BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Qúy Kha tắt video, thẫn thờ hồi lâu.

Cậu xưa nay chưa từng thấy Phó Thời Văn để lộ ra vẻ mặt yếu ớt đau khổ như vậy.

Qúy Kha mở WeChat, nhấp vào hộp thoại của Phó Thời Văn rồi gõ vài từ.

Wechat của Phó Thời Văn đã được cậu add khi tham gia chương trình lần trước do yêu cầu của tổ chương trình.

Nhưng khi bấm để gửi tin nhắn, Qúy Kha lại do dự.

Phó Thời Văn hiện tại đang bên cạnh An Trừng, nếu bây giờ đi liên lạc lại với Phó Thời Văn, thì cậu so với An Trừng ngày trước có gì khác biệt?

Cuối cùng, Qúy Kha lựa chọn không gửi tin nhắn.

Có lẽ đây là cái kết đẹp nhất cho họ.



Sân bay.

Phó Thời Văn đã lên máy bay.

Anh nhìn thành phố đang thu nhỏ bên dưới, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”

Tạm biệt, Lâm Du.



Tiền Vũ đã giúp Qúy Kha sắp xếp thời gian gặp mặt Lương Hoài.

Lương Hoài là một người đàn ông bận rộn, làm việc 300 ngày trong số 365 ngày, anh ấy đóng rất nhiều bộ phim hầu hết đều có danh tiếng tốt, tuy nhiên cũng có một số bộ phim truyền hình dở tệ.
Qúy Kha cũng nghe nói rằng anh ấy cũng là một người mẫu giỏi trong ngành giải trí.

Bận rộn kiếm tiền.

Qúy Kha chưa từng tiếp xúc với Lương Hoài nên hầu như không biết gì về người này.

Tiền Vũ quyết định gặp nhau tại một quán ăn tại gia.

Khi Quý Kha đến, Lương Hoài đã đợi sẵn ở bên trong.

Lương Hoài dường như không ngạc nhiên khi thấy Qúy Kha tiến về phía anh ta.

“Qúy tổng, tìm tôi có chuyện gì?”

Qúy Kha yêu cầu người phục vụ dọn đồ ăn, sau khi người phục vụ thông báo cho người nấu ăn phía sau, anh ta rót một cốc nước cho cậu rồi rời đi.

Qúy Kha nhấp một ngụm và hỏi một cách bình tĩnh: “Anh và Vân Cẩm gần đây đang làm gì?”

Lương Hoài nhướng mày, như không ngờ Quý Kha lại trực tiếp như vậy: “Tại sao Quý tổng không trực tiếp hỏi Vân Cẩm về vấn đề này?”

Nếu Vân Cẩm chịu nói, cậu đã không đến hỏi Lương Hoài.
Nhưng Vân Cẩm là im lặng không nói, cậu cũng đoán được bảy tám phần.

Qúy Kha nghĩ đến tin nhắn trên điện thoại của Vân Cẩm cùng dấu hickey trên cổ cậu ta.

Trong lòng cậu lúc này không khỏi có chút tức giận: “Lương Hoài, anh đối với Vân Cẩm là có ý gì?”

Lương Hoài đột nhiên nở nụ cười, nhìn khuôn mặt thanh tú diễm lệ của Qúy Kha: “Qúy Kha, thật ra, tôi vẫn luôn nghi ngờ, khi hai người ở cùng nhau, là cậu ta ở trên sao?”

Qúy Kha cau mày, có vấn đề gì vậy?

“Xem ra là tôi đã đúng.”

Lương Hoài nhìn biểu hiện của Qúy Kha, trên mặt mang theo ý cười, nhưng nụ cười lại có vẻ lạnh nhạt.

Qúy Kha không biết tại sao Vân Cẩm không nói với Lương Hoài rằng giữa hai người họ không có quan hệ gì.

Lương Hoài dường như đã hiểu lầm cậu và Vân Cẩm.

Nhưng Quý Kha không có ý định giải thích, thay vào đó, cậu làm theo lời của Lương Hoài và nói: “Anh đã biết chúng tôi đang ở bên nhau, đáng lẽ anh không nên xen vào giữa chúng tôi. Trở thành người thứ ba là điều rất đáng khinh.”
Lương Hoài nhìn chằm chằm Qúy Kha, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Qúy Kha đã đạt được mục đích của mình, đứng dậy định rời đi: “Bữa này coi như tôi mời anh, tôi cũng hy vọng anh sau này sẽ không quấy rầy Vân Cẩm nữa.”

Khi cậu quay đi, Lương Hoài đột nhiên nói: “Qúy tổng, tôi nghĩ anh vẫn chưa biết. Chuyện giữa tôi và Vân Cẩm không phải do tôi chủ động.”

Anh ta ngả người ra sau, khoanh chân: “Là Vân Cẩm chủ động hẹn tôi, Qúy tổng, mặc dù tôi không muốn trực tiếp nói ra như vậy, nhưng người đàn ông của anh thực sự thích làm 0 ở bên ngoài, ồ, không, nói hơn là cậu ta cực thích làm 0, trời sinh thích hợp nằm phía dưới.”

Qúy Kha tức giận quay đầu lại, xông lên túm lấy cổ áo Lương Hoài: “Anh nói cái gì!”

Bị Qúy Kha nắm lấy cổ áo nhưng Lương Hoài không hề hoảng sợ, thay vào đó, khóe miệng anh ta nhếch lên, vẻ mặt tự hào cũng tệ như vẻ bề ngoài.

“Cậu ta cực thích tư thế tiến vào từ phía sau, cực thích tôi cắn cổ cậu ta để lại dấu hôn, Qúy tổng, anh có thể làm thỏa mãn cậu ta không?”

Qúy Kha giơ nắm đấm lên, thực sự muốn đấm cho khuôn mặt khó ưa này một phát.

Qúy Kha chưa bao giờ cảm thấy có người trông đáng ghét như thế này, Lương Hoài là người đầu tiên.

“Lương Hoài, anh là muốn tiêu diệt Vân Cẩm sao?”

Mặc dù Vân Cẩm trông vô tư như vậy nhưng Quý Kha biết rằng cậu ta không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.

Cậu ta giống như pha lê vậy.

Cứng rắn, nhưng cũng rất dễ dàng phá vỡ.

Lương Hoài đẩy tay Qúy Kha ra và nói với vẻ mỉa mai: “Qúy tổng, có vẻ như anh đã hiểu lầm rất nhiều. Mối quan hệ giữa tôi và Vân Cẩm chỉ đơn thuần là bạn tình trên giường. Tôi không có ý định yêu đương. Người thích tôi có rất nhiều người, người muốn lên giường với tôi cũng không thiếu, cậu ta là tự nguyện tìm tới, gương mặt cũng không tồi, vậy thì tôi đâu có lí do nào để từ chối.”

“Cậu ta chủ động muốn lên giường cùng tôi, nhưng anh lại tới tố cáo tôi muốn phá hoại cậu ta. Không phải là có chút oan uổng sao?”

Qúy Kha tức giận đến mức toàn thân như sắp nổ tung, quả là một kẻ vô liêm sỉ không biết xấu hổ.

Lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa, người phục vụ đến dọn đồ ăn.

Lương Hoài nhướng mắt nhìn Qúy Kha: “Qúy tổng, anh vẫn là nên ngồi xuống trước đi.”

Qúy Kha nuốt giận vào trong, bình tĩnh ngồi xuống.

Người phục vụ mở cửa, mang các món ăn vào.

Quán ăn tại gia này rất nổi tiếng.

Người phục vụ chủ động giới thiệu: “Xin chào quý khách, đây là sáu món ăn nguội tinh tế, gồm thịt lợn nướng, gan vịt om, sò điệp tỏi ..., món sau là vây lợn nướng vàng, sử dụng cá vàng Luzon nguyên con. Vây được nướng, có hương vị đậm đà, vàng tươi và bóng, mềm và dẻo ... “

Lương Hoài cười với người phục vụ: “Cám ơn, không cần giới thiệu.”

Người phục vụ đã nhận ra Lương Hoài từ lâu, cô ta có chút kích động, sắc mặt ửng hồng, “Vâng! Chúc quý khách ngon miệng!”

Sau khi người phục vụ rời đi, nụ cười trên mặt Lương Hoài cũng biến mất, trở lại bộ dáng đáng ghét trước đây.

Lương Hoài duỗi đũa gắp một miếng, ăn xong trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: “Nếu tôi biết quán ăn này ăn ngon như vậy thì tôi đã đến đây sớm hơn.”

Qúy Kha lạnh lùng nhìn anh.

Lương Hoài cười nói: “Cảm ơn Quý tổng đã mời tôi đi ăn đồ đắt tiền như vậy. Lần trước tôi có nghe người đại diện nói rằng công ty anh sắp làm phim và anh muốn mời tôi là diễn viên chính?”

Quý Kha nhìn xuống. Tiền Vũ đã liên lạc với người đại diện của Lương Hoài và đưa cho anh ta kịch bản.

“Sau khi đọc kịch bản, tôi cảm thấy khá thích thú.” Lương Hoài nói.

“Tôi không chịu trách nhiệm về vấn đề này.” Qúy Kha không muốn nói về chuyện này bây giờ hoặc ít nhất cũng không phải bây giờ.

Qúy Kha thở dài, cậu nhìn Lương Hoài: “Tôi xin anh, đừng gặp Vân Cẩm nữa.”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

Qúy Kha siết chặt tay thành nắm đấm: “Lương Hoài, anh muốn tìm người lên giường, có không ít người bằng lòng muốn lên giường cùng anh, đừng giao du với Vân Cẩm nữa.”

“Nhưng là tôi rất thích cậu ta” Lương Hoài nói: “Dù sao chuyện giường chiếu giữa chúng tôi cũng khá ăn ý.”

Qúy Kha bốc hỏa từ trong bụng, hít một hơi thật sâu để hạ áp lực xuống: “Anh đưa ra một điều kiện, và tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn điều đó, miễn là anh đồng ý ngừng liên lạc với Vân Cẩm.”

“Anh có thể thay thế cậu ta.” Lương Hoài nói, nhìn chằm chằm Qúy Kha.

Qúy Kha: “...”

Cậu đứng dậy, không muốn nói những điều vô nghĩa nữa.

Lương Hoài cười nhìn theo bóng lưng của Qúy Kha: “Qúy tổng, nói thật, anh thực sự khiến tôi có chút bất ngờ.”

“Anh biết rõ là Vân Cẩm phụ tình anh, nhưng anh lại vẫn hết mực bảo vệ Vân Cẩm, Qúy Kha, anh không ghen sao?”

Qúy Kha dừng lại và chậm rãi nói: “Tôi không ghen, tôi rất tức giận, tôi yêu Vân Cẩm, và tôi cũng rất sợ cậu ấy sẽ bị tổn thương.”

“Đồ đê tiện như anh, chắc là không hiểu nổi đâu.”

Nói xong, Qúy Kha mở cửa, rời đi.



Buổi tối, lúc Qúy Kha trở về nhà, đã hơn chín giờ.

Quý Nhuyễn Nhuyễn đã chìm vào giấc ngủ.

Quý Kha ra khỏi phòng Qúy Nhuyễn Nhuyễn, gõ cửa phòng Vân Cẩm.

“Mời vào."”

Vân Cẩm đang đắp mặt nạ và nằm trên giường để chơi game.

Qúy Kha bước vào, cậu ấy liền lẩm bẩm: “Quý Quý, hôm nay cậu về muộn.”

Qúy Kha bước đến giường, nhìn cổ tay ngày càng gầy của Vân Cẩm: “Vân Cẩm, đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi, nhưng tôi đang giảm cân, có chút hơi đói, tôi rất muốn ăn một miếng bánh dâu.” Vân Cẩm thở dài than thở.

“Ăn đi.” Qúy Kha lấy trong túi ra một chiếc bánh dâu.

“Hả!” Vân Cẩm nhìn thấy chiếc bánh kem dâu tây, đôi mắt của cậu ấy đang chực trào ra vì ngạc nhiên.

“Qúy Qúy, làm sao cậu biết tôi muốn ăn cái này?”

Qúy Kha cười nói: “Khi trở về nhà, tôi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt và đã mua một cái.”

Vân Cẩm từng chia sẻ về việc muốn ăn bánh dâu khi đói vào buổi tối nhưng lại sợ có thân hình mập mạp, vì hình ảnh của cậu ta bởi vậy mà công ty quản lý chặt chẽ cân nặng của cậu ta, bố trí 3 bữa một ngày theo đúng chuyên môn của các nhà dinh dưỡng học.

Vân Cẩm cầm chiếc bánh dâu mà cậu đã thèm từ lâu, rơm rớm nước mắt vì thích thú.

“Qúy Qúy, tôi thực sự yêu cậu a.”

“Ăn nhanh đi”"

Quý Nhuyễn Nhuyễn đang đứng cửa dụi dụi mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi