BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Lâm Du tiếp tục giả vờ ngủ.

Vương đại ca đi vệ sinh trở lại, phát hiện trên đất xuất hiện thêm một người: “Tại sao mày lại đưa thêm người đến đây?”

Tôn Bằng giễu cợt nói: “Thêm người thì đòi gấp đôi số tiền chuộc, dù sao tên đó cũng có tiền.”

Tên Khỉ hen hỏi: “Tiền chuộc 500 vạn đổi thành một ngàn vạn?”

Tôn Bằng lắc đầu: “Không, tôi muốn 100 triệu.”

“Một, một trăm triệu?” Khỉ hen chưa bao giờ tưởng tượng được nhiều tiền như vậy, suýt chút nữa thì nói lắp bắp.

Vương đại ca nhíu mày: “Cần nhiều tiền như vậy làm gì? 500 vạn là đã đủ rồi.”

Tôn Bằng liếc nhìn Vương đại ca trong mắt có chút khinh thường: “Năm trăm vạn có thể làm được gì? Gảy răng sao?”

Trước đây, Tôn Bằng cũng là một đại gia giàu có, đi xe sang nhiều tiền, 500 vạn chỉ đáng giá với một chiếc xe cỏn con của hắn ta.
Nhà họ Tôn bọn họ đã từng được coi là giàu có ở thành phố A, bố mẹ hắn cũng là người uy tín danh dự.

Tuy nhiên, Phó Thời Văn đã khiến công ty của gia đình hắn bị đàn áp rồi bị thâu tóm một cách tàn độc, cha mẹ hắn trở thành những ông già, bà già thất nghiệp, còn hắn phải ngồi tù một năm, khiến nhà họ Tôn mất tất cả.

Món nợ này—Tôn Bằng nhìn chằm chằm Lâm Du và An Trừng, hắn sẽ bắt Phó Thời Văn trả bằng hết.

Vương đại ca nhìn ánh mắt dần dần méo mó của Tôn Bằng, trong lòng mơ hồ có cảm giác không tốt, hắn chỉ là muốn kiếm tiền, không muốn gϊếŧ người.

…..

Phó Thời Văn vốn tưởng rằng Lâm Du chỉ là tức giận một chút, sau khi rời đi sẽ trở lại.

Nhưng cho đến sáng hôm sau, Lâm Du vẫn chưa trở về.

Thỏ con trong l*иg đã ăn hết thức ăn của mình, nó nhảy lên phía trước và ngồi xổm vài lần.
Phó Thời Văn cuối cùng cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Anh hiểu Lâm Du.

Cho dù Lâm Du có tức giận đến đâu thì cậu cũng vẫn sẽ quan tâm đến mọi thứ xung quanh, sẽ không bỏ mặc thỏ con chịu đói lâu như vậy.

Phó Thời Văn gọi vào số điện thoại di động của Lâm Du.

Lần này, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

Phó Thời Văn vội vàng hỏi: “A Du, em đang ở đâu?”

Bên kia điện thoại, không phải là giọng nói dễ chịu của Lâm Du, mà là một giọng nói khàn khàn.

“Phó Thời Văn, Phó tổng, đã lâu không gặp. Không biết Phó tổng có còn nhớ tôi, hay đã quên rồi?”

Phó Thời Văn cau mày: “Là ai?”

Đầu bên kia điện thoại có tiếng chế nhạo: “Chắc chắn rồi, ngài đã quên tôi rồi.”

“Phó Thời Văn, Lâm Du và An Trừng của cậu đều ở trong tay tôi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ cần một trăm triệu.”
Phó Thời Văn im lặng trong hai giây: “Hãy để tôi nghe giọng của bọn họ.”

Vương đại ca đi tới, đá An Trừng: “Này, nói cái gì đi.”

An Trừng bị đá đến tỉnh, từ từ mở mắt ra, khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh liền mở to mắt.

“Các người là ai?”

Khi nhìn thấy Lâm Du cũng bị trói ở bên cạnh, anh ta càng thêm kinh ngạc: “Lâm Du, sao cậu cũng ở đây.”

Lâm Du cụp mắt xuống.

Vương đại ca đưa điện thoại cho An Trừng: “Nói gì với bạn cũ của mày đi.”

“An Trừng?” Giọng của Phó Thời Văn vọng qua điện thoại.

An Trừng hoảng sợ: “Thời Văn, cứu em!”

Anh còn muốn nói thêm, nhưng đã bị tên Khỉ hem lấy băng bịt miệng.

“Tôi muốn nghe giọng của Lâm Du.” Phó Thời Văn nói.

Tôn Bằng ra hiệu cho Vương đại ca.

Vương đại ca tháo băng trên miệng Lâm Du.

“A Du, em có sao không?”

Lâm Du mím môi: “Em không sao.”

“A Du, đừng sợ, anh sẽ cứu em.” Phó Thời Văn nói qua điện thoại.

Lâm Du im lặng không nói.

Khỉ hen bịt miệng Lâm Du bằng băng keo.

Tôn Bằng trả lời điện thoại.

“Thế nào, vừa lòng chưa?”

Phó Thời Văn nói: “Đừng làm hại bọn họ, một trăm triệu chứ gì, tôi đáp ứng.”

Tôn Bằng nghe giọng của Phó Thời Văn qua điện thoại, hắn càng bực bội hơn.

“Không, tôi đổi ý rồi, tôi muốn.. một tỷ.”

“Tôi không chỉ muốn 1 tỷ, tôi còn muốn thêm 500 vạn tiền mặt..”

“Một, một tỷ…?” Khỉ hen bưng kín miệng.

Vương đại ca cau mày nhìn Tôn Bằng.

Phó Thời Văn im lặng một lát: “Được.”

Tôn Bằng khóe miệng nở nụ cười nói: “Tôi sẽ cho anh một số tài khoản của Thụy Sĩ, anh chuyển vào đó một tỷ. Về phần năm trăm vạn tiền mặt, anh phải tự mình mang đến đây, còn nếu... dám gọi cảnh sát, tôi sẽ xử lý hai người họ.”

Phó Thời Văn đáp ứng: “Đừng làm tổn thương họ, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.”

“Phó tổng thực sự giàu có và quyền lực. Năm trăm vạn tiền mặt hãy chuẩn bị cho thật tốt. Tôi sẽ thông báo cho anh thời gian và địa điểm giao dịch sau khi 1 tỷ được chuyển vào tài khoản.”

Tôn Bằng liếc nhìn hai con tin đang bị trói: “Tôi thực sự rất tò mò, hai người này, rốt cuộc anh thích ai?”

Điện thoại di động của Tôn Bằng được bật loa ngoài.

Phó Thời Văn im lặng không trả lời.

Lâm Du cụp mắt xuống, dưới đáy mắt hiện lên nụ cười giễu cợt.

Tôn Bằng tắt điện thoại.

Vương đại ca nắm cổ áo của Tôn Bằng nói: “Đã nói là chỉ cần 500 vạn!”

Năm trăm vạn đã là một số tiền đặc biệt khổng lồ, nếu bắt được thì ít nhất cũng phải bóc lịch mười năm trở lên.

Một tỷ, một số tiền lớn như thế này, không biết sẽ bị kết án bao nhiêu năm.

Tôn Bằng giễu cợt: “Đừng lo lắng, tôi lấy một tỷ, còn 500 vạn kia thì anh giữ.”

“Lấy tiền xong có thể chữa trị cho con gái, Vương Đông, đừng quên con gái của anh vẫn đang nằm trên giường bệnh, chờ tiền chữa trị từ bố nó.”

Vương đại ca nhìn chằm chằm Tôn Bằng, bàn tay nắm chặt cuối cùng cũng buông lỏng, “Nhận tiền sớm, kết thúc sớm.”

Tôn Bằng chỉnh lại cổ áo, cười cười.

Thời gian trôi qua một chút.

Lâm Du ngồi dưới đất, không biết đã ngồi bao lâu, tay chân đều tê dại.

Căn nhà là một gian phòng thô, kính cửa sổ bị vỡ, từ trong tầm mắt của Lâm Du chỉ có thể nhìn thấy vài nhánh cây.

Bây giờ cậu chỉ có làm được một việc duy nhất, là chờ đợi.

Buổi trưa, tên Khỉ hen đi ra ngoài mua một vài tô mì hộp.

“Gần đây chỉ có một cửa hàng nhỏ. Tôi không có nhiều tiền. Ăn mì gói đi.”

Lâm Du ngửi thấy mùi mì ăn liền không khỏi buồn nôn.

An Trừng không nói được, hai mắt trợn tròn, phát ra âm thanh ư ư.

Tôn Bằng xé băng dán trên miệng An Trừng.

“Đói sao?”

An Trừng gật đầu.

“Ăn.” Tôn Bằng dùng đũa cuộn một thìa mì ăn liền đưa tới miệng An Trừng.

An Trừng vừa ăn vừa nhìn Tôn Bằng đáng thương: “Đại ca, xin anh hãy thả tôi ra. Thật ra Phó Thời Văn không thích tôi. Tôi đối với anh ấy không quan trọng gì cả. Cậu ta mới là vợ của Phó Thời Văn, hơn nữa cậu ta còn đang mang thai con của Phó Thời Văn.”

Lâm Du nhìn An Trừng nhíu mày.

Tôn Bằng liếc nhìn bụng Lâm Du, sau đó quay đầu lại đột nhiên trở mặt, hướng An Trừng tát một cái: “Mày muốn coi tao là thằng ngu sao, còn ai không biết Phó Thừa Văn chỉ coi cậu ta là kẻ thế thân của mày.”

Khuôn mặt trắng nõn của An Trừng ngay lập tức có vết hằn đỏ.

Tôn Bằng bật cười, hắn nắm chặt cằm An Trừng, dưới mắt lóe lên một tia hung tợn: “Tao sẽ để cho Phó Thời Văn biết thế nào là hối hận.”

….

Ngày hôm sau.

Tôn Bằng thấy rằng tiền đã được chuyển đến tài khoản.

Hắn bật điện thoại di động của Lâm Du.

Gửi cho Phó Thời Văn địa chỉ và thời gian giao dịch.

“Đến một mình, không được báo cảnh sát. Nếu không giữ lời, lập tức sẽ thấy xác hai người họ.”

“Được.” Phó Thời Văn đồng ý.

3 giờ sáng.

Phó Thời Văn đến địa điểm đã thỏa thuận với 500 vạn tiền mặt đã chuẩn bị trước, một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm theo một chiếc vali.

500 vạn tiền mặt là khá nhiều, một chiếc vali to như vậy gần như đầy ắp.

“Tôi tới rồi.” Phó Thời Văn nói vào điện thoại.

Lúc này sáng sớm ở ngoại ô hầu như không có người.

Bên kia điện thoại, Tôn Bằng nói: “Ném chiếc vali xuống.”

Phó Thời Văn ném vali từ cầu vượt theo yêu cầu.

Một lúc sau, một chiếc xe ô tô màu đen rất nhanh dừng lại, một người đàn ông gầy gò từ trong đó đi ra, cầm vali mang lên xe, sau đó dùng chân ga phóng đi.

“Tôi đã đưa tiền theo yêu cầu, còn họ thì sao?” Phó Thời Văn hỏi.

Tôn Bằng: “Tiền tôi đã nhận. Anh có thể tự mình tìm người. Mà này, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Tôi đã rạch tay bọn họ. Nếu anh không nhanh lên, tôi cũng không chắc là họ còn sống.. hahaha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi