BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

“Phó tiên sinh, Phó tiên sinh, mau tỉnh lại!”

Lúc Tiểu Khúc tìm thấy Phó Thời Văn, anh đang nằm bất tỉnh bên vách đá.

….

Lâm Du đã đi rồi.

Chính mắt Phó Thời Văn đã nhìn Lâm Du nhảy xuống vách đá.

Đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm kiếm suốt ba ngày đêm, nhưng không tìm thấy thi thể.

Kết luận cuối cùng là có thể đã rơi xuống sông dưới núi và bị cuốn trôi, hoặc cũng có thể đã bị thú dữ trong rừng ăn thịt.

Hứa Thuần biết tin, cả người đều thất thần đến ngây ngốc.

Cậu ấy túm lấy cổ áo Phó Thời Văn, không nhịn được mà đấm anh một cái: “Anh cuối cùng cũng hại chết anh dâu, anh có vui không! Toại nguyện chưa?”

Phó Thời Văn bị đánh đến ngu người, gương mặt tiều tụy bị thương nhiều chỗ, đôi mắt đỏ ngầu, khàn khàn nói: “Không, A Du chưa chết.”

“Thi thể của em ấy không được tìm thấy.”
Không thấy thi thể, nghĩa là vẫn còn một tia hy vọng.

Hứa Thuần nhìn lại, vách núi cao như vậy sao có thể bình an vô sự?

Cậu ấy nhìn Phó Thời Văn, trong lòng đầy day dứt hối hận.

“Anh, lẽ ra ngay từ đầu em nên cướp Lâm Du ra khỏi tay anh.”

Nếu cậu ấy gặp được Lâm Du trước, có lẽ kết cục sẽ không như thế này.

….

Tìm kiếm suốt ba ngày, cuối cùng đội cứu nạn đã dừng quá trình tìm kiếm lại, thông báo kết án.

Nhưng Phó Thời Văn không chịu chấp nhận kết quả này, anh đã tìm một đội tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp, cùng họ tiếp tục tìm kiếm dưới vách đá.

Phó Thời Văn dường như phát điên, không kể ngày đêm vẫn luôn ở dưới núi, điên cuồng tìm kiếm.

Mới tìm kiếm mấy ngày, nhưng gần như đã san lấp cả ngọn núi này, nước ở dưới cũng vơi đi mất một đoạn.

Đội tìm kiếm cứu nạn biết rằng không còn hy vọng, dù họ có tìm kiếm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng vậy thôi. Mặc dù đây là nghề để kiếm sống, nhưng họ cũng tự ngầm hiểu rằng với độ cao của vách núi này, khó lòng sống sót. Bọn họ cũng đã mấy ngày tìm kiếm không nghỉ ngơi, chưa được chợp mắt.
Phó Thời Văn hai mắt đỏ ngầu: “Tiếp tục tìm, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, chỉ cần các người tìm được người.”

Mấy ngày Phó Thời Văn luôn ở trong trạng thái này, cuối cùng Lan phu nhân cũng phải đích thân đến đây.

Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Phó Thời Văn, bà vừa cảm thấy đau khổ vừa tức giận.

“Lâm Du chết rồi!”

“Em ấy chưa chết, phải tìm được em ấy.” Phó Thời Văn lắc đầu tiếp tục bước đi.

Trong rừng núi mấy ngày nay, quần áo đã bị mấy cành cây làm rách, trên người dính đầy bùn đất, khiến anh trông còn tệ hơn một kẻ lang thang.

Một tổng giám đốc luôn ngời ngời tỏa sáng, nay chả khác gì một thằng ăn mày.

Lan phu nhân vừa giận vừa thương, tát vào mặt Phó Thời Văn một cái tát: “Phó Thời Văn, con nên tỉnh táo đi!”

“Bà nội bị bệnh, bác sĩ đã cấp giấy báo bệnh nguy kịch, con không đi thăm bà sao?”
Phó Thời Văn dừng lại.

“Tìm thấy rồi!”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng la, đội tìm kiếm và cứu hộ đi sau anh tìm thấy một chiếc giày.

Phó Thời Văn quay đầu lại, nhìn thoáng qua, đây là đôi giày mà Lâm Du đã đeo lúc đó, đôi giày này, chính anh đã tự tay đeo vào cho cậu.

Người ta chỉ tìm thấy một chiếc giày có vết máu, còn thi thể … có lẽ đã bị thú dữ trên núi lôi đi.

“Phó tiên sinh, xin đừng quá đau buồn.”

Phó Thời Văn nhìn chằm chằm vào chiếc giày, khóe mắt chảy ra dòng lệ màu đỏ.

“A Du ...” Phó Thời Văn thì thầm.

Đau buồn, lo lắng, lại cộng thêm mấy ngày nay không ăn uống gì, Phó Thời Văn cuối cùng cũng kiệt sức mà ngất xỉu.

…..

Phó Thời Văn nằm trong bệnh viện một tuần.

Anh tự giam mình trong phòng bệnh, không chịu gặp ai, không ăn uống, chỉ ôm chiếc giày.

Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Lâm Du nhảy xuống vách núi lại hiện lên trước mắt Phó Thời Văn.

Thiếu niên đứng trước gió và khẽ nói: “Tiên sinh, em không còn tin anh nữa ...”

Phó Thời Văn nén chặt tim, cơn đau đến mức không thể thở được.

“A Du, anh đã sai rồi, em mau quay về đi..”

Cửa bị đẩy ra, Phó Thời Văn nghe tiếng cũng không thèm ngẩng đầu lên, gào lên: “Cút! Cút!”

Lan phu nhân xót xa nhìn khuôn mặt đã gầy đi nhiều của con trai.

“Thời Văn, là mẹ, và bà nội.”

Phó Thời Văn dừng lại, nhìn bà cụ tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn.

“A Lan, con đi ra ngoài, để mẹ cùng Thời Văn nói chuyện một chút.”

Cơ thể bà cụ ngày càng sa sút, sắc mặt xanh xao ốm yếu, nhưng ý thức vẫn sáng suốt, minh mẫn.

Lan phu nhân gật đầu đẩy bà ra mép giường.

“Thời Văn, để bà nội xem một chút.” Bà nội đưa tay ra, ôm lấy khuôn mặt của Phó Thời Văn.

“Sao lại gầy đi nhiều thế này?”

Bà nội đau lòng hỏi.

Phó Thời Văn từ nhỏ được nuôi dưỡng bởi ông và bà của mình. Bà nội là người thân mà anh yêu quý nhất, bà cũng là chỗ dựa tinh thần của anh.

Phó Thời Văn ôm chầm lấy bà của mình, cuối cùng không kìm được mà bật khóc.

“Bà nội, là con để mất em ấy!”

Bà nội ân cần vỗ nhẹ vào lưng Phó Thời Văn: “Nào, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”

Phó Thời Văn đã khóc rất lâu rồi ngủ thϊếp đi trong vòng tay của bà nội giống như lúc còn nhỏ.

Anh đã ngủ rất lâu.

Trong mơ, anh đã thấy bà nội nói lời từ biệt: “Hứa với bà, sống thật tốt.”

Bà lão rời đi, gương mặt còn điểm nụ cười hiền từ.

….

Một tuần sau, Phó thời Văn tổ chức đám tang cho bà nội.

Anh không làm tang sự cho Lâm Du.

Có lẽ là vì trong lòng anh vẫn hy vọng, Lâm Du còn sống.


Dì Từ do dự hồi lâu, nhưng vẫn sắp xếp lại đồ của Lâm Du, cho vào hộp rồi gửi cho Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn trở về nhà, mỗi khi nghe thấy tiếng mở cửa, con thỏ nhỏ sẽ đợi ở cửa, nhưng nhìn thấy đó là Phó thời Văn, nó liền nhảy đi.

Phó Thời Văn ngắt một ít cây bồ công anh Lâm Du trồng trong sân và đặt chúng vào bát ăn của thỏ nhỏ.

Anh nhớ Lâm Du từng nói thỏ nhỏ rất thích ăn mầm bồ công anh.

Con thỏ nhỏ từ xa nhìn chằm chằm anh, có vẻ hơi cáu kỉnh thắc mắc chủ nhân của nó đã đi đâu rồi.



Phó Thời Văn nhận được chiếc hộp do dì Từ gửi đến.

Bên trong hộp là một vài bộ quần áo và những thứ mà Lâm Du đã từng mặc.

Phó Thời Văn lấy từng món đồ ra, nâng niu nó trên tay. Lúc này, trong đống quần áo, Phó Thời Văn nhìn thấy một cuốn nhật ký cũ.

Anh run rẩy mở quyển nhật ký ra, từng dòng từng chữ đó như cứa vào tim anh.

“2.25 trời nắng.

Tiên sinh ra ngoài, về muộn.

Hôm nay trong lúc làm chuyện đó, gương mặt tiên sinh hẳn là rất thoải mái!”

….

“6.12 trời nắng.

Ngày hôm qua chúng tôi đã làm.

Tiên sinh thật ôn nhu, thích lắm.”

….

“6.23 trời mưa nhẹ.

Ngày kỷ niệm ngày cưới đang đến gần, tôi dự định làm một chiếc thuyền buồm bằng thủy tinh tặng cho tiên sinh.

Không biết tiên sinh có thích không?”

Cậu thiếu niên mang hết tâm tình của mình giấu vào trong từng trang nhật ký, từng chút một. Nhìn từng chữ, từng chữ trong đó, Phó Thời Văn cũng có thể cảm nhận được, tình cảm mà chàng thiếu niên đã dành cho anh.

Tí tách.

Một giọt nước mắt rơi trên trang giấy, tràn ra.

Phó Thời Văn lau nước mắt từ khóe mắt, đặt cuốn sổ xuống.

Anh chậm rãi đi đến cầu thang và lấy chai thủy tinh đựng thuyền buồm, cái chai này được đặt ở cầu thang, anh có thể nhìn thấy nó mỗi ngày.

Anh vốn cho rằng đây chỉ là một món đồ thủ công do Lâm Du mua.

Hóa ra đây là do Lâm Du tự mình làm.

Phó Thời Văn khàn khàn giọng nói: “Đồ ngốc, tại sao không tự tay đưa cho tôi?”

Phó Thời Văn cầm cuốn nhật ký của Lâm Du, thẫn thờ ngồi trên ghế sofa.

Cứ như vậy, màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng cũng dần dần mờ đi.

Trong lúc bàng hoàng, Phó Thời Văn ngẩng đầu, trong căn nhà, mọi ngóc ngách tự như đều có bóng dáng của Lâm Du.

Có bóng dáng Lâm Du đang nấu ăn trong bếp, Lâm Du đọc sách trên ghế sofa, Lâm Du đang xếp quần áo ngoài ban công ...

“A Du…”

Phó Thời Văn nhẹ nhàng gọi.

Lâm Du quay đầu lại, đôi mắt trong veo mang theo nụ cười rạng rỡ: “Tiên sinh, làm việc có mệt không? Để em giúp tiên sinh mat-xa.”

Phó Thời Vằn sững sờ đứng dậy, cẩn thận đưa tay ra định ôm lấy Lâm Du, nhưng … anh lại phát hiện, trong ngực anh, không có bất kỳ một cái gì.

Phó Thời Văn từ từ hạ tay xuống.



Trong bóng tối, điện thoại di động của Lâm Du vang lên.

Phó Thời Văn dừng lại một lúc và nhấn nút trả lời.

“Xin chào, đây là Cửa hàng trang sức X Phúc.”

“Xin lỗi, chúng tôi đang thực hiện một cuộc khảo sát. Bạn có hài lòng với lần mua hàng gần đây nhất của mình trong cửa hàng không?”

“Cái gì?” Phó Thời Văn chậm rãi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi