BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Lục Dữ đang nhìn hai người họ, khuôn mặt anh ta có vẻ hơi kinh ngạc và có chút phiếm hồng.

Khi trời gần tối, cuối cùng họ cũng đến thị trấn nhỏ.

Lục Dữ nhìn những dãy nhà nhỏ dột nát ngoài cửa kính ô tô, tự hỏi bản thân có phải đã đến một vùng quê nào đó không.

“Buổi tối chúng ta nghỉ nơi nào? Đừng nói là sẽ ở tại một nhà nghỉ nào đó xập xệ?” Lục Dữ càng là quan tâm tối nay họ sẽ ở chỗ nào.

Tiểu Trương nói: “Đừng lo lắng, chỗ đó là một khách sạn khá lớn, chất lượng không tệ.”

Khi Lục Dữ nghe nói đó là một khách sạn lớn, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại của Qúy Kha rung lên, là tin nhắn từ Vân Cẩm.

“Qúy Qúy, sao cậu vẫn chưa đến?”

“Cậu tới rồi sao?”

Qúy Kha nhớ chuyến bay của Vân Cẩm hạ cánh muộn hơn chuyến bay của cậu, có thể Vân Cẩm đã được đi xe riêng trong khi họ vẫn đang đợi mọi người đến.
Lục Dữ liếc nhìn điện thoại di động của Qúy Kha và ngạc nhiên nói: “Chà, Qúy Kha, cậu đang nói chuyện với Vân Cẩm à?”

“Ừ.” Qúy Kha gật đầu.

“Cậu có wechat của Vân Cẩm sao? Thật ghen tị.”

Lục Dữ cũng muốn thêm WeChat của Vân Cẩm, cậu ta cũng đã gửi lời mời kết bạn nhưng không được chấp nhận.

Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Phó Thời Văn gần như biến mất, anh chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, môi khẽ mím lại.

Tiểu Trương đậu xe ở lối vào của khách sạn nghỉ dưỡng.

Khách sạn nhìn từ bên ngoài khá ổn, khá lớn.

Lúc này trời vừa mưa có chút hơi lạnh, bọn họ đều đặt xuống xe, từ khoang sau lấy hành lý, vội vàng vào khách sạn, Lục Dữ theo sát phía sau.

Hành lý của Qúy Kha là một chiếc vali nhỏ, Phó Thời Văn giúp cậu lấy nó xuống.

“Cám ơn.”

“Không có gì.” Phó Thời Văn nhẹ đáp.
Qúy Kha không cầm được mà liếc nhìn anh một chút.

Trong lần gặp mặt này, Qúy Kha cảm thấy Phó Thời Văn có hơi khác so với trước đây.

Phó Thời Văn rất lịch sự với cậu, thậm chí có cảm giác là xa lạ và khách khí, không có ý muốn làm phiền đến cậu.

Vốn dĩ đây là điều Qúy Kha mong muốn, nhưng Phó Thời Văn đột nhiên trở nên như thế này khiến cậu cảm thấy có chút kỳ lạ.

Có lẽ Phó Thời Văn đã hiểu ra.

Qúy Kha khẽ lắc đầu, cậu không muốn nghĩ những về chuyện đó bây giờ.

“Vân Cẩm, tôi tới rồi.” sau khi đến khách sạn, Qúy Kha liên lạc với Vân Cẩm.

“Tới rồi sao? Sao tôi không thấy cậu?”

Qúy Kha hỏi: “Cậu không ở khách sạn Sunshine sao?”

Vân Cẩm nói: “Không, tôi đang ở biệt thự Sơn Trang.”

Qúy Kha đã tìm gặp Tiểu Trương để hỏi thăm, và được biết rằng người nổi tiếng sẽ sống ở một nơi khác với họ.
Nếu Vân Cẩm ở đó một mình, chẳng phải Lương Hoài ...

Tên đó có thể sẽ lại gây khó dễ cho Vân Cẩm ... Qúy Kha siết chặt tay, cậu lo lắng về việc Vân Cẩm ở một mình.

Qúy Kha tìm đám người Tiểu Trương, dò hỏi: “Tiểu Trương, nơi này có xa biệt thư Sơn Trang không?”

Tiểu Trương nói: “Không xa lắm, nửa giờ là có thể tới nơi rồi, này không được, anh muốn làm gì? Khách sạn do nhóm chương trình đưa ra là ở đây, nếu anh muốn sang bên kia ở thì đoàn chương trình sẽ không trả tiền đâu. Giá phòng bên đó rất đắt, hàng nghìn đô la trong một đêm.”

“Tôi sẽ đưa cho anh 500 nhân dân tệ, đưa tôi tới đó.” Qúy Kha nói.

Tiểu Trường có hơi dao động một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Qúy tổng, tôi đã lái xe mấy giờ đồng hồ rồi, hiện tại đã rất mệt rồi. Hơn nữa, nhân viên của chúng tôi đã được quy định rằng không được nhận tiền riêng, vì vậy anh làm thế này tôi thực sự rất khó xử.”

Lúc này, một chiếc ô tô hạng sang màu đen dừng ở ven đường, người lái xe mặc bộ đồ đen bước xuống, cung kính nhặt hành lý của Phó Thời Văn bỏ vào trong cốp xe.

Phó Thời Văn đi ngang qua Qúy Kha: “Tôi sắp đi qua bên đó, có muốn đi cùng không?”

Qúy Kha hơi do dự.

“Cảm ơn.”

“Không có gì đâu.” Phó Thời Văn cười nhạt.

Qúy Kha nhìn nụ cười trên mặt Phó Thời văn, trong lòng khó hiểu không thể tả.

Một người từng yêu sâu đậm nay đã trở thành người dưng, những khúc mắc mà hai người cùng nhau trải qua cũng đã là dĩ vãng.

Khi hai người cùng nhau buông bỏ, mới có thể thổn thức.

Như vậy cũng tốt.

Đối mặt với Phó Thời Văn như một người xa lạ, cậu mới không cần phải đặt quá nhiều cảm xúc vào anh ấy.

Qúy Kha lên xe.

Phó Thời Văn nói với người lái xe: “Đi thôi.”

“Được rồi, thưa ngài.”

Tài xế cho xe chạy về hướng biệt thự.

Vùng núi về đêm rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, phía xa chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.

Qúy Kha lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Vân Cẩm: “Một lát nữa tôi sẽ tới chỗ cậu.”

Vân Cẩm gằn giọng đáp lại: “Hay quá.”

Qúy Kha mỉm cười, đặt điện thoại xuống.

Phó Thời Văn lặng lẽ quan sát nụ cười trên gương mặt Qúy Kha.

“Em bắt đầu với cậu ấy từ khi nào?”

Qúy Kha sững người trong giây lát trước khi cậu kịp hiểu Phó Thời Văn đang hỏi gì.

“Khoảng bốn năm trước.”

Không khí trong xe im ắng một lúc.

Phó Thời Văn bất ngờ cho biết: “Chi Chi gần đây đã bị rụng lông. Có thể là mùa đông đang đến gần và nó cũng đang thay lông.”

Qúy Kha nhớ đến chú thỏ nhỏ đáng yêu đó.

Thật không ngờ, Phó Thời Văn vẫn đang nuôi nó.

Qúy Kha cũng nhớ rằng An Trừng cũng thích thỏ, nên không có gì ngạc nhiên khi Phó Thời Văn sẽ giữ Chi Chi lại.

“Ồ.” Qúy Kha trả lời ngắn gọn.

Phó Thời Văn do dự và nói: “Có vẻ như nó vẫn đang đợi em quay trở lại.”

“Nếu muốn, em có thể đến thăm nó.”

Qúy Kha lắc đầu: “Phó tổng, trí nhớ của loài thỏ sẽ không lưu giữ được lâu như vậy.”

Bầu không khí lại chìm vào im lặng.

Qúy Kha nhìn ra ngoài khung cửa sổ tối om, dáng người rất đẹp, cằm hơi nhọn, ánh sáng từ nóc xe chiếu vào đường nét khuôn mặt thanh tú được mạ một vầng hào quang ấm áp.

Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha và nói: “Tôi nghe nói rằng gần đây công ty của em đang có kế hoạch làm một bộ phim khác.”

Qúy Kha quay lại nhìn Phó Thời Văn, thậm chí, điều này anh cũng biết?

“Đúng vậy.” Qúy Kha trả lời: “Nếu Phó tổng có ý định, anh có thể liên hệ với giám đốc phụ trách của chúng tôi, Tiền Vũ.”

Phó Thời Văn gật đầu: “Tôi sẽ làm.”

“Cảm ơn Phó tổng.” Qúy Kha nói với một nụ cười.

Nhìn nụ cười khách khí trên khuôn mặt của Qúy Kha, Phó Thời Văn khẽ cau mày: “A Du, em không cần phải khách sáo như vậy.”

Qúy Kha mỉm cười: “Mọi người đều là người kinh doanh, khách khí một chút cũng không có gì là sai.”

Phó Thời Văn bất lực “ừm” một tiếng.

Xe dừng lại. Cuối cùng cũng đến khu biệt thự.

Qúy Kha trong lòng từng chút đều muốn nói lời cảm ơn, nhưng khi cậu ngước mắt lên liền đã thấy Vân Cẩm lao tới.

“Qúy Qúy, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi.” Vân Cẩm trìu mến ôm cánh tay của Qúy Kha.

“Ừ.” Qúy Kha chạm vào đầu Vân Cẩm: “cậu đã ăn gì chưa?”

“Chưa ăn.” Vân Cẩm lắc đầu: “Tôi muốn chờ cậu rồi cùng ăn cơm.”

“Phó tổng, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây. Xin phép đi trước” Qúy Kha nói một lời cảm ơn với Phó Thời văn và đi ăn tối với Vân Cẩm.

Qúy Kha đã chưa ăn gì từ chuyến bay buổi sáng đến giờ, hiện tại cậu đang rất đói.

Phó Thời Văn gật đầu: “Ngày mai gặp lại.”

Nhìn bóng lưng thân mật của hai người họ, Phó Thời Văn cảm thấy trong lòng có chút rối bời.

Anh muốn đưa tay ra kéo người phía trước lại.

Lương Hoài trên lầu cầm điếu thuốc trên tay, không biết đã dựa vào lan can bao lâu, nhìn bóng dáng hai người dưới lầu, ánh mắt u ám không rõ.



Buổi tối, Qúy Kha và Vân Cẩm ở cùng một phòng.

Sau khi Vân Cẩm ra khỏi phòng tắm, Qúy Kha đang nói chuyện với Qúy Nhuyễn Nhuyễn, cậu đưa điện thoại cho Vân Cẩm: “Cậu nói chuyện với Nhuyễn Nhuyễn một lát.”

Qúy Kha bước vào nhà tắm.

“Ừ.” Vân Cẩm nhận điện thoại, Quý Nhuyễn Nhuyễn nằm trên giường: “Trời ạ, hai người đều đi rồi, con ở nhà chán quá.”

“Khi nào về sẽ mua đồ ăn ngon cho con.” Vân Cẩm cười nói.

Vân Cẩm và Quý Nhuyễn Nhuyễn đang trò chuyện thì điện thoại di động của cậu ấy đột nhiên vang lên.

Vân Cẩm liếc nhìn ID người gọi trên điện thoại, tim cậu khẽ thắt lại, đó là cuộc gọi của Lương Hoài.

Cậu có hơi do dự một lúc, quay lại thì thấy khuôn mặt trắng nhỏ nhắn đáng yêu của Qúy Nhuyễn Nhuyễn, Vân Cẩm liền tắt điện thoại.

Một lúc sau, Lương Hoài gửi một tin nhắn trên WeChat.

"Kiếm cớ đi ra ngoài một chút, đợi cậu 5 phút.”

Vân Cẩm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lấy hết can đảm: “Tôi không đi được không? Qúy Kha sẽ lo lắng mà đi tìm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi