BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Vân Cẩm và Quý Kha trở về khách sạn, sau đó phát hiện có người đi theo bọn họ.

“Quý Kha, cậu có biết người kia không?” Vân Cẩm không khỏi có chút tò mò.

“Tôi không quen.”

Vân Cẩm và Quý Kha cùng nhau vào khách sạn, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn nắm chặt tay.

“Phó tổng, chúng ta có nhận nhầm người hay không?”

Ông Ngô hoảng hốt, ông không rõ, liệu người đó lớn lên giống Lâm Du hay chính là Lâm Du đây.

Trên đời này, chắc không có ai giống hệt nhau đâu, đúng không?

Cách trang điểm cùng phong cách ăn mặc đều không giống nhua, tuy rằng lớn lên rất giống, nhưng mà, Lâm Du đã chết rồi mà.

“Không có.” Phó Thời văn rũ mắt xuống.

“Phó tổng, Lâm Du đã chết rồi, có lẽ do hai người lớn lên giống nhau thôi.” Ông Ngô không tin lại có chuyện chết đi sống lại.
“Em ấy không có chết.” Lâm Du cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười.

“Em ấy chính là Lâm Du.”

Ông Ngô không có cách nào để phản bác, ông cũng cảm thấy rất giống, thực sự là rất giống.

Phó Thời Văn ghi nhớ tên khách sạn đó.

…….

Rất nhanh, Phó Thời Văn lập tức đã có được toàn bộ tài liệu về Lâm Du.

Lý Nguy mang tài liệu ra đến, nhưng mà, anh ta tự cảm thấy, sao người này trong tài liệu giống Lâm Du thế nhỉ.

Từ 5 năm trước, sau khi Lâm Du qua đời, tuy rằng nhìn qua thấy Phó Thời Văn vẫn bình thường, Nhưng Lý Nguy biết, Phó Thời Văn gần như dồn hết toàn bộ tâm trí của mình vào công việc, giống như một bức tượng áp bách vậy.

Bây giờ, có một người giống với người đó như thế xuất hiện trước mặt Phó Thời Văn, Lý Nguy không thể không nói một câu: “Phó tổng, cậu ta là Quý Kha.”
Không phải là Lâm Du.

“Cậu ta là giám đốc điều hành một công ty về truyền thông, đến thành phố A để tham gia để tham gia một gameshow về tình yêu tên là 《 tiên lí kỳ duyên 》.”

Phó Thời Văn đọc tài liệu về Quý Kha, có rất ít tin tức, hầu như là không có tin tức nào quan trọng cả.

Anh đặt tài liệu sang một bên: “Không thể tra kỹ thêm được sao? “

“Xin lỗi Phó tổng, tôi chỉ có thể tra ra được một số thông tin đó thôi ạ.”

Phó Thời Văn đột nhiên nói: “Tôi nhớ gameshow này công ty chúng ta có đầu tư số tiền rất lớn đúng không?”

“Đúng vậy, Phó tổng.” Lý Nguy gật đầu.

Ánh mắt Phó Thời Văn thâm thúy.

………….

Buổi tối hôm đó, Quý Kha và Vân Cẩm nhận được thông báo yêu cầu trở lại để tiếp tục quay phim.

Quay trở về hiện tại, Quý Kha thấy có một người tham gia gameshow, đang ôm hành lý vào trong xe.
“Cậu phải đi à?”

Người bên cạnh hỏi cậu ta, chắc cũng là người tham gia gameshow.

Người kia là một sinh viên trẻ tuổi, “Ừm, Tổ tiết mục đột nhiên thông báo tôi không phù hợp với hình tượng của chương trình.”

“Nhưng may mắn là cũng bồi thường cho tôi một ít tiền.”

Quý Kha biết cậu sinh viên đó, phòng cậu ta nằm ở bên cạnh phòng của Quý Kha, cũng là ở tầng 3.

Chẳng qua phòng của cậu ta có nhỏ hơn so với phòng cậu.

“Tổ tiết mục không phải là đá một người không có người chống đỡ sau lưng, rồi cho một người khác vào đấy chứ.” Người đang nói chuyện với cậu sinh viên đó tương đối là hiểu quy tắc trong giới giải trí này.

Một công việc béo bở như thế luôn được rất nhiều người nhìn chằm chằm, cho nên khi xuất hiện tình huống này, thì cũng không bất ngờ, có khả năng cao là người kia có lẽ là đang được nâng đỡ lên hàng ngôi sao.

“Ai biết được? Tôi đi đây, cảm ơn cậu.”

Cậu sinh viên vẫy tay chào, sau đó lên xe rời đi.

“Tạm biệt.”

Sau khi tiễn cậu sinh viên đó đi, anh ta quay đầu lại nhìn Quý Kha, “Cậu là Quý

Kha?”

Quý Kha luôn để lại cho người khác một ấn tượng rất sâu.

Cậu lớn lên rất đẹp, giá trị nhan sắc rất cao.

Trên người cậu toát lên một loại khí chất mà có thể hấp dẫn được ánh mắt của người khác.

Quý Kha biết anh ta.

Anh ta là Tề Phóng, lớn lên rất cao, tương đối nam tính, mặc một chiếc áo ngắn màu đen, để lộ ra cánh tay rắn chắc, có lẽ là thường xuyên tập thể dục.

“Mới đi chơi về?” Tề Phóng hứng thú mà nhìn chằm chằm vào Quý Kha.

Quý Kha nhàn nhạt trả lời: “Ừm, mới ra ngoài đi dạo một vòng.”

Tề Phóng chủ động bước đến gần Quý Kha: “Quy Kha, cậu có biết nội dung quay phim vào ngày mai không?”

“Không rõ lắm.”

Trước khi biết về gameshow này, Quý Kha chưa từng xem qua chương trình này, hiện tại cũng đã xem qua mấy tập, cho nên cũng hiểu sơ qua về chương trình này.

Tề Phóng cười nói: “Tôi có xem qua hai mùa trước, mùa đầu tiên sẽ phân thành hai đội chơi làm nhiệm vụ, nhưng mà, về cơ bản thì ngôi sao thành một đội, còn những người bình thường sẽ là đội còn lại.”

“Quý Kha, ngày mai khi chọn đội, cậu có thể chọn tôi, tôi sẽ không từ chối đâu, hãy đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Thực ra Tề Phóng nhìn trúng cậu sinh viên kia, nhưng đáng tiếc cậu ấy phải rời đi.

Quý Kha lớn lên cũng không tồi, Tề Phóng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quý Kha, nếu như cậu không đeo kính, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn.

“Trời cũng hơi nóng nhỉ.” Tề Phóng sờ quần áo, dường như cố ý lộ ra cơ bụng của chính mình.

Quý Kha:.......


Cậu dừng lại: “Cậu cũng ở tầng ba?”

“Tôi ở tầng một.” Tề Phóng giả bộ gãi đầu, “Vô tình đi qua.”

Quý Kha liếc nhìn anh ta, “Tôi đến phòng rồi.”

Anh ta cảm nhận được rằng Quý Kha khong có ý định mời anh ta vào trong phòng, im lặng khoảng hai giây rồi nói: “Vậy được rồi, ngày mai gặp.”

“Ừm, tạm biệt.”

Thời điểm Quý Kha bước vào phòng, cậu thấy cửa căn phòng bên canh chưa đóng lại.

Là người mới đến sao.

…….

Buổi sáng ngày hôm sau, thời tiết có chút âm u, dường như là sắp mưa.

Tổ tiết mục yêu cầu 8 giờ phải có mặt.

Quý Kha đứng dậy rời khỏi giường, gọi điện thoại cho Vân Cẩm đánh thức cậu ta dậy, khi ra cửa, đã thấy phòng bên cạnh đã đóng lại.

Vân Cẩm vừa ngáp vừa mở cửa, đúng lúc chạm mặt Lương Hoài, Lương Hoài mặt không cảm xúc đóng cửa lại, sau đó đi xuống cầu thang, cả một quá trình đều không nhìn tới cậu ta, như thể anh ấy đang coi cậu ta như là không khí.

Vân Cẩm vô cùng tức giận, cắn răng đi theo.

Tổ tiết mục đã chuẩn bị cơm sáng.

Nhà ăn có một bàn ăn dài, sau khi mọi người đến đông đủ thì ngồi xuống, vị trí thứ mười hai không có người ngồi, có thể cái ghế đó là dành cho người mới đến kia.

Đạo diễn cười tủm tỉm và cầm loa đi đến.

“Ngày hôm có, có người bởi vì lý do cá nhân nên đã xin rút lui khỏi chương trình, nhưng mà mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề sẽ hoãn buổi quay hình ngày hôm nay, bởi vì hôm nay chúng ta có một người mới, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh nào.”

Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn từ bên trong bước ra.

“Chào mọi người, tôi tên là Phó Thời Văn, chiều cao 1m89, sở thích của tôi là chèo thuyền và lướt sóng.”

Quý Kha mở to hai mắt nhìn, trong mắt hiện lên vẻ không thể nào tin được, sao có thể là anh được.

“Trời ạ, thật là đẹp trai.”

Lục Dữ nhìn Phó Thời Văn, khoa trương mà che miệng lại, trong mắt lập tức hiện ra hai trái tim nhỏ bé.

Vương Dịch Giai cũng si mê mà nhìn Phó Thời Văn, “Đạo diễn, người mà ngài nói cũng đẹp trai quá đi mất! Tôi sắp bị vẻ đẹp trai đó làm cho sắp ngất đi rồi này.”

Phó Thời Văn đi về phía của Quý Kha, ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên người của Quý Kha.

So với trước đây, gầy hơn trước, khuôn mặt thì ngày càng xuất chúng hơn, chóp mũi thanh tú, đôi môi xinh xắn, vành tai tinh xảo, vẫn đáng yêu như trước đây.

“A Du……”

Giọng nói trầm thấp của Phó Thời Văn vang lên bên tai của Quý Kha, như thể pháo hoa đang nổ tung bên tai cậu vậy.

Mặc dù Quý Kha không có quay đầu lại, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Phó Thời Văn, ánh mắt ấy như muốn xuyên thủng qua làn da của cậu, khiến cho sự bình tĩnh mà cậu đang cố gắng hoàn toàn sụp đổ, trở nên sợ hãi và bất an, cảm giác này làm cho cậu cảm thấy rất quen thuộc, cậu rất muốn lập tức nhanh chóng rời khỏi cái nơi này.

Quý Kha không thể ngờ rằng chiếc ghế trống bên cạnh mình lại là của Phó Thời Văn.

………….

Đạo diễn cầm loa, lớn tiếng nói: “Được rồi, nếu mọi đã đến đông đủ rồi, tôi sẽ tuyên bố về nhiệm vụ của mùa này.”

“Chủ đề: Cặp đôi ở trên đảo hoang để sinh tồn!”

Nhân viên công tác phát cho mỗi người một chiếc phong bì.

Quý Kha nắm chặt phong bì trong tay, đôi tay hơi run, cậu không thể xem nhẹ người ngồi bên cạnh được, đến nỗi khiến cho mọi tâm trí của anh có thể bị xáo trộn.

“Quý Kha, em không mở ra sao?”

Người nói chuyện là người ngồi bên trái của cậu, Tề Phóng.

Quy Kha lấy lại tinh thần, cắn môi, cảm giác đau đớn khiến cho cậu khôi phục được một chút lý trí.

Đấy vậy, cho dù có gặp Phó Thời Văn thì sao, hai người bọn họ đã trở thành người xa lạ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi