vô Tật trực tiếp rời đi, cuối cùng trước khi rời đi còn nhìn Tần Chất một cái.

Đây là bài học cuối cùng mà nàng dạy cho hắn.
Trên thế giới này không có trách nhiệm dễ như trở bàn tay, cũng không có lý do gì gọi là đương nhiên.
Chẳng qua là bởi vì ngươi cảm thấy ta để ý ngươi, mà khi buông ra, ngươi đương nhiên cảm thấy chỉ là chê cười mà thôi.
......
Tần Phất ngự kiếm rời đi, toàn bộ hành trình không nói một lời.
Thiên Vô Tật cũng không cố ý cùng nàng nói chuyện, thờ ơ nhìn cảnh sắc chung quanh, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên vỗ vỗ bả vai Tần Phất, nói: "Đi về phía đông, ba mươi dặm."
Tần Phất dừng kiếm lại, quay đầu hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Thiên Vô Tật: "Không phải tâm tình của ngươi không tốt sao, ta dẫn ngươi đi một nơi có thể làm cho tâm tình tốt lên."
Tần Phất hồ nghi nhìn hắn: "Có ý gì?"
Thiên Vô Tật chớp chớp mắt: "Dẫn ngươi đi tìm bảo vật."
Lần này Tần Phất trực tiếp đem kiếm hạ xuống, vừa hạ xuống đất liền trực tiếp bắt lấy cổ áo hắn, hạ thấp giọng nói: "Ngươi biết trong bí cảnh này có nơi cất bảo vật?"
Thiên Vô Tật: "Biết a."
Tần Phất: "Chẳng lẽ ngươi từng tới bí cảnh này?"
Thiên Vô Tật cười nói: "Không, bí cảnh này đúng là lần đầu tiên bị người mở ra."
Vậy vì sao ngươi lại hiểu rõ bí cảnh này như vậy?
Tần Phất hoang mang không thôi.
Từ lúc tiến vào bí cảnh này nàng đã cảm thấy Thiên Vô Tật đối với bí cảnh này dường như vô cùng hiểu rõ, có mấy lần Tần Phất tìm đường đi vẫn là Thiên Vô Tật chỉ điểm cho nàng.
Lúc đầu nàng còn không dám xác định, nhưng hiện tại Thiên Vô Tật trực tiếp nói hắn biết trong bí cảnh này nơi nào có bảo vật, tương đương với việc chính mình trực tiếp thừa nhận.
Tần Phất không nghi ngờ Thiên Vô Tật đang lừa gạt nàng, nếu hắn lừa gạt nàng, vậy lời nói ngay từ đầu không nên thừa nhận.
Nhưng nếu hắn chưa từng tới bí cảnh, vì sao còn quen thuộc với nơi này như vậy?

Thiên Vô Tật nhìn nét mặt hoang mang của thiếu nữ, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang nắm cổ áo của nàng, động tác có chút nhẹ nhàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn hỏi: "Ngươi biết bí cảnh này xuất hiện như thế nào không?"
Tần Phất lắc đầu: "Đương nhiên không biết."
Thiên Vô Tật lại hỏi: "Vậy ngươi có biết Hàn Giang Kiếm Tôn không?"
Ánh mắt Tần Phất sáng lên: "Ta biết!"
Toàn bộ Tu Chân Giới khả năng không có mấy người không biết hắn.
Hàn Giang Kiếm Tôn, vô môn vô phái, xuất thân là tán tu, nhưng thiên phú của hắn trên kiếm đạo lại được xưng là hiếm thấy trên đời, so sánh với hắn, hiện giờ Thái Hàn Kiếm Tôn danh đầy thiên hạ cũng muốn kém hơn một bậc.
Đáng tiếc hắn chết quá sớm, hắn chết trong trận chiến chính ma đại chiến trăm năm trước, lúc hắn chết thậm chí Tần Phất còn chưa sinh ra.

Hơn nữa hắn chết cũng rất kỳ quái, lúc chính ma đại chiến Hàn Giang Kiếm Tôn đã là tu vi Đại Thừa kỳ, cơ hồ nửa bước phi thăng, được xưng là đương thời song kiệt cùng với Thanh Yếm Tôn Giả, là chủ lực đối chiến với Ma Giới lúc ấy, nhưng đột nhiên có một ngày, Hàn Giang Kiếm Tôn biến mất không biết tung tích, sống không thấy người chết không thấy xác.
Bằng hữu duy nhất của Hàn Giang Kiếm Tôn chính là Thanh Yếm Tôn Giả, lúc đó Thanh Yếm Tôn Giả cơ hồ là huyết tẩy Ma Doanh, nhưng không phát hiện ra nửa phần tung tích của Hàn Giang Kiếm Tôn.
Sau đó Thanh Yếm Tôn Giả cũng mất tích theo, mất tích ba tháng, khi chiến trường chính ma đại loạn, Thanh Yếm Tôn Giả lại trở về, hơn nữa còn mang về hài cốt của Hàn Giang Kiếm Tôn.
Sau khi trở về, Thanh Yếm Tôn Giả liền một kiếm chém xuống Ma Uyên, khiến cho nó tách ra khỏi Thiên Diễn Tông, lập tức bế quan mười năm, đối với nguyên nhân cái chết của Hàn Giang Kiếm Tôn ngậm miệng không nói chuyện.
Hàn Giang Kiếm Tôn chết như thế nào, toàn bộ tu chân giới giữ kín như bưng.
Nhưng nói bí cảnh thì nói bí cảnh, nhắc đến Hàn Giang Kiếm Tôn làm gì?
Tần Phất đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức mở to hai mắt: "Không..."
Nàng còn chưa nói xong, Thiên Vô Tật một câu nói chọc thủng trí tưởng tượng của nàng: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, Hàn Giang Kiếm Tôn không lưu lại bất kỳ bí cảnh nào, đây không phải là Hàn Giang Kiếm Tôn."
Tần Phất: "..."
"Nhưng mà," hắn chớp chớp mắt, nói: "Hàn Giang Kiếm Tôn từng để lại thứ gì đó ở trong bí cảnh này, mà ta biết nó ở đâu."
Lời nói của Thiên Vô Tật đối với một kiếm tu mà nói giống như là chuyện tốt trên trời rớt xuống bánh.
Hàn Giang Kiếm tôn lưu lại đồ vật cho dù chỉ là nửa trang kiếm phổ của hắn cũng sẽ làm cho người ta hưởng lợi không nhỏ.
Nhưng Tần Phất cũng không bị cái bánh này đập cho hồ đồ, ngược lại tỉnh táo hơn.
Nàng bình tĩnh hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Ý cười tán thưởng trong mắt Thiên Vô Tật chợt lóe lên.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Trên tay ta có ghi chép của Hàn Giang Kiếm Tôn."

Tần Phất không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, chắc chắn nói: "Ngươi lừa ta!"
Trên mặt Thiên Vô Tật kinh ngạc trong nháy mắt.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc một chút, trực tiếp hỏi: "Làm sao ngươi biết ta lừa ngươi."
Rốt cuộc Tần Phất cũng hòa nhau một ván với tiểu bạch kiểm này, ý cười trên mặt dường như không che dấu được, chỉ chỉ đầu mình, nói: "Có thể là trực giác của kiếm tu đi."
Thiên Vô Tật thăm dò nhìn về phía nàng, Tần Phất thản nhiên nhìn lại.
Thiên Vô Tật đột nhiên bật cười, nói: "Đúng, chuyện này là ta đang lừa ngươi, nhưng ta không thể nói vì sao ta biết nơi này có đồ vật của Hàn Giang Kiếm Tôn, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Hàn Giang Kiếm Tôn từng bảo ta giúp hắn tìm một chủ nhân cho đồ vật của hắn, mà ta cảm thấy ngươi rất thích hợp."
"Ngay từ đầu ta đã cảm thấy ngươi là người thích hợp, vừa vặn bí cảnh này hiện tại bị người phát hiện, ngươi lại là đệ tử dẫn đội, có khả năng Hàn Giang Kiếm Tôn cũng cảm thấy ngươi rất thích hợp, cho nên cho ngươi cơ duyên này."
Tần Phất ngây người một lúc.
Nàng sửng sốt một lúc lâu, các loại suy đoán trong đầu như Hàn Giang Kiếm Tôn trước khi chết vừa vặn gặp Thiên Vô Thật, cho nên "gửi gắm" cho hắn chợt lóe lên, cuối cùng lại nghiêm túc nhìn về phía Thiên Vô Tật, mở miệng hỏi hắn: "Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?"
Thiên Vô Tật: "Một tiểu bạch kiểm bình thường không dùng được linh lực mà thôi."
Tần Phất: "......" Ngươi cũng biết bọn họ ở bên trong lén lút gọi ngươi là tiểu bạch kiểm a.
Cuối cùng Tần Phất quyết định tin hắn.
Đầu tiên, theo như lời hắn, hắn xác thật là một y tu tay trói gà không chặt.
Tiếp theo, hắn không cần phải tốn nhiều công sức lấy đồ vật của Hàn Giang Kiếm Tôn lừa gạt nàng.
Lần này đi về hướng đông ba mươi dặm.
Tần Phất bước lên kiếm một lần nữa, đem Thiên Vô Tật kéo lên theo.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, mang theo ý cười hỏi: "Ngươi cố ý làm cho ta và ngươi đi cùng nhau, có phải là muốn tránh bọn họ đưa ta đi tìm đồ vật hay không?"
Thiên Vô Tật: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là đơn thuần cảm thấy bọn họ ngu xuẩn mà thôi, hơn nữa ta chỉ có thể dẫn ngươi đi chỗ đó, cụ thể có thể lấy được đồ của Hàn Giang Kiếm Tôn hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi."
Tần Phất gật gật đầu, tạm thời tin hắn.
Sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, đến bây giờ ngươi còn chưa nói Hàn Giang Kiếm Tôn lưu lại đồ vật gì."
Thiên Vô Tật thờ ơ nói: "Kiếm của Hàn Giang Kiếm Tôn."
Tần Phất vốn đang bay vững vàng thiếu chút nữa từ trên kiếm ngã xuống.
TYT & Cá Voi team.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi